Giọng kinh hoàng đến mức sợ hãi.
Cực ít.
Mất kiểm soát của Tạ Tầm từ đến nay thao túng thuần thục.
Tay đặt tay cầm cửa.
Chỉ cần dùng lực thêm là thể mở.
Phía lao tới, giữ chặt trong lòng.
Hơi thở nóng ẩm rơi hõm cổ .
Mang theo sự cầu xin gần như đau khổ:
"Anh ."
"Anh ý đó... Tiếu Tiếu... xin em..."
"Vậy ý gì?"
"...Sợ."
Anh .
Tay ôm eo siết chặt, trân trọng, như nhét trong cơ thể.
"Anh sợ... kinh nghiệm... làm đủ ... sẽ khiến em cảm thấy... bằng họ..."
Anh mạch lạc.
Lớp mặt nạ ôn hòa mỹ đó cuối cùng vỡ vụn, lộ bên vụng về và chân thực, gần như nhút nhát yếu đuối.
"Anh luôn lưu ấn tượng nhất mặt em... nhưng hình như luôn sẽ làm hỏng..."
Tôi .
Vòng mắt Tạ Tầm đỏ dữ hơn một chút, lông mi dài dày nước mắt làm ướt.
Như đôi cánh bướm mưa đ.á.n.h ướt.
Hơi đáng yêu.
Tôi nhón chân, hôn lấy .
Tạ Tầm thuận tòng mở miệng.
Một đường vướng víu lên giường.
Tạ Tầm là kìm nén.
Ẩn nhẫn.
Ôn hòa.
Rõ ràng đến ngưỡng.
Cơ thể căng cứng, đuôi mắt thấm mồ hôi nhỏ, nhưng vẫn cố nhịn.
Khóe mắt nhịn đỏ bừng, lông mi ướt át ngừng run rẩy.
chỉ dùng đôi mắt màu hổ phách đó vô thanh , mang theo thăm dò và khẩn cầu lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-ban-than-minh/25.html.]
Đáng tiếc lương thiện.
Trái tâm chơi bừng lên.
Cổ họng Tạ Tầm tràn tiếng thút thít nhỏ.
Lại vì hổ mà nhẹ .
Tôi cố ý cà rà cà rà.
Cho đến khi cuối cùng tan tác.
Khàn giọng mang theo nấc kêu xin tha:
"Tiếu Tiếu... đừng chơi nữa..."
Sau khi làm xong lăn ngủ.
Mơ màng cảm thấy bế lên.
Dòng nước ấm áp bao bọc thể.
Động tác Tạ Tầm dịu dàng, cẩn thận giúp rửa sạch sẽ.
Được đặt trở giường lúc.
Phía là ga giường mới khô ráo sảng khoái.
Anh xuống, từ phía ôm lấy , vùi sâu mặt tóc .
Hít một , giọng vẫn nhuốm ý khàn và một tia run rẩy dễ phát hiện:
"Hôm đó cô ... em đang xem mắt... thế nào ?"
Mắt đều mở:
"Theo tình hình hiện tại hai chúng một cái giường mà xem, chắc là ."
Tạ Tầm một tiếng, trong tiếng giấu khổ sở nào đó.
Anh trong tóc nhẹ nhàng hôn hôn, do dự lâu, mới nhẹ giọng :
"Nếu..."
"Cưới thì ?"
"Anh sẽ chăm sóc em cả đời... là nghiêm túc."
"Xin ."
Tôi : "Bây giờ trở thành chủ nghĩa kết hôn ."
Người lưng trầm mặc lâu.
Lâu đến mức gần như sắp ngủ.
Anh mới siết chặt cánh tay, như nhào trong xương máu, giọng âm ỉ:
"Ít nhất... họ cũng cơ hội, đúng ?"
"Vậy thì, để ở bên em."
Tôi : "Không ai sẽ cự tuyệt lợi ích tự đến."
Tạ Tầm tĩnh mặc một lát.
Gai xương rồng