Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-07-30 23:02:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là, phụ và kế mẫu của nàng vốn chẳng chấp thuận mối tình với gã thư sinh nghèo nàn , nay thêm nghiệt tử, tất nhiên trong lòng chẳng thể cam lòng.

Thế nên khi tiểu nhi giao phó cho bọn họ thì bọn họ chẳng tâm nuôi dưỡng.

Cho đến khi tiểu nhi sốt cao, khi đưa đến y quán, đại phu phán rằng tiêu tốn hơn mười lượng bạc mới mong chữa trị, hai kẻ độc ác đành đoạn vứt bỏ tiểu nhi.

Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt xong, nào dám đem tiểu nhi về nữa, sợ rằng về chẳng bao lâu bỏ rơi nữa.

Hai cùng thương nghị, quyết định đưa tiểu nhi về kinh thành, nhận làm con nuôi của .

tiểu nhi cũng còn ký ức gì về thế cũ, về liền trở thành con cái của họ, lấy họ của hai phụ , đặt tên là Giang Thời.

Khi trở về nhà, tiểu nhi Giang Tư Nguyệt khẽ đặt xuống.

Tiểu nhi đặt xuống, bấy giờ hình mới lộ rõ.

Chỉ thấy tiểu nhi mặc áo gấm màu đỏ thêu hình hổ bằng kim tuyến, chân đôi hài hình hổ.

Bộ y phục trẻ con là một trong những món quà sinh thần Thời Quỳnh tặng cho tiểu nhi.

Tiểu nhi duỗi tay tháo một khuy áo, khẽ bĩu môi, lầm bầm lẩm bẩm: “Y phục hổ mà cữu cữu tặng cho con nóng bức quá chừng.”

Giang Tư Nguyệt mang tới một chén sữa bò nóng hổi cho tiểu nhi: “Bảo bảo, nào, uống sữa .”

Tiểu nhi xong, động tác tay liền ngưng bặt, liền uống cạn ngay tay Giang Tư Nguyệt. Vài ngụm liền dốc cạn chén sữa bò nóng hổi.

“Chao ôi! Phụ , con uống xong càng thấy nóng hơn nữa.”

Giang Tư Nguyệt khẽ nhéo má tiểu nhi: “Ngoan, đừng cởi y phục. Dẫu nóng nực cũng nhẫn nại.”

Sau khi Thời Tẫn tăng hỏa lò sưởi trong tường xong, liền bước tới bên cạnh tiểu nhi, tháo chiếc mũ hổ đầu tiểu nhi xuống.

Sau đó ôm tiểu nhi tới bên lò sưởi trong tường.

“Bảo bảo, ở đây, chỗ vô cùng ấm áp.”

Tiểu nhi ngoan ngoãn bàn nhỏ lò sưởi: “Được ạ!”

Giang Tư Nguyệt hai bọn họ, vươn tay xoa đầu cả hai, : “Đại bảo bối và tiểu bảo bối cứ ngoan đây nhé, phụ sẽ chuẩn món ngon cho hai .”

Thời Tẫn và tiểu nhi nhanh chóng ngẩng đầu về phía : “Ta ăn tiểu ngư!”

“Con cá nấu dưa chua!”

Khẩu vị của đôi phụ tử quả nhiên đồng điệu.

Giang Tư Nguyệt mỉm gật đầu. Sau đó, về phía tiểu nhi với đôi mắt sáng lấp lánh: “ mà cá nấu dưa chua còn xương, phụ làm cá viên nấu dưa cho con dùng ? Bảo bảo của chúng thể thưởng thức từng viên một!”

Tiểu nhi vội gật đầu: “Con ăn cá viên!”

“Ngoan lắm!”

Nhìn Giang Tư Nguyệt cởi bỏ áo choàng dày, đó thắt tạp dề tiến phòng bếp, tiểu nhi cong mắt, nhào lòng Thời Tẫn, hân hoan cất lời: “Cha, phụ sắp làm cá viên cho con! Cá viên là ngon!”

Thời Tẫn ôm lấy tiểu nhi hôn một cái: “Chẳng hôm bảo bảo nhà mới dùng đó ? Lại thèm thuồng nữa ư?”

Tiểu nhi ngại ngùng lấy tay che mặt: “Chỉ vì phụ nấu quá đỗi tuyệt hảo! Con ngày ngày ăn!”

Dứt lời, tiểu nhi vội vã tiếp lời: “Cha ơi, hôm nay con vẫn ăn kẹo! Kẹo sữa bò!”

Thời Tẫn nhíu mày, khẽ nhéo nhẹ vành tai tiểu nhi: “Hôm nay con ăn ở nhà gia gia nãi nãi đó! Con tưởng cha ư?”

Tiểu nhi thì kinh ngạc mở to đôi mắt.

Tiểu tử chẳng thể hiểu nổi vì cha , rõ ràng nó dặn phụ mách cha việc ăn hai viên kẹo mà.

“Cha… Tại cha ?”

Thời Tẫn khẽ : “Bởi vì cha thấy con và phụ nhỏ với !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-456.html.]

Tuy hai cha con nấp trong góc nhà thủ thỉ, nhưng khi tiểu tử hưng phấn, giọng bỗng lớn hơn đôi chút, còn màng khác thấy chăng.

Tiểu tử lập tức lấy tay che miệng, đó chột đưa mắt về phía phòng bếp.

Hỏng , cha sẽ phụ trừng phạt nữa chứ?

Lần , phụ vì lén mua bánh ngọt cho nó mà cha phạt giặt hết thảy xiêm y trong nhà.

Lần … chắc chẳng đơn thuần là giặt xiêm y nữa ?

Tiểu tử mày nhíu mặt ủ, bộ dạng đầy u sầu, lay lay tay Thời Tẫn đầy tội nghiệp: “Cha, là con bám riết lấy phụ , buộc theo con, cha đừng nghiêm phạt phụ mà.”

Dứt lời, đôi mắt tiểu tử nhắm nghiền, vẻ mặt như thể xem cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng: “Cha phạt thì cứ phạt con!”

Thời Tẫn dáng vẻ đáng yêu của tiểu tử, trong lòng vô cùng thích thú, làm nỡ lòng phạt nó.

“Tiểu bảo bối ngoan, cha phạt hai phụ tử nhưng… Hôm nay sẽ kẹo đấy.”

Tiểu tử nhíu mày, lập tức giãn : “Dạ.”

Tuy hôm nay ăn nhưng ngày mai thể ăn , nếu như thật sự thèm… Tiểu tử thể khiến phụ lén trộm một viên kẹo cho .

Phụ lén lấy của cha nhiều nên kinh nghiệm .

Chỉ chốc lát suy nghĩ, lòng tiểu tử dâng lên niềm vui sướng, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ ngọt ngào tựa mật.

Giang Tư Nguyệt bưng cơm nước , thấy hai phụ tử tươi hớn hở với , mặt y cũng tràn đầy ý , lòng bỗng căng trướng một cảm giác ấm áp khó tả.

“Tần đại nhân, cớ hôm nay ngài bước nhanh như thế?”

Tần Kỳ An lo lắng sẽ trì hoãn công việc nên chỉ khựng đôi chút: “Lý đại nhân, nay Công chúa Điện hạ nhà dẫn tiểu nữ nhi nhà đến đón , nếu mau đến đó thì khi về sẽ la mắng một trận mất.”

Dứt lời, bước chân y càng thêm gấp gáp.

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh kết duyên một năm thì hạ sinh một nữ nhi, đặt tên là Tần Nguyệt Ninh.

“Phò mã của chúng quả là vô cùng yêu thương gia quyến!”

“Điều lẽ dĩ nhiên, ngài cùng Công chúa Điện hạ phu thê tình thâm, vốn dĩ vang danh khắp chốn , đến cả nữ nhi của phủ ngài cũng ! Được ngài cưng chiều, nâng niu như báu vật, sợ tan chảy trong lòng bàn tay!”

“Quả thực là, nữ nhi của phủ ngài vô cùng đáng yêu, xinh thông minh, nàng bé nhỏ đó hội tụ ưu điểm của cả phụ lẫn mẫu !”

“Thôi nữa, nếu như nữ nhi như , chắc chắn cũng sẽ cưng chiều con bé!”

Các vị đồng liêu trò chuyện, Tần Kỳ An còn thấy nữa, lúc y tới cửa cung .

Từ đằng xa, y thấy hai bóng hình bên cạnh xe ngựa.

Y tươi tít mắt, dang rộng hai cánh tay: “Ninh bảo bảo!”

Nữ nhi trong lòng Mộ Nam Tinh vội vươn đôi tay nhỏ bé về phía y: “Cha!”

Nàng bé nhỏ nhào lòng y vươn đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt y: “Cha, cha lạnh ạ? Hôm nay cha làm gì ạ? Hoàng đế ngoại công bảo cha làm gì ạ? Có mệt ạ?”

Trên tay nàng bé nhỏ đeo đôi bao tay lông nhung, khi ôm lấy mặt y, gió lạnh cũng cản .

Tần Kỳ An ôm nữ nhi nhà hôn mấy cái: “Cha lạnh, cũng mệt, Ninh bảo bảo mệt ?”

Nàng bé nhỏ vội lắc đầu: “Không mệt ạ! Con nóng thôi! Nương mặc xiêm y cho con dày quá, con sắp thở nổi , cha, cha dạy dỗ nương mới nha.”

Tần Kỳ An , mỉm ngẩng đầu lên Mộ Nam Tinh ở một bên, chỉ đành khổ : “ chỉ nương của con mới quản cha thôi, chứ cha thể quản nương của con . Trong nhà chúng , nương của con là lớn nhất, con há chẳng ?”

Mộ Nam Tinh khẽ một tiếng, tự tay sửa chiếc mũ lông nhung xanh biếc cho nàng bé nhỏ: “Hai phụ tử các ngươi mau lên xe, bên ngoài băng tuyết phủ kín trời, lạnh lắm!”

Một nhà ba miệng trèo lên xe ngựa, chẳng bao lâu đó cỗ xe ngựa từ từ rời khỏi cửa cung.

Tần Kỳ An ôm tiểu nữ nhi nhà trong lòng, nghiêng đầu chuyện với Mộ Nam Tinh: “Bên ngoài lạnh như , hai nàng cần tới đón , nhỡ hai nàng phong hàn thì làm đây?”

Mộ Nam Tinh khẽ : “Nàng bé nhỏ nhà chúng mặc xiêm y dày, con bé sẽ lạnh . Còn , há chẳng , từ tới nay giỏi chịu rét!”

“Đó là chuyện thuở , bây giờ chẳng thể nào so với nàng của thuở .”

Loading...