Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-07-30 12:04:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng khẽ xuống, : “Diệp Nhi, cho tỷ tỷ , trong thời gian tỷ tỷ ngoài, làm gì ? Có lén lút chuồn khỏi cung ?”

Tiểu hoàng tử liếc trộm Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi, trong mắt tràn đầy sự ngây thơ, vô tội mà đáp: “Không , hoàng tỷ, ngoan ngoãn đó! Đệ còn làm cả bài tập công khóa nữa mà!”

Mộ Nam Tinh hoài nghi chằm chằm bé: “Đệ chắc chắn là tìm Đô Đô ca ca chơi ?”

Nàng rõ rằng tiểu tử tuyệt nhiên chịu yên, suốt cả ngày chơi ván trượt cùng Đô Đô, còn chơi hết sức nhiệt tình.

Mộ Nam Diệp chớp chớp đôi mắt nai tơ, một hồi lâu, tiểu tử mới bất đắc dĩ cất lời: “Đâu chơi với , nhưng mà… mà Đô Đô ca ca cầm những món đồ chơi lạ mắt tới dụ dỗ . Đệ , nhưng bảo còn đồ ăn ngon!”

Thằng bé nuốt nước bọt, tiếp lời: “Sau đó, nhớ thái tử ca ca từng lãng phí thức ăn, bởi vì Đô Đô ca ca mang theo nhiều món ngon. Vậy nên, với nguyên tắc lãng phí đồ ăn, mới theo ngoài.”

Mộ Nam Tinh trầm ngâm một lát, hèn chi chịu lời . E rằng trong lúc vui thú, cũng chẳng bận tâm đến sách vở.

Mộ Nam Tinh khẽ nhéo đôi má phúng phính của bé: “Thôi , bỏ qua . Tối nay, con nhớ mang bài tập tới Đông cung tìm ca ca!”

Nhìn đôi tỷ ríu rít trò chuyện, Cảnh Nam Chi cùng Mộ Quy Hoằng khẽ nở nụ thâm thúy. Hai vị an tọa, một chuyên tâm xử lý chính sự quốc gia, một nhàn nhã thưởng thức bánh ngọt.

Ở một góc phố khác, trong ánh mắt u oán của Đô Đô, Giang Oản Oản cùng các con trở về nhà.

Ngày hôm nay, Đô Đô tiến cung. Nó lén lút lẻn Thực Vân Giang để thưởng thức sơn hào hải vị.

Vốn dĩ nó định sẽ ở nhà một lúc, đợi khi màn đêm buông xuống thì sẽ mang vài thứ cung cho Mộ Nam Diệp.

Thế nhưng hôm nay cha nương hồi phủ, vì nó cũng chẳng cần tiến cung nữa.

Vừa thích ở nhà một , suy cho cùng chốn cung cấm cũng chẳng mấy thoải mái.

Nó thầm nghĩ, quả nhiên đúng như lời nương vẫn , tổ vàng tổ bạc của kẻ khác, nào sánh ổ chó tồi tàn của riêng .

“Cha nương, đôi phu thê bỏ rơi nhi tử là hai chịu trở về ! Nếu về thì con còn tưởng rằng hai quên mất đứa con trai chứ.” Đô Đô khoanh tay ngực, đôi môi chu lên, trong miệng thì âm dương quái khí cằn nhằn.

Giang Oản Oản bất lực xoa đầu nó: “Được , con ngoan của nương, xe ngựa mấy ngày trời, cả cổ lẫn vai đều đau nhức vô cùng. Con mau đ.ấ.m bóp cho nương nào.”

Đô Đô kiêu ngạo hừ một tiếng: “Hừ, giờ mới nhớ đến con ? Nếu lúc hai chịu dẫn con cùng, thì lúc ở xe ngựa, con thể bóp vai cho nương !”

Tần Tĩnh Trì phì , : “Được , con lắm lời thế hả? Mau làm việc cần làm . Bóp vai cho nương con xong, con còn bóp vai cho cha đó! Đừng phí hoài thời gian nữa!”

Thấy an tọa ghế nhanh chóng nhắm mắt, Đô Đô trợn tròn đôi mắt ngây thơ, đây… Đây quả là cha ruột của ?

Sao đời kẻ như chứ, bắt con trai làm việc sai vặt hả?

“Trời đất ơi! Thế gian còn công đạo ?”

Đang nghĩ ngợi thì lời bật khỏi miệng.

Tần Kỳ An chậm rãi nhấp một ngụm , từ tốn : “ là kẻ nhỏ tuổi nhất trong nhà, vì mặt , ai ai cũng là lẽ cả, mau làm phận sự của ! Đợi lát nữa bóp vai cho cha nương xong thì vẫn còn cả ca ca đó!”

Đô Đô tức giận trừng mắt , đó nó bắt đầu sức bóp vai cho Giang Oản Oản.

Thỉnh thoảng còn líu ríu lẩm bẩm oán than: “Ta là thảm nhất trong nhà mà, cũng chẳng thèm dẫn theo , chỉ bắt làm việc thôi, thảm quá mà! Ta sống nữa! Ta tìm gia gia, nãi nãi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và tiểu cữu cữu. Ta trốn khỏi nhà, rời xa nơi đầy khổ ải …”

Giang Oản Oản nén tiếng : “Đô Đô cục cưng của nương, con ấm ức đến thế ?”

Đô Đô làm bộ làm tịch, giả vờ lấy một chiếc khăn nhỏ từ trong n.g.ự.c buồn bã lau nước mắt: “Rau xanh, đất vàng…”

Giang Oản Oản lặng lẽ nó biểu diễn. Khi nó yên lặng mở to đôi mắt ẩn khăn tay, Giang Oản Oản nhíu mày: “Tiếp tục ! Con đừng gì cả, đang diễn lắm đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-412.html.]

Đô Đô lắc khăn tay: “Nương, nương thật vô vị!”

Cuối cùng, Đô Đô vẫn cố gắng bóp vai, đ.ấ.m chân cho Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì.

Sau khi làm xong, nó xoa đôi tay mỏi nhừ của . Nó chậm rãi đến bên Tần Kỳ An, động tác xoa tay càng khoa trương hơn, còn giả vờ ho khan vài tiếng.

Tần Kỳ An nó: “Được , ca ca cần bóp vai cho , cũng mỏi mệt lắm .”

Đô Đô thấy , đôi tay lập tức còn mỏi, lòng cũng còn nặng trĩu nữa.

tới đằng ghế Tần Kỳ An, ôm lấy vai ngọt ngào : “Vâng ạ! Vẫn là ca ca thương nhất!”

Tần Kỳ An đẩy đầu nó : “Được , đừng ở đây hoa ngôn xảo ngữ với nữa, mau làm bài tập của .”

Đô Đô chớp chớp đôi mắt to tròn, nó mím môi bắt đầu líu ríu lóc kể lể: “Được ! Mọi dùng xong thì vứt bỏ ! Thật sự lương tâm mà.”

Tần Kỳ An dửng dưng suy nghĩ một hồi : “Huynh định ăn thịt nướng than hồng, nghĩ thôi thấy thơm .”

Âm thanh kể lể của Đô Đô lập tức ngưng bặt. Nó tặc lưỡi: “Ha ha, ca ca , dẫn theo với! Nếu dẫn theo thì chính là tuyệt vời nhất!”

Tần Kỳ An nó một hồi lâu mới gật đầu: “Được thôi.”

Huyện Khúc Phong.

“Sư phụ, xin xem bức họa của con, thấy thế nào?”

Lâm Hiểu Thanh nâng bức tranh sơn thủy thành, đưa cho nam tử vận hắc y, đầu đội mũ đen che kín mặt.

Nam tử hắc y tiếp nhận bức vẽ của tiểu đồng kỹ. Giọng dịu dàng lãnh đạm, vọng từ vành mũ: “Hiểu Thanh, con núi và mặt trời trong họa của con . Con vẽ núi quá dốc, mặt trời thì quá to, thành trông thật quái dị. Còn những nơi khác thì khá .”

Lâm Hiểu Thanh như suy ngẫm điều gì, bé gật đầu: “Vâng, con rõ.”

Nhận bức vẽ, bé kéo ghế sang một bên, đó đưa mắt đánh giá khắp họa trai.

Đột nhiên, thấy một bức họa treo tường.

Cậu bé kinh ngạc bật dậy, một hồi trầm trồ chiêm ngưỡng, mới cất lời: “Sư phụ, vẽ bức mới ! Lần , vẽ Tư Nguyệt công tử vẫn thật mỹ lệ! Dáng vẻ dạo trong mưa của công tử rõ vì lẽ gì phảng phất nét cô đơn, quả thực diệu bút sinh hoa!”

Nam tử hắc y khẽ gập ngón tay, chút tự nhiên, đoạn khẽ gật đầu: “Phải, cũng cực kỳ yêu thích.”

Lâm Hiểu Thanh thưởng lãm bức họa mới, tâm kìm mà đưa mắt quanh những bức chân dung treo khắp các bức tường. Kỳ lạ , mỗi một bức đều khắc họa duy nhất một , ai khác chính là… Giang Tư Nguyệt.

“Sư phụ, dành tình cảm cho tiểu cữu như , cớ hiện diện tại buổi biểu diễn của Tư Nguyệt công tử?”

Nam tử hắc y chẳng cất lời, chỉ chìm im lặng hồi lâu. Mãi , y mới chậm rãi cất tiếng: “Hiểu Thanh, đến lúc con về .”

Lâm Hiểu Thanh ngẩn , lúc , tiểu tử mới nhận hiện tại là chiều tối. Cậu bé gật đầu: “Vâng ạ, sư phụ cũng nghỉ ngơi sớm ạ.”

Bước khỏi họa trai, tiểu tử nhịn mà ngoái đầu tấm biển hiệu treo cao. Dưới ánh chiều tà nhuộm đỏ, bốn chữ “Ngưỡng Nguyệt Họa Trai” tựa hồ bằng bút pháp phóng khoáng, ẩn chứa nét dịu dàng khôn tả và sự cô tịch vô biên.

Tiểu tử thầm nghĩ, sư phụ quả là một nhân vật phi phàm. Trong khắp huyện Khúc Phong , ai ai cũng đều rằng, dẫu chỉ chuyên họa chân dung và sơn thủy, song tuyệt nhiên một ai thể sánh kịp tài năng của .

Các bức họa chân dung, dẫu đều là dung mạo của Giang Tư Nguyệt, song tuyệt nhiên bao giờ bày bán, mà chỉ treo trong tiệm cho khách thưởng ngoạn. Duy chỉ tranh sơn thủy mới phép giao dịch.

Ấy nên, Ngưỡng Nguyệt Họa Trai trở thành chốn tiên cảnh của thiếu nữ trong vùng, bởi lẽ nơi đây lưu giữ vô vàn dung mạo khác của Giang Tư Nguyệt.

Lúc thì nét mặt chan chứa tình ý, khi là nụ phóng khoáng rạng rỡ, khi hiện lên vẻ lạnh nhạt cô đơn.

Loading...