Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 411
Cập nhật lúc: 2025-07-30 12:04:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giờ đây Mộ Quy Hoằng mở lời bội ước, đương nhiên Cảnh Nam Chi nào chịu ngài thuận mắt.
Tần Kỳ An chăm chú Mộ Nam Tinh một hồi lâu, mãi đến khi nàng dời tầm mắt, còn y nữa, y mới chợt tỉnh táo .
Y khẽ thở dài, đành chấp nhận việc từ từ. Huống hồ, y cũng rõ vì Bệ hạ và Nương nương để Mộ Nam Tinh nữ giả nam trang. Nói chừng nếu bây giờ nhắc tới, sẽ khiến bậc bề hài lòng.
Bởi y tâu: “Bệ hạ, tạm thời con điều gì mong . Nếu , con chắc chắn sẽ chút khách khí với Hoàng đế thúc thúc ạ!”
Dứt lời, y tức thì nở một nụ xán lạn.
Nhìn dáng vẻ của y, trong lòng Mộ Quy Hoằng khỏi thấy thấp thỏm chột .
Thôi !
Giờ đây, ngài càng tiểu tử càng thêm thuận mắt!
Chẳng những y dáng vẻ khiến khác yêu mến, ngay cả bài thi trong cuộc thi hội của y cũng khiến ngài đánh giá một trăm điểm, thậm chí là vạn phần hài lòng.
Ngài hạ quyết tâm!
Nếu Tinh Nhi nhà quả thực lòng tiểu tử , ngài sẽ ban hôn cho đôi trẻ mà chẳng mảy may do dự!
Thế nhưng khi ngài Mộ Nam Tinh, thấy dáng vẻ chẳng hề bận tâm của nàng, thậm chí còn thoáng chút ưu phiền, ngài khỏi khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ nha đầu nhà ý tiểu tử ?
điều đó thể! Hai đứa chúng nó ở chung với từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, trải qua bao năm, mối quan hệ giữa chúng hề ai thể xen .
Thậm chí… ngay cả , ngài còn từng lầm tưởng hai họ tình cảm đồng giới, bởi lẽ đó mà ngài khổ tâm trăn trở một hồi lâu.
Ngài cảm thấy vô cùng chần chừ, rõ nên ưng thuận chăng.
Dẫu trong lòng ưng thuận, song nghĩ đến của Thời Quỳnh, ngài khỏi bận lòng, e sợ rằng Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An sẽ kết cục tương tự như hai .
Nhận suy nghĩ của càng lúc càng lệch lạc, Mộ Quy Hoằng vội vàng trấn tĩnh . Ngài đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì thế !
Giờ đây, Tinh Nhi nhà chính là một tiểu thư khuê các, chuyện ắt sẽ thể giải quyết dễ dàng, ngài nào còn điều gì ưu phiền nữa.
“Được lắm, Đoàn Đoàn. Con về thì chuẩn cho kỳ thi đình sắp tới ! Dẫu con là hội nguyên, nhưng trong kỳ thi đình, thúc thúc sẽ hề thiên vị. Con cũng đừng khiến thúc thất vọng!”
Nghe , Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh chợt ngẩng đầu ngài .
“Hoàng thúc thúc, thi đình vẫn khai khảo ?”
Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Vài ngày tình hình ở Mộc Thành nguy cấp như , trẫm nào còn lòng để lo liệu những chuyện ! Bởi mới đành trì hoãn vài ngày.”
Nghe , Mộ Nam Tinh khỏi khẽ nở nụ . Nàng thầm nghĩ, đúng là phúc lớn mệnh lớn, may mắn khôn cùng!
Đột nhiên Tần Kỳ An đầu nàng, thấy ý tràn đầy gương mặt nàng, trong ánh mắt y tràn ngập sự dịu dàng.
Mộ Nam Tinh vô tình đối mặt với ánh của y, tức thì dời tầm mắt. Ánh mắt y quả thật quá đỗi nồng nhiệt, như thiêu đốt tâm can khác. Nàng thầm nghĩ, ánh mắt của y như thể nuốt chửng nàng !
Tần Kỳ An khẽ , đoạn mắt Mộ Quy Hoằng: “Vâng! Tạ ơn Bệ hạ!”
Mộ Quy Hoằng khẽ vỗ vai Tần Kỳ An: “Cuốn sách luận trị quốc mà con , thật phi phàm! Không chỉ lợi quốc lợi dân, mà việc thi hành cũng vô cùng nhanh gọn, chu đáo, đáng khen!”
Tần Kỳ An cung kính đáp: “Tạ ơn Bệ hạ!”
Mộ Quy Hoằng khẽ tặc lưỡi: “Thằng nhóc , con trưởng thành, vẫn thể gọi một tiếng thúc thúc, hà cớ gì xưng hô xa lạ đến ? Sau đừng dùng từ ngữ khách sáo như thế nữa!”
Dù con cũng là tiểu tế của trẫm mà!
Tần Kỳ An khẽ mỉm , cung kính đáp: “Vâng, thúc thúc.”
“Hahaha, bây giờ mới đúng!”
Suy ngẫm chốc lát, Mộ Quy Hoằng đôi vợ chồng Giang Oản Oản: “Tĩnh Trì, Oản Oản, nếu hai khanh nguyện cầu gì, trẫm chỉ đành ban thưởng chút vật phẩm cho các ngươi mà thôi!”
Mộ Quy Hoằng rõ rằng đối với hai họ, kim tiền tài vật tuyệt nhiên chẳng điều quan trọng. Ngài đành nghĩ đến những phần thưởng khác xứng đáng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-411.html.]
Về phần những thứ khác, ngài trầm ngâm một lúc, trong lòng định đoạt.
“Ban thưởng vạn lượng hoàng kim, năm trăm tấm gấm hoa, trăm khối ngọc thạch, cùng ba tấm kim bài. Về , những tấm kim bài sẽ bảo hộ cả nhà các khanh vạn sự bình an, sống an nhiên tự tại.”
“Tạ bệ hạ!”
Cả nhà Tần gia ba vội vàng cùng quỳ xuống, dập đầu bái tạ long ân.
“Mau dậy !” Mộ Quy Hoằng vội vàng đỡ hai khanh dậy: “Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, ngày mai ban thưởng sẽ đưa tới phủ của các khanh!”
Đến khi Tần gia định cáo lui, Mộ Quy Hoằng đột nhiên sực nhớ điều gì đó, ngài vội vàng nghiêm nghị dặn dò: “ , thuốc nổ vô cùng trọng yếu. Oản Oản, Tĩnh Trì, hai khanh tuyệt đối đừng tiết lộ phương thức phối chế ngoài!”
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc , song song vội vàng gật đầu: “Bệ hạ cứ an lòng, chúng thần hiểu rõ lợi hại ẩn chứa trong đó, tuyệt đối sẽ truyền tin ngoài!”
“Vậy thì ! Hai khanh mau về phủ nghỉ ngơi !” Mộ Quy Hoằng khẽ gật đầu.
Lúc rời , Tần Kỳ An kìm mà liếc Mộ Nam Tinh, y lặng lẽ đưa mắt hiệu với nàng.
Vành tai Mộ Nam Tinh ửng đỏ, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên cúi đầu, khẽ xoa đầu Mộ Nam Diệp.
Lòng nàng khẽ dâng lên cảm giác ngọt ngào lạ thường.
Dáng vẻ liếc mắt tinh quái của y, quả thật chút đáng yêu, nàng khỏi thầm nghĩ.
Cảnh Nam Chi cảnh tượng hai liếc mắt đưa tình khi , nàng khẽ che miệng khúc khích.
Sau khi ba rời , Mộ Nam Tinh ngẩng đầu lên mới phụ hoàng và mẫu hậu đang mỉm chằm chằm nàng, gương mặt hai là những nụ đầy ẩn ý khó hiểu.
Mộ Nam Tinh hoài nghi khó hiểu.
Sao ?
“Phụ hoàng, mẫu hậu, hai nhi thần làm gì ạ?”
Ngay cả Mộ Nam Diệp cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Cảnh Nam Chi Mộ Nam Tinh, nàng do dự một hồi, liếc Mộ Quy Hoằng, đó rốt cuộc kìm mà hỏi: “Tinh Nhi, Kỳ An… Hai đứa…”
Nghe đến đây, Mộ Nam Tinh làm thể hiểu nữa chứ?
Vành tai nàng đỏ bừng, đôi môi khẽ mấp máy, đó cố giữ vẻ bình tĩnh mà đáp: “Chúng nhi thần… Chúng nhi thần thật sự gì cả…”
Cảnh Nam Chi hoài nghi : “Con bé , con còn lừa gạt phụ mẫu ? Vừa hai con liếc mắt đưa tình, chẳng lẽ và phụ hoàng con nhận ư?”
Mộ Quy Hoằng gật đầu : “Tinh Nhi, nếu hai con đều ý với , phụ hoàng… Phụ hoàng sẽ lập tức tứ hôn cho hai đứa!”
Sau đó, ngài vẻ cam tâm mà : “ đó chúng giao ước, nếu con gả cho tên tiểu tử , vẫn thường xuyên cung thăm nom chúng ! Người đời thường gả nữ nhi như bát nước hắt , nhưng với phụ hoàng thì tuyệt nhiên !”
Mộ Nam Tinh chỉ cảm thấy gương mặt nóng rực, nàng từng nghĩ tới phụ hoàng và mẫu hậu sẽ với lời lẽ , trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô cùng hổ.
Nghĩ tới dáng vẻ của Tần Kỳ An, mặc dù y tựa hồ vô cùng ái mộ nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn thể nắm chắc. Nàng bèn : “Phụ hoàng, mẫu hậu, hai xin đừng bận tâm đến chuyện . Nhi thần… Bây giờ chúng nhi thần vẫn thể… thể thành hôn .”
Huống hồ, phận của vẫn giải thích với thiên hạ, thật sự tất thảy đều là vấn đề nan giải.
Cảnh Nam Chi , trong lòng lập tức khẳng định rằng xem hai họ ý với , chỉ là phá vỡ tấm màn che ngại mà thôi.
Song, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nàng lấy vẻ bình thản: “Cũng ! Vậy khi nào hai đứa nghĩ thông suốt chuyện ? Khi nào thành thì cứ cho phụ hoàng và mẫu hậu , chúng sẽ lập tức tứ hôn.”
Mộ Nam Tinh khẽ dừng , nàng chỉ thể lời.
Mà tiểu hoàng tử Mộ Nam Diệp thấy chuyện , bé ngẩng đầu ngơ ngác một hồi, vẫn hiểu vì Kỳ An ca ca và hoàng tỷ tứ hôn?
Cậu bé khẽ gãi đầu, cố sức suy nghĩ mãi vẫn thông suốt, lý giải nổi.
“Hoàng tỷ, tứ hôn là gì ? Sao vẫn hiểu ạ?”
Mộ Nam Tinh khựng , nàng khẽ xoa đầu bé phần gượng gạo mà đáp: “Diệp Nhi ngoan nhé, đây là chuyện nên nghĩ đến, cần bận tâm tới chuyện .”