Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 445

Cập nhật lúc: 2025-07-30 23:02:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Kỳ An ca! Hôm nay thật tuấn tú! Đệ thấy nhiều đều ném hoa cho ! hai cưỡi ngựa cùng thì ! Kỳ An ca, đều mến !"

Tần Kỳ An cúi đầu xoa đầu tiểu , : "Diệp nhi, ca ca và hoàng đưa về cung, chứ? Chúng còn việc khác làm."

Mộ Nam Diệp lập tức nhăn mặt, vẻ buồn rầu: " mà... về, chẳng dễ gì mới ngoài."

Tần Kỳ An vẻ mặt tủi đáng thương của tiểu , trầm ngâm một lát, : "Vậy thì thế , ca ca đưa về phủ của , chơi với Đô Đô , thể để thúc thẩm nấu cho món ngon, chứ?"

Nghe , Mộ Nam Diệp hớn hở đáp lời chút do dự: "Được! Đệ ăn món ngon do thẩm nấu!"

Nói xong, tiểu còn thèm thuồng l.i.ế.m môi.

Không lâu , hai đưa Mộ Nam Diệp tới nơi.

Nhìn Mộ Nam Diệp hớn hở Giang Oản Oản dắt phủ, Mộ Nam Tinh theo, lòng nàng chợt dấy lên một nỗi áy náy khôn tả.

Nàng khẽ ho khan một tiếng để che giấu, Tần Kỳ An : "Chúng ... Tiếp theo làm gì?"

Tần Kỳ An nắm tay nàng, nhanh chóng leo lên xe ngựa.

"Hôm nay, liệu thể về chăng?"

Mộ Nam Tinh khẽ chớp mi, hồi lâu thốt nên lời.

"Được , thì…"

Tần Kỳ An tuy dấy lên đôi chút thất vọng, song cũng trong dự liệu.

còn hết lời, Mộ Nam Tinh vội vã túm lấy vạt áo n.g.ự.c , kéo mạnh về phía , khiến nhất thời kịp trở tay, ngã nhào vòng ôm của nàng.

Mộ Nam Tinh đưa tay vuốt ve gương mặt , cúi đầu, đặt một nụ hôn nồng nàn lên cánh môi mềm mại.

Tần Kỳ An ngẩn , đoạn khóe môi khẽ nhếch, chủ động đáp , cuốn sâu nụ hôn nồng nhiệt, như nuốt trọn lấy nàng.

Tần Kỳ An lau vệt m.á.u nơi khóe môi, khẽ mà : "Tỷ cắn đến nông nỗi , tỷ nỡ lòng?"

Mộ Nam Tinh hít một thật sâu, y: "Không cắn , chẳng lẽ chờ đến nghẹn thở mà c.h.ế.t ư?"

"Đi ?"

"Cần xem tỷ hồi cung ."

Mộ Nam Tinh cúi đầu y, ánh mắt ánh lên ý trêu ghẹo: "Ta dám về nhưng dám làm gì chăng?"

Tần Kỳ An khẽ chớp mắt nheo : "Tỷ đây là đang nghi ngờ sự ái mộ của dành cho tỷ ..."

Mộ Nam Tinh hỏi: "Vậy dám ?"

Y khẽ ho khan một tiếng, bất đắc dĩ đáp lời: "Tỷ là nữ nhân, há thể như thế... Chẳng lẽ còn phóng túng hơn cả ? Nói những lời làm gì?"

"Vậy, về cung , gì khác biệt ?"

Tần Kỳ An vội vã thốt lên: "Có khác! Đương nhiên là khác biệt ! Chúng thể ở bên vĩnh viễn chia lìa mà! Tỷ nhớ ?"

Lời y dứt, Mộ Nam Tinh tiếp tục đánh giá y từ đầu đến chân: "Ta gặp ai đó tựa như hôm qua? Có gì đáng để nhớ ."

Tần Kỳ An thấy nàng nhất quyết chịu thuận theo, lập tức ôm lấy vòng eo nàng mà làm nũng: "Tinh nhi tỷ, xin hãy thuận theo ! Được ?"

"Tinh nhi... Tinh nhi... Ôi chao ôi, nương tử! Nàng hãy thuận theo !"

Đồng tử Mộ Nam Tinh khẽ run rẩy, véo tai y: "Thật quá ủy mị!"

Tần Kỳ An chống rời khỏi vòng tay nàng, nhanh như chớp hôn lên cằm nàng: "Hãy thuận theo , thật sự nhớ tỷ, tỷ nguyện ý cùng mừng rỡ ?"

Nhìn trai mặt đôi mắt lấp lánh như nũng nịu bên , Mộ Nam Tinh khỏi cảm thấy y đáng yêu. Nàng luôn cảm thấy y đáng yêu.

Mặc dù một trượng phu cao lớn như y đáng yêu dẫu thể xem là lời tán dương, nhưng... Mộ Nam Tinh thực sự vô cùng ưa thích... Vô cùng ưa thích.

Trầm ngâm đôi lát, Mộ Nam Tinh khẽ cất lời: “Nếu chơi đủ vui thú, sẽ về.”

Tần Kỳ An đùi nàng, giơ ba ngón tay thề, vội vàng cam đoan: “Tuyệt đối sẽ vui! Hôm nay sẽ dẫn nàng đến biển hoa mênh mông! Nơi đó còn cả núi, dẫu quá cao dốc, song là nơi ngắm trọn vẹn ráng chiều buông. Thời tiết hôm nay đến , ắt hẳn cảnh ráng chiều buông cũng sẽ vô cùng diễm lệ, chúng còn thể chiêm ngưỡng bầu trời vạn vì lấp lánh! Nơi đó còn một tiểu ốc thuê sẵn, chúng thể dừng chân đó.”

Mộ Nam Tinh cảm thấy nơi đó ắt hẳn là một chốn bồng lai tiên cảnh.

“Sao tìm chỗ đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-445.html.]

Tần Kỳ An đắc ý đáp: “Có chỉ điểm cho nên đến đó xem xét, quả nhiên là mỹ cảnh tuyệt trần! Tiểu ốc đó trải đầy các loài hoa, dẫu bé nhỏ song vô cùng ấm áp, an yên, cảnh vật xung quanh càng xiêu lòng .”

“Hôm nay sẽ thưởng ngoạn thật kỹ lưỡng.”

Trầm ngâm đôi lát, nàng cúi đầu khẽ : “Hôm nay bận rộn cả ngày trời , hẳn là mệt mỏi, nên chợp mắt đôi lát !”

Tần Kỳ An ôm lấy eo nàng khẽ cọ cọ vài cái: “Người đánh xe rõ chốn , lát nữa khi y dừng ngựa, nàng nhớ đánh thức dậy nhé, chợp mắt đôi lát.”

Mộ Nam Tinh dịu dàng xoa vị trí thái dương cho y, khẽ đáp: “Được.”

Chàng trai trong lòng nàng nhanh chóng chìm giấc ngủ say, Mộ Nam Tinh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt y, đôi mắt nàng ngập tràn dịu dàng cùng lưu luyến.

Nàng khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vầng trán y, thủ thỉ khẽ khàng: “Chàng vất vả , Kỳ An của , Đoàn Đoàn của .”

Tần Kỳ An yên giấc say nồng trong vòng tay nàng, khuôn mặt ánh lên ý viên mãn.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng ngay cổng gỗ dựng rào chắn của biển hoa.

Tần Kỳ An vẫn đang say giấc nồng.

Mộ Nam Tinh y, hề ý định đánh thức y. Nàng chỉ chờ đến khi Tần Kỳ An tự thức giấc, bấy giờ mới tiến . Mỹ cảnh dẫu tuyệt trần, cũng nào sánh bằng việc trong lòng thể an giấc thật sâu.

Cứ thế chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Mộ Nam Tinh tựa xe ngựa mà chìm giấc ngủ.

Tần Kỳ An mơ màng tỉnh giấc, thấy ảnh nàng nghiêng nhẹ, đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền.

Y nhẹ chân nhẹ tay dậy, y cựa , Mộ Nam Tinh mở mắt .

Tần Kỳ An bối rối nàng: “Nàng quá đỗi nhạy cảm, chỉ động nhẹ chút khiến nàng thức giấc.”

“Ta quen , chẳng vẫn luôn như thế ?”

Tần Kỳ An vén tấm rèm xe, bên ngoài, thấy ráng chiều dần buông nơi chân trời Tây, y vội nắm lấy tay nàng mà : “Đi thôi, chúng cần mau chóng lên đường! Sau khi lên tới đỉnh núi, e rằng khó lòng kịp ngắm cảnh ráng chiều buông.”

Lời dứt, y kéo Mộ Nam Tinh nhảy vọt xuống xe ngựa.

Kéo nàng chầm chậm bước đoạn đường dài.

Dọc đường ngàn vạn loài hoa khoe sắc đua hương, phóng tầm mắt theo, dường như trải dài đến tận chân trời.

Mộ Nam Tinh thấy cảnh , mùi hương hoa thơm ngát xông tận mũi, nơi đây quả thực là một chốn bồng lai.

Nàng dừng bước , vội kéo Tần Kỳ An giữ : “Chậm ! Nơi đây cũng vô cùng tuyệt !”

Tần Kỳ An dừng bước, đáp lời: “Nơi tính là gì, khi lên tới đỉnh núi, chúng thể thu trọn vẹn mỹ cảnh tầm mắt, thêm cảnh ráng chiều buông, đó mới thật sự là tuyệt mỹ!”

Nói đoạn, y tiếp tục kéo Mộ Nam Tinh chạy nhanh hơn: “Chúng cần mau chóng thêm chút nữa.”

“Kỳ An, chúng kịp ngắm ?”

“Kịp! Đương nhiên là sẽ kịp!”

Hai bước trong biển hoa rực rỡ, chẳng mấy chốc tới chân núi. Núi non chẳng quá hiểm trở, thế nên chỉ mất vỏn vẹn hai khắc là leo lên tới đỉnh.

Đứng đỉnh núi, thu cảnh tượng mắt tầm mắt, Mộ Nam Tinh như quên cả hô hấp.

Màu sắc nơi chân trời tựa như đổ tràn xuống trần gian, vạn hoa khoe sắc đua hương, tựa gấm thêu hoa dệt, địa hình trùng điệp. Gió nhẹ thổi qua, hương thơm quyến luyến dứt, xộc thẳng khứu giác.

Tà dương vàng rực nơi chân trời rải xuống biển hoa chút keo kiệt, dường như dâng hiến bộ vẻ rực rỡ cuối cùng của , khiến cả một vùng đất phủ lên lớp lụa vàng mỏng manh tựa nước.

Tần Kỳ An thở gấp gáp, về phía nàng: “Thế nào? Ta nào lừa gạt nàng chứ?”

Trên khuôn mặt Mộ Nam Tinh bừng nở nụ rạng rỡ: “Kỳ An, quả thực nơi đây tuyệt mỹ bao! Ta vô cùng yêu thích!”

Ngắm nụ trong trẻo mà diễm lệ của nàng, Tần Kỳ An ngây , nụ rạng rỡ đến thế của Mộ Nam Tinh, quả thật hiếm khi thấy.

Từ thuở nào đến nay, nàng luôn tự ép khuôn phép lễ nghi, gương mặt thường vô cảm, khi vui vẻ cũng chỉ khẽ nở nụ nhạt, trông lãnh đạm xa cách.

Chỉ Tần Kỳ An lớn lên cùng nàng từ thuở nhỏ mới trái tim nàng vốn yếu mềm, chẳng như vẻ ngoài xa cách ngàn dặm.

Trái , nàng khao khát bản thể vô lo vô nghĩ, cuộc sống tự do tự tại vô bờ bến.

Cho đến nay, nàng sống một cuộc đời quá đỗi gian truân.

Tần Kỳ An nàng, tâm tư khôn nguôi lay động, cảnh Mộ Nam Tinh tự tại phóng khoáng nhường , quả khiến say mê vô hạn.

Loading...