Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-07-30 23:02:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt trời cao nắng gắt chói chang, cây cối xung quanh héo úa, tàn tạ thê lương, còn xanh um mơn mởn, tươi mướt mắt như lúc sáng sớm.

Thế nhưng, trong cái thời tiết nóng bức đến thiêu đốt , Thời Quỳnh lạnh buốt như băng. Khí lạnh như từ gan bàn chân xông thẳng lên , lạnh đến nỗi đôi môi trắng bệch còn chút máu.

Phụ mẫu gục trong vũng m.á.u đỏ tươi, trông qua còn thở.

“Phụ … Mẫu …”

Đứng sững cửa nhà, bộ sức lực trong cơ thể Thời Quỳnh như rút cạn trong khoảnh khắc. Chỉ thoáng chốc , kìm mà quỵ ngã xuống nền đất lạnh.

Đám gia bộc trong từ chỉ cúi đầu im lặng, dám thốt nửa lời.

Sắc mặt Thời Quỳnh tái nhợt như tờ giấy, gần như trong suốt. Đôi môi run rẩy bần bật, khóe mắt ứ đọng tơ máu, đỏ đến nỗi khiến kinh sợ.

Cậu cách nào thẳng dậy, cũng chẳng thể vững, chỉ thể lê từng bước, quỳ gối bò đến bên cạnh t.h.i t.h.ể phụ mẫu. Mỗi nhích thêm một tấc, thể càng run rẩy dữ dội hơn.

Cuối cùng, khi chân bước khó nhọc tới bên cạnh Thời phụ Thời mẫu, dùng đôi bàn tay run rẩy đỡ hai thể đẫm m.á.u dậy, thỉnh thoảng đưa tay che kín những miệng vết thương đầm đìa m.á.u tươi bọn họ.

Cho tới khi m.á.u lạnh từ lâu phụ mẫu nhuốm đỏ đôi tay trắng bệch của , khóe mắt đỏ ngầu của mới kiềm chế nữa mà những dòng lệ nóng ngừng tuôn rơi.

Từ tiếng trầm thấp dần chuyển thành nấc nghẹn bi thương, đám quạ đen cách đó xa kinh động bay tán loạn.

“Phụ … Mẫu …”

“Phụ … Mẫu … Sao thế … Sao thế …”

“Đây sự thật! Không sự thật! Không … Sự thật…”

Quản gia một bên đôi mắt hoe đỏ, khẽ : “Thiếu gia, tiểu thiếu gia… Không tìm thấy tiểu thiếu gia…”

Ánh mắt đỏ ngầu của Thời Quỳnh run rẩy, về phía ông : “Đi tìm! Tìm!”

Giọng của trở nên khàn đặc vì quá lâu, gần như xé nát cổ họng để thốt mấy chữ .

Thế nhưng tìm từ sáng tới tối, vẫn thấy bóng dáng của Thời Tẫn.

Tất cả đều cho rằng gặp biến cố.

Thời Quỳnh cắn răng, khi lo liệu tang sự cho phụ mẫu về phủ Tể tướng thì mới gắng gượng dẫn tìm kiếm .

Tìm kiếm quá nửa đêm, cuối cùng cũng tìm thấy ngay tại bãi rơm rạ cách nơi phụ mẫu gặp nạn chẳng mấy xa.

Lúc đó, thiếu niên non nớt hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng run lên bần bật, thì thầm trong miệng mấy chữ như “Đừng mà!” “Đừng g.i.ế.c họ mà!”.

Trong lòng Thời Quỳnh đau xót khôn tả.

Cậu thở sâu, kiềm chế cảm xúc đau xót trong lòng, nhẹ nhàng ôm lên xe ngựa.

Phải mất mấy ngày ròng, cuối cùng Thời Quỳnh cũng tất việc tang của Thời phụ Thời mẫu, an táng tại Lộc Sơn.

Tể tướng và Tể tướng phu nhân g.i.ế.c hại, tinh tường ắt hiểu sự tình hề đơn giản.

Thời Quỳnh liên tục dâng tấu sớ, cầu kiến Thánh thượng ngừng, thậm chí còn cùng Đại Lý Tự điều tra nhưng kết quả cuối cùng chỉ nhận kết luận phụ mẫu của bọn cướp sát hại.

Từ khi Thời Tẫn chứng kiến cảnh Thời phụ Thời mẫu sát hại, trở nên ít hẳn , chẳng mấy khi nở nụ , tài nào tra hỏi thông tin liên quan tới hung thủ từ , chỉ bọn chúng đều bịt kín mặt mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-459.html.]

Thời Quỳnh thấy khác hẳn với tiểu thiếu niên hoạt bát, thuở , trong lòng đau như cắt.

Sợ ở nhà sẽ càng thêm đau lòng, bèn sai đưa đến phủ ngoại tổ.

Trong thời gian , Thời Quỳnh gầy trơ xương, bôn ba nhọc nhằn, giày vò tâm trí ngày đêm khiến kiệt sức đổ bệnh.

Thái y khám bệnh xong chỉ rằng quá mệt mỏi nên hôn mê.

Trụ cột đáng tin cậy nhất của Thời gia bệnh ngã, thành việc điều tra án mạng của Thời phụ Thời mẫu cũng tạm thời dừng .

Trong đêm, vầng trăng tròn vành vạnh hiện diện trọn vẹn suốt nửa tháng bỗng chốc ẩn thấy nữa, tiếng gió ào ào lướt qua song cửa sổ, phát âm thanh kẽo kẹt.

Trong căn phòng ngủ tối tăm, bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân trầm đục.

Tiếng bước chân nặng nề lạ thường.

Mộ Cẩm Phong gầy gò ở giữa giường, khẽ nhíu mày, khóe môi mím chặt.

Y từ từ tiến gần, nhẹ nhàng xuống bên mép giường, cúi đầu đang hôn mê mà vẫn chau chặt mày, trong đôi mắt là bóng tối dày đặc tới mức chẳng thể thấu.

Một tiếng thở dài vang lên trong căn phòng ngủ tối tăm tĩnh mịch, y vươn tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt, lạnh như băng của Thời Quỳnh: “Quỳnh Nhi… Xin …”

Qua một lúc , bóng lưng gánh nỗi đau khôn tả của y từ từ cúi xuống, khẽ đặt nụ hôn lên đôi môi lạnh ngắt của Thời Quỳnh.

Khi dậy, bóng lưng cao lớn thẳng tắp của y khẽ run rẩy, những ngón tay gân cốt rõ ràng siết chặt, trong mắt dần tràn sự bi thương cùng thống khổ vô tận.

“Xin …”

Tiếng bước chân dần xa, cho tới khi cửa gỗ nhẹ nhàng khép , Thời Quỳnh giường mới chậm rãi mở mắt , đôi mắt lạnh lẽo băng giá. Dường như bên trong ngoài sự lạnh lẽo còn đầy cay đắng, bi ai dày đặc, đôi môi trắng bệch của khẽ mở : “Thật sự… Là ngươi…”

Vỏn vẹn đôi ba chữ , giống như tiếng nức nở bi thương tột cùng.

Trở Vương phủ, Mộ Cẩm Phong tiến thẳng về phía ngục tối.

Trong ngục tối giam giữ vài mặc áo đen, đẫm máu, khi kỹ thì sẽ thấy thịt nát xương tan, tựa như trải qua lăng trì.

Ánh mắt Mộ Cẩm Phong lạnh lẽo như băng, y từng bước tiến gần, mấy mắt, giống như đang súc vật xác c.h.ế.t vô hồn, trong đôi mắt lạnh buốt chẳng hề gợn sóng.

Y tiến đến bên cạnh.

Hộ vệ lập tức run rẩy, dâng cho y một cây roi.

Mộ Cẩm Phong khẽ vuốt ve cây roi, dùng cây roi từ từ cuốn quanh cổ tay , chính động tác quấn roi mới là sự dày vò tột cùng, cũng khiến kẻ khác run sợ khôn nguôi.

Trong đôi mắt của y như nhuốm màu m.á.u đỏ.

Sau khi siết chặt cây roi trong tay, đôi mắt phượng dài hẹp tuyệt của y khẽ híp , chỉ chừa một khe nhỏ, xuyên qua khe nhỏ là sự lạnh lẽo thấu xương và nguy hiểm tột cùng.

Chẳng mấy chốc , đôi mắt sắc bén nhắm bỗng mở , cây roi vốn đẫm m.á.u vung về phía mấy áo đen đang trói.

Từng roi rơi xuống, cơ thể của mấy áo đen vốn rách nát, giờ nhuốm thêm sắc m.á.u đỏ tươi.

dù bọn họ gào thét cũng chỉ hóa thành tiếng rên rỉ, thầm thì, cảm giác đau đớn khắp cả khiến bọn họ cảm thấy việc phát tiếng kêu nhỏ liên tục khó như hái trời.

Sau khi quất liên tục mấy chục roi, Mộ Cẩm Phong mới ngừng , thốt từng chữ chậm rãi: “Các ngươi phản bội thì thôi, dám g.i.ế.c của y, dám khiến y… thống khổ đến !”

Câu lạnh lẽo mang theo sát ý, dù cho là đám áo đen hành hạ đến mức còn hình cũng kìm chế mà run lên bần bật.

Loading...