Chương 5: Trái Tim Rung Động
Sau buổi chụp ảnh hôm đó, Khánh An trở về ký túc xá với tâm trạng hạnh phúc hoang mang. Những lời khen của Minh Khang, cái sâu hút của khi xem tấm ảnh… tất cả như một ngọn lửa âm ỉ, đốt cháy trái tim vốn đang lạc lối của cô.
Cả đêm hôm , cô trằn trọc mãi ngủ . Mỗi khi nhắm mắt , hình ảnh tán hoa đào, gió thổi bay vài cánh hoa lên vai áo sơ mi trắng, đôi mắt sáng rực khi ống kính… hiện về rõ mồn một.
“Có … đang mơ mộng quá nhiều ?” – Khánh An thì thầm trong bóng tối. Cô bản chỉ là một sinh viên bình thường, còn thì nổi bật, tài năng, cũng ngưỡng mộ. Khoảng cách , liệu bao giờ rút ngắn?
...
Ngày hôm , CLB nhiếp ảnh họp bàn để chọn ảnh triển lãm. Khi đến nơi, Khánh An bất ngờ thấy màn hình lớn chiếu tấm ảnh chính cô chụp Minh Khang hôm .
“Ảnh quá, góc chụp tự nhiên!” – một thành viên xuýt xoa.
“ , ánh sáng, bố cục đều hảo. Nụ … gọi là làm tim tan chảy.” – khác phụ họa.
Khánh An bối rối, định lùi thì Minh Khang sang, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Tấm do Khánh An chụp. Tôi đề nghị chọn nó làm ảnh chủ đề cho triển lãm.”
Cả nhóm vỗ tay tán thành. Gương mặt Khánh An đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Cô cúi gằm mặt, dám ai, càng dám đối diện ánh mắt . tận sâu trong lòng, một niềm vui lặng lẽ lan tỏa.
...
Chiều hôm , khi về gần hết, Minh Khang giữ cô . Anh đặt tách cà phê nóng xuống bàn, đối diện, giọng dịu dàng:
“Em năng khiếu thật đấy. Đừng coi thường bản .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-tham/chuong-5-trai-tim-rung-dong.html.]
Khánh An ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe:
“Em… chỉ là may mắn thôi.”
“Không. Là do ánh mắt em thế giới khác biệt.” – Anh mỉm – “Anh tin, nếu em kiên trì, em sẽ chụp nhiều khoảnh khắc hơn nữa.”
Trái tim Khánh An khẽ run rẩy. Đây là đầu tiên thấu tâm hồn cô đến . Cô siết chặt bàn tay, dồn hết dũng khí mới dám khẽ:
“Cảm ơn … vì tin em.”
Khoảng khắc im lặng nhẹ nhàng bao trùm. Giữa tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, cô rõ từng nhịp tim , từng giọt cảm xúc dâng lên đầy ấm áp.
...
Tối muộn, khi cả hai về, bầu trời bỗng đổ mưa rào bất chợt. Sân trường loáng thoáng ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường ướt át. Khánh An luống cuống lấy áo khoác che đầu, kịp chạy thì Minh Khang nhanh chóng che chiếc ô lớn của lên cho cả hai.
“Đi cùng , kẻo ướt.” – Giọng vang lên, bình thản nhưng đầy sức nặng.
Khánh An sát bên , ấm từ bờ vai rộng truyền qua khiến tim cô đập thình thịch. Khoảng cách chiếc ô quá gần, gần đến mức cô rõ tiếng thở nhè nhẹ của , gần đến mức mùi hương dịu mát từ áo khiến cô ngẩn ngơ.
Một cơn gió thổi qua, chiếc ô khẽ nghiêng, vài giọt mưa rơi xuống gò má cô. Minh Khang nghiêng , đưa tay khẽ lau . Hành động bất ngờ khiến Khánh An sững , cả nóng ran.
“Cẩn thận kẻo cảm lạnh.” – Anh khẽ .
Trái tim Khánh An như vỡ tung. Trong thoáng chốc, cô chỉ hết điều giấu kín: “Em thích , thích từ lâu .” lời vẫn mắc nghẹn trong cổ họng, chỉ ánh mắt bối rối và nụ ngượng ngùng cho tất cả.
Dưới cơn mưa lất phất, Khánh An rõ một điều: trái tim cô đang rung động thật sự, còn đường lui nữa.