Chương 9: Nếu Phải Rời Xa, Xin Đừng Tìm Thấy Em Nữa
Buổi sáng, Vy tỉnh giấc trong vòng tay anh.
Căn phòng nhỏ vẫn còn hơi ấm từ đêm qua, mùi mưa lẫn mùi da thịt họ quyện vào nhau, tạo nên một không gian đầy ký ức.
Anh vẫn ngủ, tay đặt trên eo cô, như một phản xạ chiếm hữu vô thức.
Vy khẽ cựa mình, ánh mắt dừng lại trên gương mặt điển trai mà cô đã từng thề sẽ quên. Nhưng càng nhìn, tim cô lại càng lún sâu vào nỗi sợ.
Bởi vì yêu một người như Lãnh Dạ Thần… không bao giờ là lựa chọn an toàn.
Cô rút tay mình ra khỏi vòng tay anh, rón rén đứng dậy mặc đồ.
Nhưng chưa kịp mở cửa phòng thì giọng nói trầm khàn phía sau đã vang lên:
“Em lại muốn rời đi, đúng không?”
Vy cứng người.
“Đêm qua chỉ là một sai lầm…” – cô nói, cố che giấu sự run rẩy trong từng câu chữ.
Anh ngồi dậy, kéo mạnh cô lại, giữ chặt cô trong vòng tay đầy bạo lực nhưng run rẩy. “Đừng nói mấy lời đó nữa. Anh không chịu nổi đâu, Vy.”
“Chịu nổi hay không… là chuyện của anh. Còn tôi, tôi không muốn làm người đứng trong bóng tối nữa.” – cô nói lớn, nước mắt rưng rưng.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lần đầu tiên ánh lên nỗi đau rõ rệt.
“Anh đang cố gỡ bỏ hôn ước. Chỉ cần em đợi thêm một thời gian...”
“Anh nói vậy bốn năm trước rồi, nhớ không?” – Vy bật cười chua chát – “Bốn năm trôi qua, tôi mất tất cả. Và giờ, tôi không chắc mình còn đủ sức để tin thêm lần nữa.”
Anh siết tay lại. Muốn giữ lấy cô, nhưng không có quyền giữ.
Chiều hôm đó.
Bức ảnh Vy bước vào khách sạn cùng tổng giám đốc Lãnh – trong tình trạng tóc rối, môi sưng, áo sơ mi nam khoác trên vai – lan truyền trên mạng nội bộ công ty như một quả bom.
Khánh My chính là người tung ra.
Và cô ta không chỉ dừng lại ở đó.
Một email nặc danh xuất hiện – gửi thẳng đến Ban quản lý cấp cao, tố Vy từng… là một "gái gọi cao cấp", được đưa vào công ty nhờ quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c với Lãnh Dạ Thần.
Mọi lời thì thầm, ánh mắt khinh miệt, bắt đầu đổ dồn về phía Vy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-9-neu-phai-roi-xa-xin-dung-tim-thay-em-nua.html.]
Tại một quán cafe nhỏ, Vy ngồi đối diện Khánh My.
“Cô muốn gì?” – Vy hỏi thẳng, ánh mắt không còn sợ hãi.
Khánh My nhấp môi đỏ thẫm, bật cười:
“Tôi muốn cô biến mất. Trước khi tôi khiến cô không còn chỗ nào mà đứng.”
Vy siết chặt ly nước trong tay.
“Cô nghĩ... anh ấy sẽ chọn cô à?”
Khánh My ghé sát, thì thầm:
“Tôi không cần anh ta yêu. Tôi cần cái họ Lãnh và vị trí phu nhân danh chính ngôn thuận. Còn cô – người tình trong bóng tối – mãi mãi không bao giờ có được.”
Tối hôm đó.
Vy trở về phòng trọ, thấy anh đã đợi sẵn.
Trên tay anh là bản hồ sơ – hợp đồng rút khỏi hôn ước. Đã ký. Có dấu đỏ.
“Anh đã làm xong điều em muốn.” – anh nói, giọng khàn khàn – “Chỉ cần em ở lại, Vy… anh sẽ cho em tất cả.”
Cô nhìn anh. Nước mắt không kìm được trào ra.
“Em không cần tất cả. Em chỉ cần một tình yêu không phải giành giật.”
Anh bước tới, ôm cô vào lòng. Siết rất chặt. Rất đau.
“Đừng đi nữa. Nếu em đi lần này… anh sẽ không tìm em nữa. Nhưng anh cũng không tha thứ cho chính mình.”
Cô áp má vào n.g.ự.c anh.
Nghe tiếng tim anh đập – không mạnh mẽ như lần đầu cô nghe. Mà đầy thổn thức và bất lực.
Đêm ấy, họ lại một lần nữa hòa vào nhau. Không vì dục vọng. Mà vì nỗi sợ mất đi người mình yêu đến tận xương tủy.
Những nụ hôn đẫm nước mắt. Những va chạm như khắc sâu thêm lời hứa.
Và khi kết thúc, anh nói bên tai cô:
“Nếu mai em rời đi… xin hãy nhớ, dù em có ở nơi nào, trong lòng ai… anh cũng sẽ là người khiến em đau nhất. Vì… anh yêu em nhiều nhất.”