Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-07-30 12:03:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu tử bĩu môi : "Hoàng , hôm nay chẳng chờ ! Hôm qua , hôm nay đến đây cùng mà! Cho nên đành tự đến!"

Sau đó, về phía Tần Kỳ An, ánh mắt dừng Tần Kỳ An, đánh giá từ xuống mấy lượt: "Tần công tử! Huynh chiếm mất hoàng của ! Huynh quả là kẻ phiền phức!"

Tần Kỳ An thành thạo véo má phúng phính của bé, mỉm : “Tiểu hoàng tử điện hạ là ngưỡng mộ lắm ?"

Tiểu nam hài bĩu môi: "Hừ! Hoàng của yêu thương nhất! Đệ là ruột thịt của ! Huynh là ai mà dám tranh giành?"

Tiểu tử đầu Mộ Nam Tinh: "Hoàng , ? Huynh xem yêu thương ai nhất?"

Mộ Nam Tinh qua loa gật đầu: "Phải, , , hoàng yêu thương Diệp nhi của chúng nhất."

Lời dứt, tiểu tử lập tức đắc ý Tần Kỳ An.

Tần Kỳ An khẽ đặt tay lên Mộ Nam Tinh, đó thừa lúc chú ý, lập tức ôm bổng lên.

Chàng cúi đầu tiểu tử, đắc ý : "Huynh đây còn thể ôm hoàng của , còn thì làm chăng?"

Mộ Nam Diệp kinh ngạc liếc , hừ lạnh một tiếng: "Huynh đừng đắc ý! Đợi lớn lên, cũng thể ôm !"

Mộ Nam Tinh kinh ngạc trong chốc lát, vội vàng giãy thoát khỏi vòng tay của Tần Kỳ An, giọng khỏi cao lên: "Đệ đang làm gì đó?"

Tần Kỳ An ngẩn : "Huynh... giận ?"

Mộ Nam Tinh : "Ta... nơi đây bao , ôm làm gì? Để ngoài trông thấy, họ sẽ bàn tán thế nào? Thật chẳng hợp phép tắc!"

Tần Kỳ An gật đầu, vẻ mặt lộ rõ nét tổn thương: "Được , ... Đệ sẽ như nữa."

Mộ Nam Tinh vẻ mặt buồn bã của , gì đó nhưng thôi, nhất thời nên mở lời , đành rời .

Mộ Nam Diệp thấy Tần Kỳ An nếm trái đắng, dù trong lòng lẽ nên vui mừng, nhưng thấy vẻ mặt vui của hoàng , tiểu tử cố nhịn.

"Hoàng …"

Mộ Nam Tinh nắm lấy vai : "Diệp nhi, hoàng từng dặn , tự ý chạy đến giáo trường! Chỉ khi hoàng dẫn theo, mới phép đến! Phải lời, hiểu ?"

Mộ Nam Diệp bĩu môi: "Hoàng chẳng chịu dẫn theo, chỉ dối! Chỉ giỏi lừa trẻ con! Nếu theo , sẽ chẳng bao giờ dẫn đến! Ngày nào cũng ở bên ngoài, đều thể gặp ! Huynh chịu đưa theo, chỉ thể một lẻ loi."

Dứt lời, bé càng buồn hơn, miệng nhỏ cứ mếu máo, Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An thấy thì bé sắp bật .

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh , đó Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Diệp lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu hoàng tử điện hạ, nếu , chư vị sẽ nhạo đó, thuở nhỏ, hoàng của cũng chẳng từng như ."

Mộ Nam Diệp , miệng nhỏ lập tức mếu nữa, bé trừng mắt Tần Kỳ An, đà lấn tới, tìm cách tranh thủ quyền lợi cho bản : "Muốn cũng , đến phủ của chơi! Huynh bảo của dạy cách chơi ván trượt! Huynh đồng ý chăng?"

Tần Kỳ An gật đầu: "Có gì mà ? Nếu , bất cứ lúc nào cũng !"

Tiểu tử , lập tức phá lên rạng rỡ: "Vậy hôm nay thể đến ?"

"Được!"

Mộ Nam Diệp liền vung vẩy tay chân đòi xuống đất: "Vậy hôm nay làm phiền hai nữa! Đệ đến nhà chơi!"

"Hoàng , hai chơi vui vẻ nhé! Đệ đây!"

Mộ Nam Tinh sững sờ theo bóng lưng của thằng bé, tiểu tử quả nhiên là làm!

Qua ngày khác, chẳng nó sẽ gây bao nhiêu chuyện!

Lúc trở về, Mộ Nam Tinh Tần Kỳ An đang dựa cửa sổ xe dỗi hờn, nghĩ đến ngày mai sẽ thi khoa cử, vẫn nên an ủi đôi chút.

"Tần Kỳ An?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-388.html.]

Tần Kỳ An : "Có chuyện gì ?"

"Đệ giận dữ vì lẽ gì? Đệ rõ ràng thích đột ngột chạm , bỗng dưng ôm lấy ! Đệ đột nhiên như , là điều thể quen."

Lúc Tần Kỳ An mới đầu : "Đệ hiểu tại luôn như , chúng là quan hệ gì? Chúng thể coi là thanh mai trúc mã, nhưng... Đệ luôn cảm thấy giấu điều gì đó, e rằng chuyện nhỏ nhặt."

Ánh mắt Mộ Nam Tinh khựng : "Đệ lo xa ."

Cậu níu lấy cánh tay Tần Kỳ An, nhẹ giọng an ủi: "Được , đừng giận nữa, vả , ngày mai trường thi . Trong đó cảnh chẳng mấy lành, thực phẩm mang theo cũng chỉ thể là đồ đạm bạc, hãy mang thêm chăn ấm. Buổi tối thì nghỉ ngơi sớm, chớ đợi đến tối mịt hoặc qua mấy ngày mới động bút, ?"

Lúc Tần Kỳ An mới với : "Ừ, gia gia, nãi nãi cùng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu mua cho muôn vàn vật dụng linh tinh, thứ gì cũng đủ cả! Huynh cần lo lắng."

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Thế thì .”

Mỗi khoa cử đều tiết đầu xuân, khí trời vẫn còn se lạnh, thể nhiễm phong hàn, cũng thể chẳng cách nào dùng cơm nóng. Bởi thế, khi thi xong, nhiều trở về đều sẽ ngã bệnh một phen.

Sáng sớm hôm , cả Tần phủ đưa Tần Kỳ An đến trường thi.

Bên ngoài trường thi xếp thành hàng dài dằng dặc, mỗi thí sinh đều tay xách nách mang đủ thứ hành trang.

Tuy nhiên, đa phần thí sinh dân kinh thành, bởi thế chỉ độc một , đồng hành.

Còn Tần Kỳ An thì cả nhà tiễn đưa đông đúc như thế , quả là một cảnh tượng từng tiền lệ.

Ngay cả thí sinh bản địa ở kinh thành cũng chỉ nhiều nhất hai ba cùng, chứ như họ, đến bảy tám tề tựu.

Ngay cả tiểu Đô Đô cũng giúp đỡ mang vác hành lý.

Bởi vì nó là gió lùa miệng thì răng lợi sẽ đau nhức nên nó bịt miệng : "Ca ca , lúc thi đừng sợ, với , chắc hẳn dễ như trở bàn tay. Thi xong cứ vui vẻ mà ngoài, vui vẻ thưởng thức món ngon nương nấu!"

Giang Tư Nguyệt véo tai nó: "Nói nhăng cuội gì đó? Phải dự thi thật nghiêm túc! Lúc thi cẩn trọng từng li từng tí mới !"

"Vâng ! Thế thì nghiêm túc cẩn trọng! Song cũng thể vui vẻ mà! Chẳng mâu thuẫn chút nào cả."

Tần Kỳ An nhận lấy đồ trong tay nó: "Chỉ lý lẽ!"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai Tần Kỳ An: "Hài tử của , chớ nên căng thẳng, khi thi cứ bình tĩnh ứng đối. Dẫu đỗ đạt cũng , mà lỡ chẳng thành công cũng chẳng !"

Giang Oản Oản véo mạnh một cái: "Chàng lời gì ? Nhi tử của chúng ngày ngày cần mẫn như thế, đương nhiên chúc nó thi đỗ! Giờ khắc , lời lẽ nản lòng thế làm gì! Mau phi phi phi!"

Tần Tĩnh Trì bất lực nàng: "Nói thì thật là ngốc nghếch."

Thấy Giang Oản Oản trừng mắt, vội vàng phân trần: "Được ! Phi phi phi! Phi phi phi! Được ?"

Thấy phụ trêu chọc, hai Tần Kỳ An cùng Đô Đô khẽ .

Đại nhi tử thì dám gì, nhưng tiểu nhi tử thì chẳng thể trêu chọc một phen ?

Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Trì trực tiếp đặt hai bàn tay nách tiểu Đô Đô mà cù lét, tiểu Đô Đô sợ nhất điều .

"A! Cha! Hahaha! Cha! Phụ quấy phá quá đỗi! Hahaha! Nương! Ca! Hai mau cứu lấy ! Hahaha!"

Tiểu Đô Đô né tránh loanh quanh trong lòng Tần Tĩnh Trì nhưng bàn tay vô tâm của Tần Tĩnh Trì!

Tần phụ, Tần mẫu, Giang Tư Nguyệt, Giang Hiền Vũ cùng Lý Tam Nương kéo Tần Kỳ An sang một bên dặn dò kỹ lưỡng, nào đoái hoài đến chuyện thằng bé trêu chọc .

Giang Oản Oản bên cạnh khoanh tay , nỗi đau của kẻ khác, giúp đỡ cũng ngăn cản.

Cuối cùng tiểu Đô Đô cũng thoát , nó nhanh chóng chạy đến lưng Giang Oản Oản ôm chặt lấy eo nàng buông: "Nương! Nương mau! Mau đuổi vị đại thúc đáng ghét cho ! Ta sắp trêu chọc đến c.h.ế.t ! Hu hu hu…"

Nói xong, nó còn bắt đầu vờ lóc, nhưng nơi khóe mắt chẳng lấy một giọt lệ nào vương.

Loading...