Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 407
Cập nhật lúc: 2025-07-30 12:04:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Kỳ An nhíu mày: “Mưu tính gì chứ? Ngươi cứ đợi xem thì sẽ rõ. Ngươi… thể thủ vững chăng?”
Vương Viêm lập tức gật đầu: “Mộc Thành của chúng là nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công! Đương nhiên thể thủ ! mà… Thái tử điện hạ e ngại quân Nam Di sẽ tiếp tục chế tạo kỳ vật công thành phá núi, vì ngài định tiên hạ thủ vi cường, nhân lúc bọn chúng kịp chuẩn mà tấn công !”
Tần Kỳ An lắc đầu: “Chẳng đáng ngại, hãy cứ . Hơn nữa, hai ngày tới, lẽ viện quân cũng sắp tới . Chúng chớ nóng vội, cứ kéo dài thêm dăm ba ngày… là đủ .”
Vương Viêm trầm ngâm gật đầu: “Được, nơi đây . Người mau coi sóc Thái tử điện hạ !”
Trở quân trướng, ngay tức khắc một ma ma bưng chén thuốc tiến .
Tần Kỳ An tiện tay tiếp nhận: “Cứ để lo liệu. Ngươi mau lui ngoài .”
Tiến tới bên giường, Tần Kỳ An định nâng nàng dậy thì thấy Mộ Nam Tinh nhíu mày, đó chậm rãi mở mắt.
Tần Kỳ An vội vàng đặt chén thuốc xuống, vội đỡ nàng dậy: “Thế nào ? Có đau ở chăng?”
Mộ Nam Tinh nhíu mày , khẽ chạm vết thương lưng: “Tình hình chiến trận… Tình hình chiến trận thế nào ?”
“Không đáng ngại. Ngày hôm qua, Vương Viêm dẫn quân tạm thời đánh lui quân Nam Di , hôm nay vẫn động tĩnh nào.”
Mộ Nam Tinh gật đầu, nàng khẽ thở dài: “Thế thì … Thật quá.”
Nàng cúi đầu vén chăn lên, khi định xuống giường thì chợt nhận điều bất thường.
Động tác của nàng bất chợt khựng , y phục khoác nàng… Y phục há chẳng của , nàng khó nhọc nuốt khan, hơn nữa… Hơn nữa nàng cảm nhận rõ ràng lồng n.g.ự.c nhẹ nhõm, mát lạnh lạ thường, cảm giác … Thật thích hợp! Khôn cùng quái đản!
Nàng đột nhiên đưa tay lên sờ n.g.ự.c , ngay đó, tâm trạng tức thì chìm xuống, gương mặt trắng bệch như tờ, tựa hồ gáo nước lạnh tạt thẳng tim, dường như trong lòng nàng bỗng chốc tảng đá đè nặng, vô cùng khó chịu.
Hàng mi nàng khẽ run, đôi môi khỏi run rẩy: “Ai… Ai y phục cho ?”
Thanh âm khàn đục, lạnh nhạt của nàng lọt tai, dung nhan Tần Kỳ An bất giác hiện lên ý .
Y khẽ khựng , nhưng còn kịp mở lời thì Mộ Nam Tinh gắng sức kéo lấy tay y: “Rốt cuộc là ai?”
Tần Kỳ An áy náy nàng, một hồi do dự, y mới ấp úng : “Là… Là…”
Nhìn ánh mắt Mộ Nam Tinh sắc lạnh như lưỡi kiếm, tựa hồ lăng trì đối phương, Tần Kỳ An nuốt khan một tiếng, đó nhắm mắt tiếp tục : “Là !”
Nghe đến đây, bàn tay Mộ Nam Tinh đang nắm c.h.ặ.t t.a.y y bỗng chốc như mất hết sức lực.
Ánh mắt nàng run rẩy, bàn tay nắm chặt mép chăn nhàu nát đang phủ .
Tần Kỳ An thấy nàng gì, trong lòng lập tức cảm thấy thấp thỏm, đôi môi y mấp máy: “Tinh Tinh ca ca.”
Mộ Nam Tinh từ từ buông tay , nàng bình tĩnh y, khẽ chép miệng một tiếng nhạo : “Sao thế? Chẳng thấy ? Ta là ca ca! Nếu chân tướng của , là nữ nhi thì mau cút !”
Ta vốn nam nhi, mà y cũng tường tận, Mộ Nam Tinh cũng chẳng còn vương vấn toan tính, thà rằng nhanh chóng giải quyết hết thảy, nhưng bây giờ thấy y như thế, e là chẳng còn nghĩ tới chuyện nên làm .
Nàng cố nén nỗi đau vô cớ dấy lên trong tâm khảm, tiếp: “Nếu , nể tình bao năm bằng hữu của chúng , mong đừng ngoài.”
Nghe thấy giọng lạnh nhạt của nàng, trái tim Tần Kỳ An lập tức nguội lạnh, nàng thật sự…
Đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng bằng lòng trao cho y ?
… nghĩ đến chuyện làm ngày hôm nay, tảng đá trong lòng y nhanh chóng trút bỏ gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-407.html.]
Suy cho cùng thì thấy thể của nàng, còn chạm… Yết hầu y khẽ nuốt, chạm cũng chạm , cho dù nàng đồng ý thì cũng chịu trách nhiệm.
Nghĩ tới chuyện , Tần Kỳ An ngẩng đầu lên nàng với đôi mắt long lanh rực rỡ, y cúi đầu bước đến mặt nàng, từ tốn đưa tay buộc dây áo n.g.ự.c nàng.
Mộ Nam Tinh cảm nhận luồng khí nóng bỏng ở n.g.ự.c , nàng nắm chặt tay, vành tai trở nên đỏ ửng, nàng gì đó nhưng thốt nổi lời nào, động tác tay trở nên tê cứng, chỉ thể để mặc y làm gì thì làm.
Tần Kỳ An từ từ buộc dây lưng cho nàng, đôi môi ghé sát vành tai nàng, đó, thanh âm nhẹ tựa gió thoảng nhưng đầy uy lực truyền trong tai Mộ Nam Tinh.
“Tinh Tinh tỷ tỷ của , cả thể tỷ chỗ nào thì đều thấy hết , cũng…”
Y khẽ một tiếng: “Cũng chạm vài .”
Lần , Mộ Nam Tinh đỏ mặt tía tai.
y càng thêm dầu lửa mà tiếp: “Vì tỷ chính là của ! Của một ! Nếu cầu xin hoàng thượng tứ hôn với lý do chạm tỷ, cảm thấy lẽ ngài sẽ đồng ý đấy, tỷ xem…”
Y khẽ phả tai nàng: “Ngài sẽ đồng ý chứ?”
Sau đó, y đưa tay đỡ đầu Mộ Nam Tinh, nghiêng cắn mạnh cổ nàng một cái.
Nhìn vết đỏ bừng , y thỏa mãn khôn nguôi dậy, đó ôm Mộ Nam Tinh vẫn còn đang ngẩn ngơ trong lòng cầm chén thuốc bàn lên và : “Nào, ngoan ngoãn uống thuốc !”
Cuối cùng Mộ Nam Tinh mới phản ứng, nàng hít sâu một , đó kinh ngạc Tần Kỳ An: “Đệ… Đệ…”
Đôi mắt nàng đỏ hoe, qua bao nhiêu năm nhưng nàng từng tiếp xúc với nam nhân nào như thế : “Đồ vô sỉ!”
Nhìn vẻ hổ tột độ hóa thành giận dữ đó, Tần Kỳ An chỉ cảm thấy nàng càng đáng yêu hơn.
Thấy nàng tức giận , trong lòng Tần Kỳ An lập tức trở nên mềm nhũn, y đưa tay vuốt mặt nàng, đó cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng.
Mộ Nam Tinh ngẩn , nàng y đè chặt trong lòng, vết thương đau, nhưng đau thì cũng thôi , mấu chốt là cả thể nàng trở nên tê cứng, đẩy y nhưng còn sức.
Qua một hồi lâu, Tần Kỳ An mới rời khỏi môi nàng, y nàng bằng ánh mắt nóng rực, đó cúi đầu song môi mọng đỏ của nàng, dường như trong mắt ngọn lửa sắp bùng cháy khiến Mộ Nam Tinh càng căng thẳng hơn.
chỉ thấy y cúi đầu khẽ l.i.ế.m khóe môi, tiếp tục hành động gì khác.
“Được , nếu nàng hôn nàng thì uống hết thuốc , nếu sẽ rộng lượng như thế !”
Nghe thấy lời vô cùng hổ của y, khóe mắt Mộ Nam Tinh khỏi giật nhẹ: “Sao … Sao vô sỉ đến nhường !”
Tần Kỳ An chẳng buồn bận tâm đến lời của nàng, y ung dung múc một muỗng thuốc nhẹ nhàng nàng: “Uống .”
Mộ Nam Tinh y, đó nàng cầm bát và uống cạn hết thuốc .
Tần Kỳ An nhíu mày: “Tinh Tinh tỷ tỷ nhà thật lợi hại!”
Mộ Nam Tinh lập tức đẩy gương mặt đang chồm về phía , nàng nghiêm túc : “Tần Kỳ An, đừng làm như ! Đệ… Khi là nam nhi thì thích , còn … Nói là … Không thích nữ nhi, bây giờ… Bây giờ thế , đừng như !”
Y ôm chặt trong lòng, đôi môi áp sát tai nàng, y dịu dàng nghiêm túc cất lời: “Mộ Nam Tinh, ngần năm qua, nàng từng thấy động lòng với ai ngoài nàng chăng? Luôn là đuổi, còn nàng thì chạy. Dẫu nàng là nam nữ, cũng chỉ yêu mỗi nàng mà thôi, nàng nhất quyết từ chối !”
Đoạn, y nũng nịu : “Tinh Tinh tỷ tỷ, nàng đối xử với nhất, ắt sẽ thỏa nguyện lòng , ắt sẽ cự tuyệt , ?”
“Nàng là nam nhân thích, nàng là nữ nhân cũng thích! Trên thế gian , chỉ yêu mỗi nàng. Nếu nàng, kẻ khác dù nam nữ cũng chẳng là gì hết!”
Mộ Nam Tinh nào ngờ tên nũng nịu đến thế. Hồi nhỏ thì đành, nay trưởng thành mà vẫn y như cũ, quả thật nàng khó lòng cự tuyệt y.