Chương 22: Nếu Em Không Phải Là Em – Liệu Tình Yêu Này Có Còn Dành Cho Người Thật Sự?
Ba tuần sau tang lễ của Tống Thiên Di, truyền thông bắt đầu hạ nhiệt.
Vy và Dạ Thần quyết định tạm rút khỏi thành phố, đưa Thiên Lam và Duy Kỳ về một vùng quê yên bình ven biển, nơi có căn nhà gỗ nhỏ mà mẹ Vy từng sống.
Nơi đó, không ai biết đến cái tên Dạ Thần.
Không ai quan tâm Vy là “cô dâu hụt” trong scandal truyền thông.
Chỉ có tiếng sóng, mùi nắng và hai đứa trẻ hồn nhiên cười vang trong vườn rau.
Một buổi chiều, khi Vy đang phơi đồ sau vườn, một bà lão hàng xóm lén nhìn cô từ xa, rồi lẩm bẩm:
“Giống… quá giống. Không thể nào nhầm được. Đúng là con bé đó…”
Tối hôm ấy, bà lão đến gõ cửa nhà.
Trong tay bà là một bức ảnh cũ đã ố vàng, chụp một bé gái tầm 5 tuổi đứng bên một người đàn ông mặc quân phục – người đàn ông có ánh mắt y hệt Vy.
“Con gái à, cháu có nhớ ai trong ảnh không?”
Vy đón lấy.
Ánh mắt cô đông cứng.
Cô chưa từng thấy tấm ảnh này, nhưng linh cảm mách bảo… đây là quá khứ của chính mình.
Bà lão kể:
“Năm đó, con gái của ông chủ tập đoàn họ Trần – Trần Thế Minh – bị bắt cóc tại bến tàu. Mẹ nó vì quá sốc đã mất sau đó. Còn ông ta điên cuồng tìm con suốt 20 năm…”
“Tôi từng là người giúp việc cho họ. Tôi nhận ra ánh mắt của cháu… ánh mắt y hệt phu nhân năm xưa. Mẹ cháu từng đưa cháu về đây. Nói lỡ nhặt được đứa trẻ, rồi mất tích không dấu vết.”
Vy ngồi sụp xuống.
Tay cô run, môi tái nhợt.
“Không thể nào…”
Dạ Thần bước đến, đỡ lấy cô.
Ánh mắt anh cũng nặng trĩu.
“Em đang nói… em là con gái thất lạc của Trần Thế Minh – người nắm giữ 50% cổ phần tập đoàn bất động sản toàn quốc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-22-neu-em-khong-phai-la-em-lieu-tinh-yeu-nay-co-con-danh-cho-nguoi-that-su.html.]
Bà lão gật đầu.
“Nếu không tin, thử ADN là rõ.”
Một tuần sau.
Kết quả xét nghiệm về.
Vy – chính xác là Trần Ngọc Vy, con gái duy nhất thất lạc của ông Trần Thế Minh.
Cô không phải là cô gái nghèo từng phải chịu nhục, giấu mình giữa lòng phố thị.
Cô là thiên kim tiểu thư, người thừa kế chính thức của một gia tộc danh giá… và giờ, một nửa giang sơn tập đoàn đang đợi cô quay về.
Nhưng… Vy không vui.
Cô ngồi trong phòng, nhìn hai đứa trẻ ngủ say, lòng rối như tơ vò.
“Nếu em không phải là Vy mà anh từng biết…
Nếu em là Trần Ngọc Vy, người anh từng khinh ghét vì nghĩ là tiểu thư cao ngạo, liệu anh còn yêu em nữa không?”
Dạ Thần siết tay cô, giọng dịu dàng:
“Em là Vy mà anh đã quỳ gối để giữ lại. Là người mẹ của con anh, là người phụ nữ khiến anh bật khóc lần đầu trong đời.
Dù em mang họ gì, sống ở đâu, quá khứ ra sao…
Em vẫn là em. Và anh, vẫn là người yêu em.”
Sáng hôm sau.
Một chiếc xe sang đỗ trước cổng nhà gỗ.
Một người đàn ông tầm 50, tóc muối tiêu, ánh mắt thâm trầm bước xuống.
Gương mặt ông cứng đờ khi nhìn thấy Vy.
Rồi, ông run run đưa tay ra:
“Ngọc Vy… là con thật sao? Ba… là ba của con đây…”
Vy ngã quỵ trong nước mắt.
Suốt bao nhiêu năm, cô nghĩ mình không còn thân nhân, sống trong đau đớn, chịu nhục để bảo vệ tình yêu… hóa ra, mình là người được sinh ra để được yêu thương từ đầu.