Tạ Tầm giặt xong quần áo, dọn dẹp phòng khách.
Đi .
Trước mặt vòng tròn hiển thị tồn tại cảm.
Con rắn ham ăn của đ.â.m tường c.h.ế.t.
Buông điện thoại chằm chằm .
Tạ Tầm hai chuyến.
Như đột nhiên chú ý đang , cố gắng bày biểu cảm thường ngày, nhưng vẻ hài hước:
"Tiếu Tiếu..."
"Vẫn là chuyển về ở ."
"Một ở lắm."
Anh dừng , hình như đang cân nhắc từ ngữ.
Ngữ khí mang theo một loại thăm dò cẩn thận: "Hôm qua... hai đó, họ quấn lấy em ?"
"Anh em thể nhất thời... họ mê hoặc, hoặc..."
Trong lời đều đang vì mở tội.
Tôi :
"Không ."
Tạ Tầm ngẩn .
"Không vướng víu, mê hoặc, là em tự nguyện."
Sắc mặt Tạ Tầm tàn tạ một chút.
Càng tỏ trắng bệch:
"Không ... như , em chỉ là họ lừa thôi."
", em họ lừa ."
Anh cố gắng cho xây dựng một giải thích hợp lý.
Để duy trì trật tự trong thế giới của .
Tự lừa dối .
Tôi quyết định phá vỡ hòa bình:
"Em và họ đều ngủ qua."
Tạ Tầm ngẩn , như hiểu câu .
Ánh mắt ôn hòa trong mắt triệt để vỡ vụn.
Gai xương rồng
Lộ sự hoảng loạn và đau khổ từng bày bên .
Một lúc , mới gần như sụp đổ :
"Không , như ."
"Xin em."
"Nói với là họ ép buộc em."
"Hoặc chỉ là em nhất thời mơ hồ."
"Xin em, Tiếu Tiếu..."
"Không ai thể ép buộc em."
Tôi : "Và em trưởng thành lâu , quan hệ với ai đều là tự do của em."
Tôi :
"Anh đừng những thứ vô dụng , rốt cuộc gì, trực tiếp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-ban-than-minh/24.html.]
Tạ Tầm hỏi cứng .
Hình như tất cả sự trấn định và lý trí giả tạo trong khoảnh khắc sụp đổ.
Anh đỏ mắt, như dùng hết lực lượng.
Mang theo cam lòng và ủy khuất lớn:
"Tại là ?"
?
Tôi mở to mắt.
"Tại họ đều thể, thể?"
"Tại , thể là ?"
Giọng run rẩy, còn mang theo nấc.
Sớm chứ.
Tôi :
"Được chứ."
Tạ Tầm ngẩn .
Trong phòng ngủ.
Tạ Tầm giường, hôn choáng váng.
Lưỡi vụng về, chỉ động chịu đựng và đáp nông cạn.
Hơi thở gấp gáp, má đỏ ửng.
Ngây ngô khiến nhịn bắt nạt.
Tạ Tầm đổi .
Tách , thở hổn hển.
Ánh mắt ướt át.
Màu thu trong mắt chảy tràn.
Ngón tay run run rẩy rẩy, cởi cúc áo .
Tôi dậy, nghĩ một chút, :
"Em sẽ chịu trách nhiệm với ."
Tôi cao xuống , "cũng cần chịu trách nhiệm với em."
"Anh xác định chứ?"
Tạ Tầm ngẩng đầu .
Ngón tay cởi cúc dừng.
Đồng t.ử nhạt.
Trong vắt.
Như hồ nước hổ phách.
Anh c.ắ.n môi .
Màu môi trắng bệch: "...Xác định."
Tôi vài cái.
Đột nhiên :
"Thôi ."
Tôi .
"Mặc quần áo , em sở thích ép buộc khác."
"Đừng!"