Tôi biến thành cún rồi!
- Cập nhật
- 1 tuần trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Vô TriHEHiện ĐạiHài HướcGia ĐìnhChữa LànhHư Cấu Kỳ ẢoDưỡng ThêSảng VănĐề Cử
- Team
- Chanh Đào Chanh Chua
- Lượt xem
- 179
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Chị, em ăn KFC."
"Không ."
"Thế Wallace thì ?"
"Cũng luôn."
Chị đến bên chiếc gương soi bắt đầu quần áo.
"Tại ?" hỏi.
Chị nổi đóa: "Em thấy con chó nào ăn KFC bao giờ hả!"
Tôi gương, chú chó Golden trong gương cũng .
___________
Trông ngu ngốc thật.
Tôi biến thành chó của chị gái.
Nghe kỳ cục.
Chính xác là, biến thành một con chó.
Con chó tình cờ là của chị gái .
Chuyện thì vẻ vô lý, cảm thấy chỉ là ngủ một giấc thôi.
Tỉnh dậy thì biến thành chú chó Golden của chị .
Tôi và chị gặp gần ba năm.
Vậy nên, khi mở mắt thấy chị ,
Tôi chẳng buồn để ý đến việc biến thành chó, nhiệt tình xông lên: "Chị!"
Chị theo bản năng túm : "Trần Vọng tránh , đang ăn cơm đấy."
Sau đó, cả hai chúng đều sững sờ.
Chị hỏi: "Chó thành tinh ?"
Tôi phát điên: "Chị lấy tên em đặt tên cho chó ?"
Quả nhiên hổ danh là nữ tiến sĩ, chị nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng em trai biến thành chó.
Chị nghiêm nghị mở lời: "Nói , bao nhiêu tiền? Bọn họ cũng giỏi thật, vì tiền mà ngại để em nhập chó."
Tôi: "???"
"300.000 (tệ) vẫn đủ ? Lần bao nhiêu?"
Tôi ngơ ngác: "Chị cái gì thế?"
Chị lâu, nản lòng đưa tay che mặt: "Chị đúng là điên ."
Cái đầu chó của dụi cằm chị: “300.000 gì thế hả chị?"
Chị đẩy mạnh cái miệng chó của , giọng nghèn nghẹn: "Trước đây tìm chị đòi 300.000"
Tôi nghiêng đầu: "Sao em chuyện ?"
Chị trả lời.
Bữa cơm ăn dở cũng ăn nữa, chị dọn dẹp chuẩn đổ thùng rác.
"Chị cho em ăn , em đói." Tôi .
Tay chị khựng , đổ cơm nhanh hơn.
Tôi lẽo đẽo theo chị, cầu xin: "Cho em ăn một miếng thôi chị, em đói thiệt mà."
Chị vẫn phớt lờ .
Sau khi rửa bát xong, chị mới mặt cảm xúc kéo tai chó của đến một góc: "Thức ăn hạt, tự ăn ."
Tôi những hạt màu nâu đó, cảm thấy răng đau nhói.
"Chị, em ăn KFC."
Chị mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh: "Không ."
"Thế Wallace thì ?"
"Cũng luôn."
Chị điện thoại nữa, tới bên chiếc gương bắt đầu quần áo.
"Tại ?" hỏi.
Chị nổi đóa: "Em thấy con chó nào ăn KFC bao giờ hả!"
Tôi gương, chú chó Golden trong gương cũng .
Cả hai đều mặt mày ủ rũ.
Chị ngoài .
Không đưa cùng.
Khi đóng cửa, chị còn suýt nữa đóng sầm mặt .
"Chị! Chị đấy!" Tôi gào lên xé lòng.
Chị mở cửa , cảnh cáo :
"Nếu em dám hú hét loạn xạ ở nhà, hôm nay em đừng hòng ăn cơm!"
Tôi ngậm miệng .
Sau khi chị , buồn bực nhảy lên sô pha.
Trên sô pha một chiếc áo của chị, tựa đầu đó.
Đây đúng là một giấc mơ, nghĩ.
cũng hẳn là ác mộng.
Ít nhất gặp chị .
Tôi và chị lớn lên cùng , chị với .
bố thích chị.
Họ luôn cãi .
Sau chị bỏ , mãi liên lạc , cũng tìm thấy chị.
Không ngờ thể gặp chị.
Tôi nhớ chị lắm.
Tôi mơ mơ màng màng ngủ .
Tôi mùi thức ăn đánh thức.
Tôi đưa tay lên, vẫn là cái chân chó lông lá.
Chỉ là thêm một chiếc chăn mỏng.
"Tỉnh thì đây ăn." Chị .
Tôi bật dậy, cuộn như cá chép.
Chị hấp bí đỏ và khoai lang, tuy mùi vị gì đặc sắc, nhưng vẫn ngon hơn thức ăn hạt.
"Mơn chị nha" Tôi ngấu nghiến lầm bầm.
Chị nhặt thức ăn rơi ngoài bát ném trong, hỏi : "Nói chị , chuyện gì đang xảy , em chiếm xác chú cún nhỏ của chị?"
Tôi khoai lang nóng làm cho nhe răng: "Em cũng , hình như em đang ngủ, tỉnh dậy thì thấy chị, em còn tưởng mơ, nên em ngủ một giấc nữa."
Sau đó thì vẫn là một chú chó nhỏ.
Chị trầm ngâm suy nghĩ.
Đợi ăn xong, chị lấy điện thoại : "Số điện thoại em là bao nhiêu, chị gọi hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì."
Khoai lang dính hàm răng của , nghĩ một lát: "Em nhớ."
"Thế bố em?"
Tôi lắc đầu.
Chị giận quá, đấm một phát lên cái đầu chó của : "Em còn nhớ cái gì nữa nữa hả!"
Tôi liếc chị một cách chột : "Em nhớ điện thoại của chị."
Chị im lặng.
"Chị điện thoại của bố ?" Tôi cẩn thận hỏi.
Đáp vẫn là một cú đấm lên đầu chó.
Cứ như , ở nhà chị .
Chị làm việc bận, ban ngày chỉ ở nhà.
Chị sẽ gọi đồ ăn ngoài cho .
bữa nào cũng là đồ ăn kiêng, thật thể chịu nổi.
Tôi gọi điện thoại qua camera giám sát cho chị: "Chị, em ăn KFC thiệt mà."
"Ăn cái rắm ."
"Chị, em chơi máy tính một lát hông?"
"Chơi cái rắm ."
"Thế máy tính bảng thì ?"
Chưa kịp đợi chị trả lời, đột nhiên vang lên tiếng la hét của mấy cô gái: "U là trời, Nghiên Nghiên! Đây là bé cún nhà bà hả? Dễ thương thế!"
Tôi thấy chị gượng vài tiếng.
Đợi mấy cô gái , chị mới ác liệt đe dọa: "Em ở nhà ngoan ngoãn cho chị!"
Tôi bực bội tắt cuộc gọi giám sát.
- Nếu bạn chỉ muốn chấm điểm cho truyện, không muốn viết đánh giá, hãy tích vào "Tôi chỉ muốn chấm điểm".