Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 451
Cập nhật lúc: 2025-07-30 23:02:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đô Đô nhai vài viên cá trong miệng nuốt xuống, đoạn đưa ống trúc đến mặt Giang phu nhân: "Nương, nương dùng ạ?"
Giang Oản Oản lắc đầu: "Con cứ dùng !"
lúc , Tần Kỳ An từ trong nhà bước , nhạt bảo Đô Đô: "Đệ , hãy đút cho ca ca một miếng nào." Ai ngờ, nụ rạng rỡ khuôn mặt y tựa vầng thái dương chói lọi bầu trời.
Đô Đô vội cầm lấy một viên đưa cho y. Đợi y ăn xong viên cá trong miệng, tiểu tử mới với vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: "Ca ca, hôm nay gặp chuyện gì vui ? Sao hân hoan đến thế?"
Tần Kỳ An vẫn mỉm híp mắt thưởng thức cá viên, chẳng hề ý định hé lộ.
Đô Đô nhíu chặt đôi mày, đoạn sang Giang Oản Oản, thắc mắc: "Nương, vì ca ca hân hoan đến ? Từ đến nay con từng thấy phấn chấn tinh thần đến nhường ! Cười cứ như một kẻ ngốc !"
Giang Oản Oản mỉm : "Ca ca con đây, sắp sửa thành ! Con xem, làm mà vui cho ?"
"Hả?!"
Đô Đô kinh ngạc đến nỗi viên cá viên cắn dở trong tay liền rơi "Bụp" xuống đất. Khi sực tỉnh , thằng bé chép miệng một cái, vội vàng hỏi: "Là vị nương tử nào ?"
Tần Kỳ An khẽ nhíu mày, vỗ đầu thằng bé một cái nhẹ: "Đệ đoán xem đó là ai?"
"Chẳng lẽ là Tinh ca ca?"
Tần Kỳ An càng lúc càng nhíu chặt đôi mày: "Vậy mà cũng đoán ư!"
Đô Đô vội kéo lấy cánh tay của y, tò mò truy vấn đến cùng: "Vì các đột ngột lập gia thất đến ? Đã nhiều ngày qua mà chẳng nhắc nửa lời! Các nhân lúc đến Quốc Tử Giám mà tự đưa quyết định trọng đại như , hỏi qua ý kiến của ? Ta cũng là tiểu gia chủ của nhà chúng đó chứ!"
Tần Kỳ An liếc mắt tiểu tử một cái, châm chọc: "Đệ vẫn còn là hài tử, là kẻ ít quyền lợi nhất trong nhà chúng ! Đệ mà ý kiến thì tích sự gì!"
Đô Đô trừng mắt y một cái, đoạn tức giận nhét một viên cá vàng ươm miệng: "Quả thật tức c.h.ế.t mà! Huynh làm điều bất nhân, quyết định đoạn tuyệt quan hệ với trong một tháng! Một tháng đừng mơ sẽ gọi là ca ca! Hừ!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của tiểu tử, Tần Kỳ An làm , chỉ đành véo nhẹ cái má phồng lên vì giận dỗi của nó. Trong thoáng chốc, khuôn mặt đang phồng lên của Đô Đô xẹp xuống như một quả bóng bay xì .
Trước khi tính khí cáu kỉnh của thằng bé bùng phát, Tần Kỳ An vội vàng : "Được , tiểu gia chủ của nhà chúng , làm thể cho chuyện cưới vợ của ca ca đây? Đột ngột như , hẳn là nguyên do."
Đô Đô ngẩng đầu lên liếc mắt y một cái, đoạn nhét ống trúc đựng cá viên tay Giang Oản Oản đang nhịn . Thằng bé khoanh tay ngực, ngẩng cao đầu, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, : "Tạm thời sẽ lắng lời giải thích của , cứ từ tốn mà hết sự thật cho !"
Tần Kỳ An khẽ lắc ống tay áo, đáp : "Vâng, tiểu gia chủ!"
"Tiểu gia chủ, điều mà ngài đây tỏ tường! Việc cưới vợ của nô tài là do chính Bệ hạ đích ban hôn, nô tài làm dám từ chối!"
Đô Đô bật , : "Đương nhiên là do Bệ hạ ban cho các ! Bệ hạ thật sáng suốt! Ngài ban hôn cho tiểu cữu cữu cùng tiểu cữu nương cũng đúng là khiến cho tất cả bất ngờ! Vốn dĩ cứ tưởng ngài sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chẳng buồn quan tâm, nào ngờ thực sự ban hôn cho bọn họ! , dẫu thì cũng là việc . Đoán chừng trong lòng Bệ hạ tính toán, thế nên mới đồng ý chuyện của và Tinh ca ca!"
Tiểu tử phân tích cũng thật lý, càng suy xét nó càng thấy vô cùng chính xác, kìm mà gật đầu lia lịa: " , chắc chắn là như ! Thế nên, ca ca , cảm tạ tiểu cữu cữu vì mở đường cho đấy nhé!"
Tần Kỳ An làm , chỉ đành nắm gáy tiểu tử: "Ôi chao, tiểu gia chủ nhà chúng đúng là một hài tử lanh lợi mà! Lại còn phân tích thật rõ ràng mạch lạc nữa chứ!"
Nó chu môi lên: “Đó là lẽ dĩ nhiên ! Dẫu cũng là của Trạng Nguyên, há lẽ kém cạnh ? Huynh chăng?”
Tần Kỳ An ngừng , thản nhiên cất lời: “Chỉ tiếc, của Trạng Nguyên cũng lúc ngây ngô.”
Đô Đô sửng sốt: “Những lời lẽ nào sai? Đệ thấy hợp lý vô cùng mà! Nếu tin, cứ thỉnh vấn phụ mẫu xem! Xem phụ mẫu chấp thuận lời ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-451.html.]
Giang Oản Oản mỉm : “Đáng tiếc , những điều tiểu gia chủ của chúng sai lệch .”
Đô Đô gãi đầu đành chịu, sang trưởng, đó mẫu : “Đệ sai chỗ nào ạ?”
“Chẳng qua Tinh ca ca của chẳng trưởng, cần gọi là tỷ tỷ…”
Nói đến đây, Tần Kỳ An nhận điều , vội tiếp lời: “Không , ! Sau cũng chẳng gọi là tỷ tỷ, mà gọi là tẩu tử mới chính xác!”
Nét mặt Đô Đô ngẩn ngơ, tỷ tỷ ư?
Gọi tẩu tử thì đúng là ! cớ gì chữ tỷ tỷ đằng ?
Giang Oản Oản đút cho tiểu nhi đang hiếu kỳ mặt viên bánh cá, chỉ khẽ giải thích: “Kỳ thực Tinh ca ca của là nữ tử, nay Bệ hạ phong nàng làm Công chúa , đồng thời cũng thuận thế ban hôn cho nàng và trưởng của .”
Nó bĩu môi ngẩn tò te, đôi mắt mở lớn kinh ngạc.
Nó vội nuốt trôi viên cá trong miệng xuống bụng, khiến nó thốt lời: “Tinh ca ca thật tài ba! Không ! Phải là Tinh tẩu tử! Sao tẩu xuất chúng đến nhường ? Tẩu là một thiếu nữ khuê các dung mạo mỹ lệ, mà vẫn thể tung hoành chiến trường, trừ diệt quân địch! Quả đúng là một nữ kiệt hiếm đời!”
Nghe thấy nó ngừng ngợi khen Mộ Nam Tinh, mặc dù khen nhưng Tần Kỳ An cũng cảm thấy vinh dự khôn xiết!
Đệ của đúng, Tinh Nhi của quả nhiên là nữ kiệt!
Chẳng qua một tài giỏi như thế, một ngự trị chốn cao sang như thế, thuộc về ! Cho dẫu là quá khứ tương lai thì nàng sẽ vẫn là của ! Độc thuộc về !
Đô Đô ngừng buông lời tán thán, đợi đến khi lời ngợi khen dứt hẳn, nó chẳng kìm lòng mà vỗ cánh tay của Tần Kỳ An: “Ca ca, may mắn bao! Một nhân tài kiệt xuất như thế sắp trở thành nương tử của !”
Tần Kỳ An khẽ liếc nó, véo nhẹ bên tai : “Đệ xem bộ dạng chẳng gì ? Dù của cũng là Tân Khoa Trạng Nguyên, còn là thanh mai trúc mã với tẩu tử của ! Trời sinh tẩu tử của dành để ở bên cạnh ! Kẻ khác dẫu mơ mộng cũng chẳng thể đạt !”
Đô Đô bĩu môi: “Biết , tự phụ bao!”
Đoạn, nó tiếp tục quan tâm dò hỏi: “ mà, lễ đính hôn của hai định ngày nào? Liệu cận kề chăng?”
Tần Kỳ An khẽ liếc Giang Oản Oản một cái: “Chưa , còn xem xét quyết định của phụ mẫu nữa.”
Dù đây cũng là đầu tiên thành , làm gì tiên, cũng chẳng hiểu lấy một phân.
Vài ngày đó, Mộ Quy Hoằng bắt đầu phong chức quan cho các sĩ tử thi đậu khoa bảng năm nay.
Tần Kỳ An bổ chức Hàn Lâm Viện Tu soạn, Tòng Lục Phẩm.
Kết thúc buổi triều kiến, lập tức thẳng tiến Quốc Tử Giám.
Hôm nay đặc biệt cầm theo nhu quần mà ngày đó chọn cho Mộ Nam Tinh, định trao cho nàng.
Chỉ là đó vì cần lắng việc phong tước, thế nên gửi nhu quần bên chỗ Đô Đô , nhờ trông nom hộ.
Khi đến Quốc Tử Giám, Đô Đô đưa túi giấy đựng xiêm y, đoạn đưa mắt dò xét Tần Kỳ An từ đầu tới chân một lượt, đoạn mới cất lời: “A, tồi, bộ quan y trông tương đối tinh xảo, khi mặc lên trông ca ca cũng vài phần phong thái tiêu sái.”
Tần Kỳ An một tay lấy túi giấy trong tay nó, liếc : “Cả ngày chẳng sách gì nữa! Sao phần phong lưu như chứ? Những lời lẽ vốn là sự bất kính đối với các cô nương, thốt nữa, rõ ?”
Đô Đô liếc một cái: “Ca ca, hề đùa chút nào! Những lời lẽ sẽ chẳng với ngoài ! Đệ rõ !”
Đoạn, nó lấy tay đẩy nhẹ một cái: “Thôi , chớ trò chuyện với nữa, mau tìm tẩu tử của !”