Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 457
Cập nhật lúc: 2025-07-30 23:02:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Nam Tinh ánh mắt đầy vẻ ai oán của y, chỉ đành bất đắc dĩ hôn nhẹ lên má y một cái: “Được , mà, cũng mặc dày.”
Nàng bé nhỏ trong lòng y lắng cuộc chuyện trò của hai , tươi tít mắt : “Cha, thật con cảm thấy trong nhà của chúng , cha mới là lớn, nương luôn khen cha đáng yêu, nương còn luôn dỗ dành cha, nương chẳng khen con đáng yêu…”
Nghe giọng non nớt mềm mại của nàng bé nhỏ, Tần Kỳ An khẽ bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của nàng: “Nói bậy! Cha làm thể đáng yêu chứ? Cha là tuấn tiêu sái mới đúng. Con cũng học cái thói .”
Nàng bé nhỏ vội lắc đầu nguầy nguậy: “Con hề học cái thói đó! Nương luôn mà, khi cha xử lý công sự, khẽ nhíu mày, nương cha đáng yêu; khi cha lì chịu dậy, nương cũng đáng yêu. Ngay cả khi cha ôm nương chịu buông tay, nương cũng cha đáng yêu! Con thấy hết thảy!”
Nàng bé nhỏ lải nhải xong, vội sang về phía Mộ Nam Tinh như để chứng minh lời : “Nương, nương đúng ?”
Mộ Nam Tinh trông thấy vành tai Tần Kỳ An đỏ ửng, lòng bất giác xao xuyến, dáng vẻ của lang quân nhà nàng quả thật khiến yêu mến bao!
Tiểu nha đầu thấy mẫu cứ mãi chằm chằm phụ , vội vã đẩy tay nàng một cái: “Nương, nương mau .”
Ngay đó, tiểu nha đầu nhịn mà thầm thì: “Nương phụ say đắm quá, thậm chí còn say đắm hơn cả tiểu nhà cữu công gia khi thấy món ngon nữa!”
Bởi lẽ nhi tử của Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn nhỏ tuổi hơn nàng, chiếu theo vai vế, quả thật gọi là tiểu chút lạ tai. Song, từ thuở ban sơ, tiểu nha đầu quen gọi như , cho đến khi gặp cữu biểu thúc, làm thể sửa đổi ? Sau nhiều bận sức uốn nắn mà vẫn chẳng thành, đành chịu bó tay.
Mộ Nam Tinh dở dở mà véo nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nha đầu: “Thôi , phụ của con thật đáng yêu, nương thừa nhận , và nương cũng , con hài lòng chăng?”
“Người thấy chăng! Phụ ! Con chẳng hề dối !” Tiểu nha đầu vô cùng đắc ý.
Tần Kỳ An liếc Mộ Nam Tinh đang nở nụ đầy trìu mến, y khẽ ho một tiếng, vươn tay che mắt tiểu nha đầu, đoạn nghiêng đầu hôn lên môi Mộ Nam Tinh.
Thật may , tiểu nha đầu quen với việc thỉnh thoảng phụ mẫu nàng mật bên , chẳng cần Tần Kỳ An dùng tay che mắt, tự nàng cũng chủ động nhắm nghiền đôi mắt .
Tiểu nha đầu tựa lòng Tần Kỳ An, đôi tay nhỏ bé đặt gọn đùi , dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu khôn tả.
Hôn đoạn, Tần Kỳ An híp mắt, hôn lên hoa điền vầng trán của Mộ Nam Tinh.
Hôm nay, hoa điền là một đóa hoa đỏ điểm xuyết sắc lam, chính tay Tần Kỳ An vẽ cho nàng buổi sáng nay, trông thật tuyệt mỹ.
Lông mi Mộ Nam Tinh khẽ run rẩy, trai đặc biệt thích hôn lên vầng trán của nàng, nhất là đóa hoa điền nơi mi tâm.
“Đóa hoa điền hôm nay vẽ thật tuyệt, khiến Công chúa nhà càng thêm phần kiều diễm.”
Mộ Nam Tinh vỗ nhẹ lên tay : “Chẳng đều do vẽ ư, tự ngợi khen đến thế?”
Tiểu nha đầu xong liền vươn tay sờ lên vầng trán của , thể khẽ cựa quậy, ngẩng đầu về phía Tần Kỳ An: “Phụ thiên vị, cũng vẽ cho con nữa! Phải vẽ thật tuyệt mỹ!”
Tần Kỳ An đáp: “Chao ôi, Ninh bảo bảo nhà chúng giờ còn làm điệu ư? Sáng nay phụ sẽ vẽ cho con , nhưng gọi thế nào con cũng chịu thức giấc, cũng đành chịu thôi.”
Tiểu nha đầu nhướn mày: “Dạ… Vậy lát nữa về phủ phụ vẽ cho con đấy! Hôm nay chúng đến nhà gia gia nãi nãi dùng bữa, nhà cữu công cũng sẽ dẫn tiểu tới, con khoe với tiểu ! Cả tiểu thúc thúc nữa! Lần tiểu thúc thúc buộc tóc cho con tệ, hôm nay phụ và nương cũng buộc tóc cho con, để tiểu thúc thúc còn học hỏi.”
Mộ Nam Tinh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của tiểu nha đầu, trêu ghẹo: “Con là chia sẻ cho tiểu , là khoe khoang ư? Đừng tưởng nương trong lòng con đang toan tính điều gì!”
Tiểu nha đầu chẳng chút ngại ngùng khi vạch trần, híp mí: “Nương thông minh quá, tiểu đáng yêu lắm, con chỉ để ngợi khen con thôi!”
Trong tiếng đùa rộn rã của gia đình ba , cuối cùng họ cũng về tới phủ.
Vừa về đến phủ, ba lập tức xiêm y. Xong xuôi, tiểu nha đầu vội vàng kéo Tần Kỳ An tới gương đồng: “Phụ mau lên! Mau buộc tóc cho con còn vẽ hoa điền nữa! Con xinh y như nương !”
Đương nhiên Tần Kỳ An sẽ thuận lòng mà làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-457.html.]
Mộ Nam Tinh chẳng mấy tinh thông việc trang điểm cho nữ nhi, ngay cả tóc và hoa điền của nàng đều do Tần Kỳ An tự tay vẽ mỗi ngày. Bởi , khi nữ nhi nhà hứng thú làm , nàng cũng đành bó tay.
Chẳng bao lâu, mái tóc của tiểu nha đầu thắt thành b.í.m tóc kiều diễm, b.í.m tóc vấn thành một búi tóc hình cánh bướm, đó cài thêm một đóa lụa lam đính ngọc trai lên giữa búi tóc. Phần tóc ót xõa xuống, đen nhánh suôn mượt. Xong xuôi mái tóc, Tần Kỳ An âu yếm khẽ vuốt ve.
Vầng trán cũng từ từ vẽ một đóa hoa điền xanh biếc tinh xảo, tuyệt nhiên hài hòa với bộ xiêm y xanh nhạt mà tiểu nha đầu đang mặc, trông cứ tựa một tiểu tiên giáng trần.
Tần Kỳ An hài lòng đặt bút trong tay xuống, ôm tiểu nha đầu mà hôn một cái: “Nữ nhi bảo bối nhà tuyệt làm !”
Tiểu nha đầu liền tiến gần bàn trang điểm, kề sát gương đồng mà ngắm nghía.
Ngắm nghía xong xuôi, tiểu nha đầu đầu ôm Tần Kỳ An mà hôn một cái thật kêu: “Phụ giỏi quá! Con thật ! Con yêu thích vô ngần…”
Tiểu nha đầu híp mí tiếp tục soi gương. Chẳng mấy chốc, Mộ Nam Tinh vòng tay ôm cổ Tần Kỳ An, về phía tiểu nha đầu trong gương : “Ừm… Quả thật là Ninh bảo bảo nhà bao!”
Tiểu nha đầu thì vui vẻ đến mức đôi mắt híp thành một đường chỉ nhỏ: “ thế! Phụ trang điểm cho con quá! Nương, nương cũng chẳng thể sánh bằng !”
Mộ Nam Tinh : “Mấy thứ thật tinh xảo, gia đình phụ con làm thì thật , thì phụ con sẽ tận tâm vì chúng .”
Tần Kỳ An khẽ cong môi , nương tử của tiểu nha đầu tựa ngọc điêu trong lòng, y đáp: “Vô cùng sẵn lòng!”
Đùa giỡn cùng tiểu nha đầu một lúc lâu, Mộ Nam Tinh mới : “Được , chúng thôi.”
Nơi cư ngụ của ba là phủ Công chúa do Mộ Quy Hoằng ban cho Mộ Nam Tinh. Toàn bộ phủ rộng lớn là thế, song ngoài gia đình ba họ , cũng chỉ vài kẻ hầu hạ, còn nhiều phòng ốc bỏ trống.
Cả ba cảm thấy phủ thật sự quá đỗi rộng rãi, bởi mua thêm một căn tiểu viện nhỏ để an cư.
Giờ đây, tiểu viện cũng chẳng kẻ hầu hạ, cả gia đình ba họ cảm thấy vô cùng tự tại.
Chẳng những , tiểu viện còn cách Tần phủ xa, thỉnh thoảng hai lớn cùng tiểu nha đầu sẽ tới đó để dùng bữa.
Khi hai bước chân phủ Tần gia, Giang Tư Nguyệt cùng Thời Tẫn dắt theo đứa trẻ hơn hai tuổi là Giang Thời.
Ninh Nhi trông thấy A Thời liền vội vã chạy đến: “A Thời , mau xem ! Hôm nay tỷ tỷ trông xinh ? Đây là mái tóc và hoa điền do phụ tỷ tỷ làm cho đấy!”
Đôi mắt Giang Thời long lanh rạng rỡ: “Thật ! Trông vô cùng xinh !”
Hai nhóc con nắm tay bước nhà, chẳng mấy chốc sà lòng Đô Đô.
Mấy năm qua, Đô Đô lớn bổng, cao ngang tầm trưởng của .
Đô Đô sở hữu đôi mắt đa tình, luôn tươi híp mắt, dáng vẻ khôi ngô phong lưu, thêm tài ăn đường mật, bởi hai tiểu nhóc vô cùng yêu mến .
“Ninh bảo bảo, Thời bảo bảo, hai cháu nhớ tiểu thúc nào?” Đô Đô hôn nhẹ lên má mỗi đứa, tươi híp mắt hỏi.
“Nhớ! Ta nhớ tiểu thúc thúc lắm! Vô cùng nhớ luôn!”
“Đệ cũng nhớ ca ca! Cũng vô cùng nhớ!”
Đô Đô lập tức khen ngợi: “Ôi chà, hôm nay Ninh bảo bảo của chúng xinh khôn tả! Nhìn kiểu tóc , còn đóa hoa lê điểm xuyết vầng trán nhỏ ! Thật là tuyệt sắc!”
Ninh Nhi càng thêm vui vẻ: “Là phụ giúp làm đó! Ta thích!”
Giang Thời cũng : “Đại ca thật tài hoa! Vẽ tranh thật tinh xảo!”