Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 371
Cập nhật lúc: 2025-07-29 23:13:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà Giang Tư Nguyệt chỉ thuần túy làm theo bản năng mách bảo, y nên làm thế nào cho , chỉ duy cảm thấy trong lòng bức bối khó chịu khôn tả.
Khát khao xoa dịu.
Song, y sức đến mấy cũng vô ích.
Y chỉ đành trút sự bực bội nụ hôn, khiến động tác càng lúc càng trở nên thô bạo, chẳng màng đến nặng nhẹ, đến nỗi khóe miệng và vành môi Thời Tẫn đều y cắn rách.
Thời Tẫn khẽ thở dài, trong lòng thầm than: "Hắn làm đến mức thở thông , thế còn chẳng bằng cứ làm chuyện cho !"
Giang Tư Nguyệt cứ liên tục tiến gần hơn, gần hơn nữa, chần chừ mãi, cuối cùng thể chịu đựng thêm, đành khoác vội áo ngoài, trầm giọng : "Ta... Ta ngoài một lát."
Thời Tẫn giọng khàn đặc, trầm thấp của , lập tức hiểu rõ sự tình.
Y cúi đầu , đoạn ngẩng lên Giang Tư Nguyệt, lòng thầm nghĩ: "Người dây dưa lâu đến thế , chẳng nhận cũng... phản ứng tương tự ?"
Giang Tư Nguyệt chẳng lẽ còn để tâm đến y nữa ư?
Thấy Giang Tư Nguyệt vội vã toan ngoài, y liền vội vàng gọi: "Giang Tư Nguyệt!"
Giang Tư Nguyệt cau mày, giọng đầy bối rối: "A Tẫn, ... Ta thực sự khó chịu khôn tả, ngươi để điều hòa một chút, sẽ trở ngay!"
"Vậy còn thì ? Huynh chẳng lẽ màng đến ư?"
Giang Tư Nguyệt ngờ vực y: "Hả?"
Ngay đó, ánh mắt chuyển xuống, liền thấy Thời Tẫn cũng phản ứng tương tự như .
Hắn kinh ngạc thốt lên: "Sao ngươi cũng..."
"Ta là nam nhân! Chẳng đó là lẽ thường tình !"
Giang Tư Nguyệt tiến gần hơn: "Vậy... Vậy ngươi định giải quyết thế nào?"
Thời Tẫn ngẩn Giang Tư Nguyệt, lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ từng qua những loại sách phong nguyệt đó ư? Ngay cả điều cũng rõ, mà dám thích , chẳng lẽ tìm hiểu qua chút nào ?"
"Huynh đây với ." Thời Tẫn lạnh giọng .
Giang Tư Nguyệt thấy , còn tưởng y đang nổi giận nên vội vàng lên giường, hỏi: "Làm... Làm ?"
Thời Tẫn , đoạn vươn tay , khó diễn tả thành lời: "Huynh đúng là đồ ngốc nghếch ?"
Giang Tư Nguyệt lập tức cứng đờ tại chỗ, tay nắm chặt ga giường, hít một thật sâu.
Chốc lát , Thời Tẫn mới lên tiếng: "Sau khi về phủ, hãy tìm mấy loại sách phong nguyệt mà !"
Giang Tư Nguyệt với vẻ mặt đầy mãn nguyện, miệng đương nhiên liền đáp ứng.
Thế nhưng, thầm nghĩ, dù thế nào chăng nữa thì A Tẫn cũng là nam nhân, khác biệt với nữ tử, bởi cũng chẳng thấy gì đặc sắc cho cam.
Sau khi Thời Tẫn chìm giấc ngủ say trong vòng tay , Giang Tư Nguyệt cúi đầu y mãi, lâu thật lâu cũng nỡ rời mắt.
Cho đến tận giờ khắc , vẫn dám tin rằng Thời Tẫn nguyện ý ở bên .
Hắn ngờ, quá trình thuận lợi hơn xa điều từng mường tượng.
Thậm chí còn từng tính đến cả trường hợp Thời Tẫn sẽ cự tuyệt .
Thuở ban đầu, từng nghĩ, nếu Thời Tẫn ghét bỏ , thì sẽ bám riết buông, ngày ngày tìm đến y, ngày ngày mời gọi y, ắt sẽ lúc y mất kiên nhẫn, song làm phiền đến phát chán thì y chấp thuận.
may mắn , bọn họ mãi mãi cũng chẳng bao giờ đến bước đường .
Ngắm Thời Tẫn say ngủ trong vòng tay, nén nổi mà cúi đầu hôn lên vầng trán thanh tú, kế đó là chóp mũi, đến khóe môi y, cùng, cúi đầu ngậm lấy dái tai y, nỡ buông .
Bình minh hôm , khi Thời Tẫn mơ màng tỉnh giấc, định trở thì một cơn đau nhói truyền đến từ vành tai, khiến y khẽ nhíu mày. Thời Tẫn giơ tay khẽ chạm, liền thấy gương mặt Giang Tư Nguyệt đang kề sát bên vành tai , lúc y mới sực tỉnh, hóa ngậm dái tai mà say ngủ!
Thời Tẫn nhất thời nên biểu lộ cảm xúc , mấu chốt là thỉnh thoảng còn khẽ l.i.ế.m một cái nữa chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-371.html.]
Thời Tẫn cảm thấy nửa bên đầu đều như tê dại.
Song, Giang Tư Nguyệt vẫn còn đang ngủ say, y cũng chẳng đánh thức Giang Tư Nguyệt, đành giữ nguyên tư thế bất động.
Y chịu đựng hai khắc, Giang Tư Nguyệt mới dần dần tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh giấc, tưởng Thời Tẫn vẫn còn say ngủ, bèn ghé sát vành tai y, khẽ l.i.ế.m thêm mấy cái.
Cho đến khi cảm nhận chủ nhân của vành tai khẽ run rẩy, mới chịu dừng .
"A Tẫn, dậy ?" Cuối cùng cũng cất lời.
Thời Tẫn khẽ gật đầu, ngẩng đầu , gương mặt non mịn giờ đây ửng đỏ một mảnh thẹn thùng: "Huynh... Sao ... Sao ngậm dái tai ? Chẳng lẽ ngậm cả một đêm ròng ư?"
Giang Tư Nguyệt khẽ gật đầu: "Có lẽ đúng là ! Ta chỉ là... nếm thử mùi vị , ai ngờ tuyệt diệu khôn cùng đến thế, nhất thời buông lỏng cảnh giác... Mới lâm cảnh ." Trong lời của ngập tràn vẻ bất đắc dĩ.
Thời Tẫn lời Giang Tư Nguyệt thốt , mặt bỗng chốc đỏ bừng tới tận mang tai: "Sao ... Huynh thói ? Sao... Sao thể như thế?"
Giang Tư Nguyệt như lẽ hiển nhiên: "Có gì mà lạ? Đêm qua còn thừa lúc chìm giấc ngủ, lén l.i.ế.m cổ cơ mà!"
Thời Tẫn vội vàng đưa tay bịt miệng , giải thích gấp gáp: "Ta... Ta hữu ý, chỉ là... Chỉ là ..."
Giang Tư Nguyệt cúi đầu, hôn lên môi để chặn những lời lắp bắp , mãi một lúc mới khẽ rời , : "Ta hiểu mà, chỉ là nhịn mà động lòng với , nhịn mà hôn , cũng giống như thể kìm nén tình cảm đối với , cũng nhịn hôn , chăng là như thế?"
Thời Tẫn ngây ngốc ngắm đôi mắt chan chứa dịu dàng của , như mê hoặc mà chậm rãi gật đầu.
Giang Tư Nguyệt thấy dáng vẻ A Tẫn lúc thật đáng yêu xiết bao, đôi mắt cũng tuyệt đến lạ.
Cậu mỉm , cúi xuống hôn nhẹ lên mi mắt Thời Tẫn: "A Tẫn của ngoan quá."
Rồi Giang Tư Nguyệt thẳng dậy : "Được , chúng mau thức giấc thôi, cần chuẩn trở về nhà."
Thời Tẫn vội vàng gật đầu lia lịa: "Vâng! Được!"
Sau một đêm mưa to gió lớn, giờ đây bầu trời trở nên trong xanh sáng sủa, vầng hào quang rực rỡ dần tràn từ phía chân trời.
Cỗ xe ngựa băng nhanh đường, mặt trời cũng chầm chậm nhô lên, đến khi tới kinh thành, ánh nắng rải khắp nẻo đường, nhanh chóng hong khô nước còn đọng cơn mưa xối xả đêm qua.
Ánh nắng chói chang hiếm thấy như , hôm qua trời còn se se lạnh, hôm nay nóng đến nỗi khiến đổ mồ hôi.
Giang Tư Nguyệt đưa Thời Tẫn đến Thời phủ, nhân lúc ít qua , vội vàng đánh xe ngựa rời .
Khi về đến nhà, Đoàn Đoàn và Đô Đô vẫn đang dùng bữa sáng.
Thấy bước , Đoàn Đoàn vội hỏi: "Tiểu cữu, hôm qua cữu vãng ? Sao tối qua trở về? Đêm qua mưa lớn như , hai con lo lắng lắm."
Đô Đô lập tức gật đầu phụ họa: " thế! Tiểu cữu du ngoạn nơi nào ? Ngoại tổ mẫu cữu hẹn khác đến trang viên ngoại thành chơi, đến quên cả lối về chăng?"
Trong lòng Giang Tư Nguyệt đang tràn ngập niềm vui nên khi Đô Đô , chỉ thấy chúng thật đáng yêu: "Hôm qua mưa lớn quá, đánh xe ngựa về an nên đành ở ."
Hai đều gật đầu, xem như chấp nhận lời giải thích .
Đoàn Đoàn múc cho một bát cháo thịt nạc: "Tiểu cữu, đây, dùng cháo , cữu dậy sớm như , chắc hẳn ăn sáng ?"
Giang Tư Nguyệt nhận lấy bát cháo, gật đầu: "Chưa ăn, cữu thấy bụng cồn cào ."
Hai Đoàn Đoàn khi dùng bữa sáng xong thì học.
Giang Oản Oản và Lý Tam Nương từ nhà bếp bước thì thấy Giang Tư Nguyệt trở về, cả hai đều khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tam Nương lo lắng một lời nào ngủ ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, còn Giang Oản Oản thì thấy mặt mày Giang Tư Nguyệt hồng hào, nàng rằng chuyện hôm qua của chắc hẳn thuận lợi nên trong lòng mừng thầm cho Giang Tư Nguyệt.
Đợi khi Lý Tam Nương và Tần mẫu hẹn ngoài tản bộ.
Giang Oản Oản mới Giang Tư Nguyệt : "A Nguyệt, thế nào ? Hôm qua hành động gì ?"
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "A tỷ, đồng ý ở bên !" Nụ mặt làm cũng thể che giấu , nghiêm túc : "A tỷ, thật sự vui!"