Yêu Thầm - Chương 4: Những Cảm Xúc Lạ Lẫm

Cập nhật lúc: 2025-09-20 17:39:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Những Cảm Xúc Lạ Lẫm

Buổi sinh hoạt CLB kết thúc, trời ngả chiều. Khánh An ôm chiếc máy ảnh mượn từ phòng thiết , trong lòng rộn ràng khó tả. Đây là đầu tiên cô chụp ảnh sự hướng dẫn tận tình của Minh Khang, và cũng là đầu tiên trái tim cô đập loạn nhịp đến .

Trên đường về, Lan gọi điện:

“An, tối nay ăn cùng bọn ? Có cả lớp trưởng nữa đó.”

Khánh An thoáng nghĩ, nhưng lắc đầu:

“Tớ mệt chút, chắc về phòng nghỉ. Các vui nhé.”

Thực , cô mệt. Cô chỉ một , để thể thả trôi suy nghĩ và hồi tưởng những khoảnh khắc ban chiều. Nhất là lúc Minh Khang sát lưng, bàn tay chạm khẽ cổ tay cô để chỉnh góc máy… da thịt truyền đến ấm làm tim cô như nổ tung.

...

Tối đó, Khánh An mở máy ảnh, lượt xem những bức hình chụp. Đa phần đều lúng túng, góc nghiêng chuẩn, ánh sáng lệch. giữa hàng chục tấm ảnh, một tấm rõ ràng nổi bật. Trong khung hình, nụ của Minh Khang hiện khi cửa sổ lớn, ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt . Bức ảnh tuy tình cờ nhưng đến nao lòng.

Khánh An khẽ cắn môi, kéo quyển sketchbook , bắt đầu phác họa nụ . Nét bút run run nhưng càng lúc càng rõ ràng, như ghi khắc tim. Đến khi ngẩng đầu, đồng hồ chỉ gần nửa đêm.

Cô tựa cằm lên bàn, khẽ thì thầm:

“Anh Khang… nếu một ngày em đủ dũng cảm, liệu chịu em ?”

...

Một tuần , CLB tổ chức buổi chụp ảnh ngoại cảnh ở công viên ven sông. Hôm đó trời mát, gió nhẹ, hoa đào đang mùa nở rộ. Minh Khang phân công từng nhóm, còn Khánh An giao nhiệm vụ làm trợ lý cho – phụ giúp kiểm tra máy, ánh sáng và hỗ trợ nhóm chụp.

Đứng cạnh , cô hồi hộp hạnh phúc. Mỗi khi cúi hỏi:

“Em thấy góc thế nào?”

lắp bắp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-tham/chuong-4-nhung-cam-xuc-la-lam.html.]

“Dạ… em nghĩ ánh sáng ngược một chút…”

Anh hiền:

, em quan sát lắm.”

Chỉ một lời khen đơn giản thôi nhưng đủ khiến gò má Khánh An đỏ ửng.

Giữa giờ nghỉ, Minh Khang đưa cho cô chai nước suối:

“Em mệt ? Uống chút nước .”

Khánh An vội nhận lấy, ngón tay vô tình chạm tay . Khoảnh khắc ngắn ngủi khiến trái tim cô như rơi khỏi lồng ngực. Cô cúi gằm mặt, thì thầm cảm ơn, trong khi tai đỏ hồng.

...

Khi buổi chụp gần kết thúc, cả nhóm rộn ràng gom đồ. Minh Khang bất ngờ :

“Khánh An, ở một chút ? Tôi nhờ em chụp hộ vài tấm hình.”

Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên . “Em… em ạ?”

“Ừ.” – Anh gật, ánh mắt dịu dàng – “Tôi nghĩ em sẽ bắt góc thú vị.”

Khánh An run run cầm máy. Anh dựa hàng cây, gió thổi khẽ, cánh hoa bay lả tả xung quanh. Dưới ống kính, đến mức khiến cô nín thở. Mỗi bấm máy, cô đều thấy tim rung lên từng nhịp.

Khi tấm hình cuối cùng hiện màn hình, Minh Khang tiến gần, cúi xuống xem cùng cô. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài gang tay, thở phả nhẹ bên tai khiến cô rùng .

“Em chụp .” – Anh nhỏ, mắt sâu mắt cô.

Khoảnh khắc , Khánh An bỗng cảm nhận thứ cảm xúc lạ lẫm dâng trào. Không chỉ là yêu thầm từ xa nữa, mà như thể một sợi dây vô hình kéo cả hai gần hơn.

Cô vội , giấu gương mặt nóng bừng. trong lòng, cô rõ… trái tim đang từng ngày rơi sâu hơn vòng xoáy mang tên Minh Khang.

Loading...