YÊU ĐƯỢC, ĐAU ĐƯỢC - Chương 11: Anh Đã Đến Muộn Một Bước Với Em, Nhưng Xin Đừng Đến Muộn Với Con…

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 05:57:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 11: Anh Đã Đến Muộn Một Bước Với Em, Nhưng Xin Đừng Đến Muộn Với Con…

Bốn ngày.

Dạ Thần như phát điên.

Toàn bộ hệ thống tìm kiếm của ST Group được huy động. Người của anh lục tung từng phòng trọ, từng bến xe, từng nơi Vy từng đặt chân.

Nhưng không một dấu vết.

Cô biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Anh ngồi trong xe, đêm đã khuya, mưa lại rơi không ngớt – thứ thời tiết đáng ghét luôn nhắc anh về cô.

Trên tay anh là chiếc lắc tay bạc đã cũ, được tìm thấy trong ngăn bàn cô để lại.

Mặt trong lắc khắc dòng chữ nhỏ:

"Đêm mưa ấy, em bắt đầu yêu anh."

Anh siết chặt.

Mắt cay xè.

“Vy, em giỏi lắm… Em làm anh yêu đến điên cuồng, rồi lại biến mất như chưa từng tồn tại.”

Điện thoại anh reo lên – là trợ lý riêng.

“Có tin tức.” – đầu dây bên kia nói vội – “Cô Vy từng đến khám ở một phòng mạch phụ sản tư cách đây hơn hai tháng… và…”

Dạ Thần gần như giật phắt người dậy: “Nói tiếp!”

“… Và có dấu hiệu… đang mang thai.”

Cả thế giới anh như sụp đổ.

Một lúc sau, anh mới bật cười. Tiếng cười khản đặc như thể trái tim vừa bị ai đập mạnh đến rách nát.

“Em có thai. Mà không hề nói với anh…”

Anh siết điện thoại, ra lệnh:

“Gửi tôi địa chỉ phòng khám đó. Lập tức.”

Tại một thị trấn ven biển nhỏ cách trung tâm thành phố gần 300km.

Vy đang thuê một căn phòng nhỏ sát biển – nơi không ai biết cô là ai, cũng không ai quan tâm cô đã từng yêu ai, từng mang tiếng gì, từng sống đau đớn thế nào.

Bụng cô đã hơi nhô lên.

Mỗi tối, cô ngồi trước hiên nhà, một tay đặt lên bụng, một tay ôm gối, đôi mắt nhìn ra xa xăm sóng biển vỗ bờ.

Cô không biết mình đã đúng hay sai khi bỏ trốn.

Chỉ biết rằng… nếu tiếp tục ở lại, con cô sẽ là đứa trẻ mang danh “con của kẻ giật chồng, kẻ đào mỏ”. Và cô… sẽ mãi mãi không ngẩng đầu được giữa thế giới lạnh lùng kia.

“Mẹ xin lỗi…” – cô thì thầm – “Mẹ yếu đuối, mẹ không đủ dũng cảm để giữ ba con lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-11-anh-da-den-muon-mot-buoc-voi-em-nhung-xin-dung-den-muon-voi-con.html.]

Cô không biết, lúc ấy – cách đó mấy con phố, một chiếc xe đen sang trọng đang lặng lẽ dừng lại trước cổng phòng khám phụ sản.

Dạ Thần bước xuống, gương mặt u tối, mái tóc rối, áo sơ mi nhàu nhĩ. Tay anh run run khi nhìn thấy tờ đăng ký khám thai mang tên Trần Vy.

Với ngày khám là… hơn hai tháng trước.

“Cô ấy đã mang thai từ trước khi rời khỏi tôi…”

Anh siết chặt tờ giấy.

Một dòng chữ màu đỏ ghi chú phía cuối giấy khiến tim anh lặng đi:

“Khuyến cáo nghỉ ngơi ổn định, bệnh nhân có dấu hiệu stress và tiền sử sẩy thai.”

Trái tim anh đau đến nghẹt thở.

Anh đã từng rời bỏ cô… để rồi khi quay lại, cô vẫn yêu anh, vẫn dâng cho anh mọi thứ – kể cả đứa con.

Vậy mà anh lại để cô mang thai… trong cô đơn.

Đêm đó, Vy mở cửa ra hiên, gió biển thổi vào mát lạnh.

Cô nghe thấy tiếng bước chân.

Quay lại… cô sững người.

Dạ Thần đứng đó.

Mưa ướt áo anh. Đôi mắt anh đỏ hoe, dưới ánh đèn hiên vàng vọt, trông anh như một người đàn ông vừa đi lạc khỏi thế giới để tìm lại hơi thở của mình.

“Anh… sao lại…”

Anh bước tới, không nói một lời, quỳ xuống trước mặt cô.

Ôm chặt lấy bụng cô. Áp mặt vào nơi sinh linh bé nhỏ đang hình thành.

“Xin lỗi… xin lỗi em… và xin lỗi con…”

Vy bật khóc.

Cô đã tưởng rằng mình có thể sống mà không cần anh.

Nhưng chỉ cần anh xuất hiện… cô lại gục ngã.

“Em muốn rời đi…” – cô nghẹn giọng – “Vì em không muốn con mình bị tổn thương…”

Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

“Vậy thì từ giờ… anh sẽ ở đây. Không phải với tư cách một người đàn ông quyền lực. Mà là một người cha. Một người chồng. Một người muốn sống vì em, và vì con.”

Vy bật khóc, ôm lấy anh.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi định kiến, mọi tổn thương, mọi vết thương từ quá khứ… đều tan ra trong mưa.

Chỉ còn lại một điều duy nhất:

Tình yêu thật sự – không bao giờ đến trễ.

Loading...