Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-07-30 23:02:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng nghĩ, tuyệt vời đến nhường … Là của riêng !

Mãi mãi, vĩnh viễn… Thuộc về !

“Kỳ An! Chàng mau đây xem kìa! Nơi còn một dòng suối nhỏ! Hoa ven suối đua nở vô cùng diễm lệ!”

Tần Kỳ An ôm nàng từ phía , tựa đầu lên bờ vai thon mềm của nàng, về phía Mộ Nam Tinh chỉ, mỉm gật đầu: “Ừm, thấy , quả thật .”

“Kỳ An, lẽ chúng nên tới đây sớm hơn!”

Tần Kỳ An khẽ nghiêng đầu ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt nàng, gật đầu nhẹ giọng : “ , nên đưa nàng tới chốn sớm hơn.”

Dứt lời, khẽ đặt nụ hôn lên gò má nàng, từ má trượt xuống cằm, lướt qua cả chiếc cổ ngọc.

Mộ Nam Tinh khẽ nghiêng đầu: “Ngứa quá, đừng trêu chọc nữa. Cảnh tuyệt vời nhường , nếu ngắm thì uổng phí bao!”

Tần Kỳ An dụi mũi vành tai nàng, khẽ thì thầm: “Dẫu cảnh bao nhiêu cũng chẳng thể sánh bằng nàng. Vạn vật nơi đây chỉ làm nền tô điểm, còn nàng mới là tuyệt sắc nhất.”

Nhìn thảm cỏ xanh miết mặt đất, Mộ Nam Tinh nắm lấy tay : “Được , chúng xuống ngắm cảnh , chạy mệt lả .”

Tần Kỳ An gật đầu: “Được, lời nàng.”

Hai bãi cỏ đỉnh núi, Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Tinh trong lòng, ngắm vầng dương từ từ khuất dạng đỉnh núi. Nền trời xanh thẳm cũng dần nhuộm sắc mận chín.

Sắc trời dần tối, chẳng mấy chốc, muôn ngàn tinh tú giăng đầy khắp chân trời.

Vầng trăng khuyết lấp ló, nhợt nhạt mờ ảo. Những vì nhỏ thi lấp lánh, tựa hồ đang tranh đoạt ánh sáng rực rỡ của nguyệt luân.

Tần Kỳ An cọ mái tóc mềm mại của Mộ Nam Tinh, ngẩng đầu ngắm vạn vì lấp lánh vòm trời. Sau đó, cúi đầu ôm chặt nàng lòng, khẽ thì thầm bên tai: “Muôn vàn non sông tươi thế gian cũng chẳng thể sánh bằng bầu trời đầy đang trải rộng mắt đây.”

Mộ Nam Tinh cố gạt cảm giác ngứa ngáy nơi vành tai, khẽ đầu , thủ thỉ: “Chàng cũng là đặc biệt nhất trong lòng , quý giá và quan trọng vô ngần!”

Hương thơm ngào ngạt vương trong từng sợi tóc nàng khiến tâm trí Tần Kỳ An dần trở nên mê loạn. Con tim nặng trĩu của đập dồn dập, sự rung động khiến cả sống lưng Mộ Nam Tinh cũng khẽ rùng .

Chàng khẽ thở dài một tiếng nặng nề, cất lời: “Tinh Nhi, làm chuyện bậy .”

Mộ Nam Tinh ngờ vực : “Hả?”

Nhìn đôi mắt Tần Kỳ An đang dục vọng thiêu đốt, nàng bỗng im bặt.

Nàng gì để xoa dịu bầu khí quái lạ lúc .

Cho đến khi, một đôi bàn tay ấm áp chợt đặt lên n.g.ự.c , khẽ xoa nắn.

Mộ Nam Tinh đột nhiên mở to đôi mắt! Người , thực sự... thực sự dám làm ...

“Tinh Nhi, vì nàng… vì nàng quấn vải?”

Mộ Nam Tinh cắn môi một cái: “Ngày nào cũng giả làm nam nhi, đương nhiên… đương nhiên thế …”

“… Ta giúp nàng cởi nó , chứ?”

Ánh nước trong đáy mắt nàng khẽ lay động, nàng mím chặt môi , lấy một lời.

Tần Kỳ An nàng, giọng trầm khàn: “Nếu nàng lên tiếng, sẽ coi như nàng thuận tình.”

Chẳng mấy chốc, một dải lụa gấm trắng muốt nhẹ nhàng rơi xuống thảm cỏ xanh thẫm. Dẫu mảnh vải mỏng tang, song lực ném của vứt nó quá mạnh, làm gãy vài cọng cỏ xanh xung quanh.

Dải lụa gấm theo cơn gió nhẹ nhàng bay lượn, lướt qua thảm cỏ xanh non, trôi xuống giữa vách núi, cuối cùng hòa sắc cỏ xanh và biển hoa chân núi.

Hai đắm chìm trong ánh mắt đối phương, chẳng để ý tới điều .

Tần Kỳ An khung cảnh mắt, tiến gần để chiêm ngưỡng kỹ hơn nhưng dám.

Dẫu đây chẳng đầu chiêm ngưỡng cảnh tượng , song cảm giác căng thẳng cùng rối bời trong lòng vẫn chẳng hề vơi bớt, trái còn dâng trào mãnh liệt hơn thuở !

Mộ Nam Tinh cực kỳ căng thẳng, hàng mi nàng khẽ run, tự bản năng nín thở. Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng siết chặt lấy những cọng cỏ dại xanh biếc mặt đất.

Song cỏ dại chẳng thể giúp nàng, chỉ trong chốc lát, từng ngọn cỏ nàng bứt đứt.

Nàng thực sự hóa thành con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi, một nơi nương tựa, con thuyền cô độc chênh vênh như sắp lật úp.

Chẳng mấy chốc, con thuyền tìm thấy bến đỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-446.html.]

Tần Kỳ An nắm lấy tay nàng, tựa đầu nơi ấm áp mềm mại.

Lưng áp sát thảm cỏ xanh, phút chốc nhiễm lạnh, song ngay đó một đôi tay nóng như lò sưởi ấm, tựa tường đồng vách sắt, giam giữ chặt chẽ.

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu ngắm vòm trời vạn , khuôn mặt tựa họa mắt. Dường như một vì rơi đáy mắt nàng, dường như trong lòng nàng muôn vạn điều đang sinh sôi nảy nở, nghiền nát sức sống mãnh liệt xen lẫn trong sự phồn hoa.

Chẳng mấy chốc, nỗi lo lắng vô tận cùng sự bối rối trong lòng nàng xua tan, còn lối thoát, bằng khí thế như dời núi lấp biển.

Ngắm đôi mắt lấp lánh như tinh tú của , Mộ Nam Tinh miết mải nỡ rời .

Thấy Mộ Nam Tinh ngắm , tay chẳng chút khước từ động tác của , Tần Kỳ An bỗng dấy lên chút lo lắng. Theo lẽ thường, nàng lên tiếng từ chối mới .

Thấy dáng vẻ lộn xộn luộm thuộm của nàng, đôi mắt vốn ngây ngây ngất ngất của thoáng chốc lấy vẻ thanh tĩnh, trong veo.

Sau đó vội vã vén xiêm y che của Mộ Nam Tinh lên , quấn chặt lấy nàng ôm xiết nàng lòng.

“Tinh Nhi, đúng … Xin , … Ta cố ý.”

Mộ Nam Tinh khẽ thở dài. Giờ khắc , chẳng còn chút vẻ đáng yêu nào nữa, khờ dại đến ?

Nàng khước từ, chẳng phản kháng, lẽ nào cần cũng tự hiểu ư?

Thế nhưng như khúc gỗ mục, chỉ dám hôn đôi ba lượt mà thôi.

Nàng thầm nghĩ rằng, dù làm vài việc vượt lẽ thường… thì hà cớ gì bận lòng? Nàng tự nguyện cam lòng, thậm chí cầu còn chẳng

“Căn am nhỏ nhắc đến ở ? Chúng hãy đến đó !”

Tần Kỳ An nàng gật đầu: “Ở chân núi, cõng nàng xuống , chăng?”

Mộ Nam Tinh do dự đôi chút khẽ gật: “Được.”

Sau đó nàng đảo mắt khắp thảm cỏ xanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng tấm gấm vóc , trái tim đang đập chợt hẫng một nhịp: “Nó ?”

“Cái gì?” Tần Kỳ An ngơ ngác hỏi .

Mộ Nam Tinh mím môi, nhíu mày : “Tấm vải .”

Tần Kỳ An ngây đến nỗi hé miệng nên lời.

Chàng vội vàng quanh quất, chẳng thấy bóng dáng tấm vải trắng ngà cả.

“Không … Không …”

Mộ Nam Tinh liếc , ánh mắt hiện lên vẻ bất lực: “Chàng… Chàng cứ thế … Vậy xong xuôi ?”

Tần Kỳ An gãi gãi cái ót, chút ngượng nghịu, thêm phần chột : “E là gió thổi bay mất .”

Mộ Nam Tinh khẽ thở dài: “Chàng xoay mặt sang hướng khác.”

Tần Kỳ An ngoan ngoãn làm theo.

Mộ Nam Tinh cúi đầu xuống, dùng áo ngoài vốn chẳng dày lắm, cẩn thận quấn quanh thể, nhẹ nhàng vòng tay qua vai .

Tần Kỳ An lập tức xổm xuống.

Trong suốt quá trình cõng Mộ Nam Tinh xuống núi, Tần Kỳ An cảm thấy khó khăn tột độ.

Chẳng nàng nặng đến nỗi cõng nổi, trái , lưng nhẹ tựa lông hồng, thậm chí còn thể cõng nàng chạy mấy bước cũng chẳng nề hà.

Chủ yếu là thể mềm mại kề sát lưng , quả thật… quả thật là quá đỗi dịu dàng.

Chàng cõng nàng đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi.

Mộ Nam Tinh vẫn ôm ghì cổ , càng lúc càng nép sát .

Yết hầu ngừng lên xuống, nuốt khan một ngụm.

Cuối cùng cũng cõng nàng đến chân núi, mới thể ngơi nghỉ đôi chút.

Mộ Nam Tinh trèo xuống lưng , dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của thì giật kinh hãi.

ngay đó, ánh mắt nàng chuyển sang nghi hoặc sâu sắc và vẻ khó tin: “Thiếp nặng lắm ? Chàng mệt mỏi đến nỗi ?”

Tần Kỳ An giật khuôn mặt nàng từ từ dời xuống, chợt ho nhẹ một tiếng: “Không nàng nặng, mà là do… cảm thấy nóng bức mà thôi.”

Loading...