Chương 10: Em Cứu Anh Một Lần, Nhưng Em Tự Giết Mình Suốt Đời
Sáng hôm sau, Vy tỉnh dậy trong vòng tay anh.
Nắng dịu rơi nghiêng qua ô cửa nhỏ, chiếu lên chiếc giường trắng nhăn nhúm, gối vẫn còn in dấu nước mắt từ đêm qua.
Anh vẫn ôm cô – như sợ chỉ cần buông lơi một khắc, cô sẽ tan biến.
Vy đưa tay chạm nhẹ lên gò má anh, trong lòng đau nhói.
Họ đã yêu nhau.
Họ đã hận nhau.
Và giờ… họ lại yêu.
Nhưng cuộc đời này chưa bao giờ dễ dàng với cô.
Buổi trưa.
Một đoạn video được gửi đến email ẩn danh của toàn bộ ban lãnh đạo ST Group.
Trong video – là hình ảnh từ camera an ninh khách sạn 4 năm trước.
Một cô gái trẻ – bị xô đẩy bởi hai người đàn ông lạ mặt – ngã sấp vào lòng một người đang say rượu trong bộ vest sang trọng.
Người đàn ông đó – chính là Lãnh Dạ Thần.
Và cô gái kia… là Vy.
Mọi chuyện bị dàn dựng như một vụ gài bẫy tình dục – để tiếp cận anh từ những ngày đầu.
Ngay lập tức, truyền thông nội bộ rúng động.
Vy – người tình bí mật, được đồn là “gái gọi hạng sang”, giờ bị gắn thêm nhãn "kẻ đào mỏ chủ tịch bằng cách dùng thân xác".
Anh nhận được email đúng lúc đang họp.
Gương mặt lạnh băng không thể đọc được cảm xúc, nhưng nắm tay dưới bàn đã siết chặt đến trắng bệch.
Và khi bước ra khỏi phòng họp, trợ lý của anh thông báo:
“Cô Vy… đã trả chìa khóa, rời đi rồi, thưa Tổng giám đốc.”
Anh không nói gì.
Chỉ đứng lặng trong hành lang dài, nơi ánh nắng chiều buông nghiêng, phủ bóng dáng anh cô độc như một vết cắt dài bất tận.
Cùng lúc đó.
Vy kéo vali nhỏ ra khỏi cổng khu trọ cũ, không đem theo gì ngoài giấy chứng nhận thôi việc và chiếc lắc tay năm xưa anh tặng.
Cô nhìn lên bầu trời xám tro.
Mọi thứ cuối cùng… cũng sụp đổ.
Bí mật mà cô giấu kín bấy lâu – chuyện năm xưa cô bị gài bẫy để tiếp cận anh, nay bị bóc trần như một vết thương không lành, bị kẻ khác xé bung giữa chốn đông người.
Điều cay đắng nhất không phải là bị lăng mạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-10-em-cuu-anh-mot-lan-nhung-em-tu-giet-minh-suot-doi.html.]
Mà là cô không kịp nói với anh:
“Đêm đó… em bị bắt cóc. Và người em lao đến không phải vì tiền. Là vì… em nhận ra anh.”
Một năm trước đêm đó, Vy từng cứu Dạ Thần khỏi một vụ tai nạn xe. Nhưng vì chỉ lướt qua, không để lại danh tính, anh không biết cô là ai.
Còn cô… lại nhớ rất rõ gương mặt lạnh lùng nhưng đầy đau thương ấy.
Cô yêu anh từ ngày đó.
Và đêm định mệnh kia, cô không thoát được bẫy. Cô bị đẩy vào căn phòng, bị buộc phải chọn: bán thân… hay bị gán nợ thay gia đình.
Nhưng khi thấy anh – người đàn ông trong cơn say – cô lại bước tới.
Không vì tiền.
Mà vì cô đã muốn… được một lần gần anh, dù có phải trả giá cả đời.
Tối đó.
Cô ngồi một mình tại bến xe.
Điện thoại không rung.
Không tin nhắn. Không ai gọi.
Trên màn hình điện thoại, cô mở khung soạn thảo.
"Nếu anh ghét em, em chấp nhận.
Nếu anh nghĩ em lợi dụng anh, em sẽ không thanh minh.
Nhưng nếu anh nhớ lại… đêm mưa năm đó… khi có một cô gái đứng chắn trước xe của anh để kéo anh ra khỏi đống sắt vụn…
Thì hãy tin… người đó là em."
Cô không gửi.
Chỉ xoá.
Và rời đi.
Cùng lúc đó, tại văn phòng Tổng giám đốc, Lãnh Dạ Thần ngồi lặng trước chiếc laptop, tay run run mở lại đoạn video.
Và trong một góc máy mờ, anh thấy... đôi mắt.
Đôi mắt hoảng loạn, run rẩy, nhưng lại sáng lên khi nhìn thấy… chính anh.
Cảm xúc ập về như cơn lũ.
Anh thì thầm:
“Là em… thật sự là em.”
Rồi anh đứng bật dậy.
Lần đầu tiên, tổng giám đốc lạnh lùng của ST Group bỏ lại tất cả cuộc họp, danh tiếng, cổ phần, quyền lực…
Chỉ để tìm lại một cô gái đã yêu anh bằng cả vết thương.