Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 383
Cập nhật lúc: 2025-07-29 23:13:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Tẫn cố nén nỗi đau quặn thắt trong lòng, nghiến răng, đoạn tiếp lời: “Ta ... Ta đính ước , thể...”
Y cố gắng kìm nén vị chua chát trong đáy mắt: “Chẳng thể tiếp tục trêu đùa như nữa. Huynh cũng... Huynh cũng đừng đến tìm nữa.”
Giang Tư Nguyệt như thể một câu chuyện khôi hài bậc nhất: “Đùa ?”
“A Tẫn, đang giỡn cợt với ? Phải chăng trách đến trễ? Ấy là của ! Để bảo bối của thất vọng, nhưng mà... mà tha cho , ?”
Thời Tẫn nắm chặt tấm ga trải giường, cố kìm nén cơn thôi thúc ôm lấy Giang Tư Nguyệt lòng: “Giang Tư Nguyệt, mới là kẻ giỡn cợt. Ta... Ta đến tuổi cập kê, chẳng thể tiếp tục làm càn nữa. Hơn nữa... Vài ngày nữa sẽ lên đường du học, đừng đến tìm nữa.”
Sắc mặt Giang Tư Nguyệt tức thì u ám. Y nheo mắt, đầu lưỡi khẽ đẩy má: “Làm càn? Thời Tẫn, thực sự đang gì ?”
Thời Tẫn hờ hững liếc y, nén chịu nỗi đau nhức thấu xương đang hành hạ khắp mà trở . Một giọt lệ khẽ lăn nơi khóe mắt. Y lưng về phía Giang Tư Nguyệt, lạnh lùng cất lời: “Khi ngoài, nhớ khép cửa .”
Sắc mặt Giang Tư Nguyệt bỗng chốc trở nên âm trầm. Y Thời Tẫn lưng về phía , thực lòng thể tin A Tẫn ngoan ngoãn của y ngày thốt những lời lẽ đoạn tình tuyệt nghĩa đến .
Thấy giường chẳng ý định , Giang Tư Nguyệt nét mặt đổi, cúi trực tiếp ôm chặt Thời Tẫn lòng.
Dù trong lòng giãy giụa đến mấy, Giang Tư Nguyệt cũng chẳng buồn màng. Y ép Thời Tẫn mặt , đoạn cúi xuống hôn lên đôi môi y.
Cho đến khi khuôn mặt giọt lệ nóng hổi của y cọ ướt, hàng mi của Giang Tư Nguyệt khẽ run rẩy, y từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt, y ngẩn . Thiếu niên trong vòng tay y gương mặt đẫm lệ, run rẩy vì , đáng thương tựa chú mèo con bỏ rơi giữa đêm đông giá buốt.
Giang Tư Nguyệt chậm rãi buông tay, y nào nỡ, nào nỡ để Thời Tẫn đau lòng đến nhường .
“A Tẫn...”
Thời Tẫn giọng điệu bi thương của Giang Tư Nguyệt, lòng y như xé nát, nỗi đau đớn tột cùng.
Thời Tẫn ngừng, y nhận đang sốt cao đến nhường nào. Những vết thương do roi vọt chân và eo một hồi giằng co, bắt đầu rỉ m.á.u tươi.
Chỉ cần vén chăn lên, y thấy chiếc áo trong trắng của Thời Tẫn đẫm những vệt m.á.u tươi đỏ thắm.
Giang Tư Nguyệt trông thấy Thời Tẫn đến thê lương, chỉ dám dè dặt vươn tay ôm lấy vai , khẽ khàng : "A Tẫn, đừng ... Huynh làm gì, cũng sẽ thuận theo, chỉ cầu đừng nữa..."
Nghe lời , nước mắt Thời Tẫn càng tuôn như mưa, y nức nở tựa lòng Giang Tư Nguyệt, tựa hồ nhân cơ hội mà dựa lòng thêm một khắc.
Y thầm nghĩ, thật đáng ghét xiết bao, rõ ràng rời nhưng y kìm nén con tim .
Y Giang Tư Nguyệt rời , thể sẽ bao giờ còn cơ hội tương phùng. Vừa nghĩ đến điều , y buồn đau đến tột cùng.
Giang Tư Nguyệt cố ôm chặt Thời Tẫn trong lòng, siết chặt thêm một khắc. Có lẽ vì chạm vết thương nơi eo, Thời Tẫn bỗng nhiên run rẩy khẽ.
Cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng nhận gì đó , chỉ là cảm giác run rẩy từ Thời Tẫn truyền đến, mà là càng ôm càng nhận trong lòng nóng bỏng đến lạ thường.
Hắn vội đưa tay sờ lên mặt Thời Tẫn, thì thấy nóng như lửa đốt.
Hắn khiếp sợ, vội vã ôm lấy y toan bước ngoài. Mà Thời Tẫn còn chăn đắp che , những vệt m.á.u tươi đỏ thắm loang lổ áo lót đập thẳng mắt .
Giang Tư Nguyệt những vết tích chói mắt , chỉ cảm thấy tim như ngừng đập.
Hắn ngây dại trợn tròn mắt, mãi một lúc lâu mới hồn, khóe mắt đỏ hoe: "A... A Tẫn... Sao... Sao thương... Lại thương nặng đến thế ?"
Thời Tẫn thấy giọng run rẩy vì sợ hãi của , khẽ bĩu môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-383.html.]
Y thực sự làm nũng, hôn thật nhiều, ôm thật chặt.
Y : "Giang Tư Nguyệt, đau lắm."
y dám, bởi y chợt nhớ khoảnh khắc hôm qua khi Thời Quỳnh cầm d.a.o găm kề cổ họng , y tức thì dám hé răng.
"Giang Tư Nguyệt, buông xuống, thấy , cũng giấu nữa."
Y lạnh lùng ngước Giang Tư Nguyệt, giọng cũng lạnh như băng: "Ca ca của phát hiện mối quan hệ của chúng . Hôm qua, kháng cự đôi chút, nhưng thực sự quá sợ hãi đau đớn, cho nên... cho nên đồng ý đính hôn. Ta chịu đòn nữa, đừng ép ... Ta cầu xin ..."
Giang Tư Nguyệt y , mà nước mắt y vẫn ngừng tuôn rơi. Hắn nhất thời gì thêm, chỉ cảm thấy đều hóa đá.
Hắn cảm thấy thể nhúc nhích, tài nào buông Thời Tẫn khỏi vòng tay, cũng ôm y rời .
Thời gian trôi chậm tựa cả đời, Giang Tư Nguyệt mới chợt tỉnh ngộ. Người trong lòng là tâm niệm, cho dù mang y về trói , cũng quyết buông tay.
"A Tẫn, sẽ đưa , đến một nơi ai chúng . Đến đó, cũng cần đánh nữa, cũng... thể mãi ở bên ."
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giang Tư Nguyệt, Thời Tẫn thầm nghĩ: tại y như mà Giang Tư Nguyệt vẫn chịu buông tay?
Lòng y chua xót đau đớn, Giang Tư Nguyệt của y thực sự yêu y, thực sự yêu y...
Giang Tư Nguyệt trợn mắt, cố gắng kìm nén nước mắt nơi khóe mi.
Sau đó, ôm Thời Tẫn nhẹ nhàng đặt lên giường, chậm rãi cởi bỏ y phục của y. Nhìn những vệt roi đỏ chói mắt in hằn thể y, nước mắt Giang Tư Nguyệt cuối cùng cũng thể kiềm chế nữa.
Cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống chân , Thời Tẫn cảm thấy một trận bỏng rát nơi da thịt.
Ngay đó, khi Giang Tư Nguyệt cúi xuống, khẽ hôn lên vết thương của y, Thời Tẫn đều run rẩy. Cảm nhận luồng ấm từ môi truyền đến nơi vết thương, y thực sự thể kiềm chế nữa.
Khi Thời Tẫn vùng vẫy nhào lòng , cuồng loạn hôn lên môi, cằm, má và trán , Giang Tư Nguyệt cũng ôm chặt lấy y.
"A Tẫn... Bảo bối của ... Huynh chịu khổ , đừng lừa dối nữa..."
, thể từng lời từng chữ Thời Tẫn thốt đều là lời dối trá?
Mặc dù A Tẫn của đôi khi yếu đuối mặt , nhưng y thể dễ dàng từ bỏ mối tình của cả hai.
Hắn đều cả.
"Bảo bối, sẽ đưa ! Không ai chúng ! Không ai thể ngăn cản chúng nữa!"
Thời Tẫn cuồng loạn hôn lấy .
Hôn lên cổ, lên n.g.ự.c và bất cứ nơi nào thể , nhưng trong miệng thêm một lời nào.
Cho đến khi y phục của Giang Tư Nguyệt y cởi , dây lưng cũng trượt xuống gầm giường.
Thời Tẫn mới thì thầm bên tai Giang Tư Nguyệt: "A Nguyệt, chúng ... hãy làm ."
Chưa kịp để Giang Tư Nguyệt phản ứng, y nắm tay đặt lưng tiếp tục dụ dỗ: "Ta vẫn còn bối rối, ... Ta sẽ dạy , bởi học ."
Giang Tư Nguyệt kinh ngạc động tác của Thời Tẫn, cảm nhận ấm và cảm giác chật chội nơi đầu ngón tay. Nếu còn hiểu, thì quả là kẻ đần độn.
Vì Thời Tẫn đang mang thương tích, dám nhúc nhích: "A Tẫn, , ... Huynh còn thương, ..."
Thời Tẫn co rúm trong vòng tay , run rẩy. Y chỉ khẽ ngừng một lát tiếp tục hành động, dừng . Y nức nở Giang Tư Nguyệt: "Ta lắm... Ta thật sự ..."