【Số tiền đó, định đợi em giảm cân xong sẽ tặng em.】
【Anh nghĩ em sẽ vui khi giảm cân thành công, tặng tiền đó, chắc chắn càng hạnh phúc. Lúc … sẽ cầu hôn em.】
【Bây giờ nghĩ , sai . Không nên ép em theo suy nghĩ của , bắt em trở thành hình mẫu trong đầu .】
【Miên Miên, sai . Anh từ giờ sẽ đổi, em? Em chia tay Trình Tự . Tình cảm từ cấp hai đến giờ gần tám năm của chúng … chẳng lẽ bằng một Trình Tự ?】
Tôi hít sâu một , trả lời:
【Chu Dị, thể là chẳng ai sai cả. hai đứa thật sự hợp.】
Một lúc .
Anh tiếp tục gửi nhiều tin nhắn.
Từng đoạn văn dài chi chít, màn hình xanh lục sáng rực.
Tôi chỉ hai câu cuối:
【Em tưởng Trình Tự thật lòng thích em ? Hai vốn cùng thế giới. Giờ em thích , nhưng thì ? Loại như , thích là sẽ dứt luôn. Đến lúc đó em tính ? Hắn lớn hơn em 5 tuổi, mở bar, ăn chơi lắm, từng ngủ với bao nhiêu , khi còn bệnh.】
【Dù lùi một vạn bước mà ... Liễu Miên Miên, chẳng lẽ em thấy ghê tởm ?】
Tôi gọi điện cho Uông Ngưng cô bạn tận bên thành phố S.
Tôi kể sạch bách chuyện liên quan đến Trình Tự.
Uông Ngưng là hàng xóm từ nhỏ, còn hơn cả với Chu Dị.
Tôi mặc quần lót màu gì nó cũng .
Tôi dứt tình với Chu Dị cũng là do nó suốt ngày chửi cho tỉnh ngộ.
Nó thứ về .
Ngoại trừ chuyện Trình Tự.
Bên gào lên:
“Đù má! Bảo bối mày tiền đồ ! 20 năm sống đời nhàm chán, dính cái là dính ngay hàng khủng luôn !”
“Nói thật, Chu Dị đúng là rác rưởi, nhưng một câu nó chuẩn. Mày cân nổi Trình Tự . Làm FWB thì , yêu thì... đừng dại.”
Tôi cầm móng tay gõ gõ màn hình, mãi .
Uông Ngưng nghiến răng:
“Đừng là... mày thật sự tình cảm nhé?”
Tôi ngại:
“Cũng... một chút chút thôi mà.”
Dù , giường thật sự ... đỉnh.
Vai rộng, chân dài, cơ.
Vừa dữ mạnh.
Một tràng bàn phím gõ loạn vang lên, Uông Ngưng nghiến răng:
“Tao hack hồ sơ cá nhân Trình Tự, gì ?! Hắn là nhị thiếu nhà họ Trình ở Bắc Kinh công tử ăn chơi trứ danh! Chơi đủ thì vứt về thủ đô, lúc đó mày tìm cho ?”
“Liễu Miên Miên, tỉnh dùm tao cái!!”
Tôi chọt chọt ngón tay:
“Hu hu hu... nhưng mà ngủ với ảnh sướng lắm…”
Hơi luyến tiếc.
Hôm đó còn cho ở nữa.
Sờ cơ bụng mà mê chữ ê kéo dài.
Uông Ngưng hét:
“Được! Tao cho phép mày ngủ thêm một cuối. Mà mai vẫn dứt thì tao bay đến A Đại lôi đầu mày về!!”
“Còn một chuyện nữa…”
“Gì?”
Tôi rấm rứt:
“Cậu , dữ lắm... Nếu bỏ chạy một tiếng nào, phát hiện là sẽ xử luôn á…”
Trên giường .
Hôm qua vì vụ của Chu Dị, Trình Tự quần cả đêm.
Giống hệt con báo lên cơn, rống cũng tha.
Chân nhũn, eo đau, sưng hết cả.
Miệng cũng sưng, chuyện mà môi rát rát.
Suýt nữa dậy nổi học.
“Ngốc ạ! Trốn kỹ chút, đừng để bắt là xong!”
Thật nghĩ kỹ thì... với Trình Tự quen lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-nham-tong-tai-luu-manh/chuong-5.html.]
Muốn dứt cũng quá khó.
Tôi bao giờ cho học trường nào, cũng từng hỏi.
Khi quen mua điện thoại mới, dùng khác, danh bạ chỉ mỗi Trình Tự.
Tôi bật dậy khỏi giường, gọi cho một cuộc cuối cùng.
“Anh rảnh ? Tối nay gặp em nhé.”
Giọng khẽ :
“Sao? Nhớ ?”
Dường như đang ngoài ban công, gió rít vù vù bên tai.
Anh khàn khàn :
“Khách sạn Vienna, phòng 703. Mặc cái váy ren tặng nhé.”
Điện thoại cúp.
Tôi bẻ luôn SIM.
Sau đó dậy... trang điểm.
Đó là phòng tổng thống ven biển.
Có cửa kính sát đất, phòng tắm, phòng khách, thư phòng, cả bếp nhỏ.
Trình Tự mặc chiếc áo cổ lọ bó sát màu đen do chính chọn cho .
Áo thấm ướt, giọt nước men theo cơ bụng chảy xuống tam giác phía , gợi cảm đến mức... chân nhũn ngay từ cái đầu tiên.
Có lẽ cái gọi là say mê về mặt sinh lý chính là như thế.
Đáp ứng trọn vẹn.
... cũng chỉ là như .
Chúng làm suốt cả ngày.
Ở góc phòng.
Tôi suốt.
Lúc đau cũng , lúc sướng cũng , tới khi nghỉ ngơi cũng vẫn .
Trình Tự đau đầu, ôm lòng, bàn tay thô ráp lau mặt đến đỏ ửng.
Giọng vẫn còn khàn khàn cuộc “vận động”:
“Khóc cái gì chứ? Lại ai bắt nạt em hả?”
Tôi chu môi:
“Trình Tự, nếu một ngày em biến mất... tìm em ?”
Anh bật :
“Nói gì ngốc nghếch thế. Em mà dám trốn, tới một ngày, sẽ tìm .”
Tôi chẳng tin.
Toàn ba hoa chích chòe.
Không địa chỉ, thông tin liên lạc.
Đợi về trường, chuyển từ học về thành nội trú. Anh tìm kiểu gì?
Tuần đầu tiên cắt liên lạc với Trình Tự.
Quả nhiên tìm thấy .
Có lẽ cũng sẽ chẳng tìm.
Tôi buồn.
Trà sữa còn thơm, bánh ngọt mất vị, ngay cả màu son yêu thích cũng thấy... tối tăm.
Uông Ngưng vì dỗ mà nửa đêm bay từ thành phố S tới, dắt ngắm bình minh, dạo hồ nhân tạo, thậm chí còn chùa cho tịnh tâm.
Rôi gặp bao trai .
Nhiều còn hơn Trình Tự nhiều .
Thế mà vẫn chẳng vui nổi, cả thế giới như phủ một lớp màu xám xịt.
Uông Ngưng cũng bó tay tập.
Tôi còn tưởng mắc bệnh nan y sắp chết, lén chui chăn thút thít.
Tra thử từ khóa “hậu chia tay” mạng, mới …
Thì sa hội chứng hậu chia tay .
Chỉ cần chuyển hướng chú ý là thôi.
Tôi âm thầm đơn dịch vụ hỗ trợ thất tình mà Uông Ngưng đặt sẵn.
Rửa mặt, làm cuộc đời.
“Tớ thật nhiều sách, đậu IELTS, đậu TOEFL, du học nước ngoài, yêu trai Tây, để bạn trai cũ chỉ hít khói lưng tớ!”
Tôi đăng story đầy quyết tâm, đó ngay lập tức lên Taobao mua cả đống sách danh tác và tài liệu luyện thi.