Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-07-28 13:58:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đô Đô khúc khích mặc cho làm, chẳng mấy chốc cởi bỏ hết xiêm y, chỉ còn một tiểu hài tử trần trụi.
Đoàn Đoàn quen đường quen lối đặt con hổ bông lên giường của Giang Tư Nguyệt ôm quần áo ngủ tiến phòng tắm.
Cậu bé Đô Đô đang trong bồn tắm, nửa thùng nước nóng trong bồn tắm, liền nhanh chóng cởi hết quần áo , đó thoăn thoắt trèo bồn tắm.
Khi làn nước ấm áp bao phủ khắp cơ thể, bé dựa thành bồn tắm mà thở dài khoan khoái: "Ái chà! Thật là dễ chịu! Về đến nhà quả là tuyệt vời nhất!"
Cậu bé thành bồn tắm Giang Tư Nguyệt đang tắm cho Đô Đô: "Tiểu cữu ơi, cữu , đường về chúng con nào tắm rửa tử tế , nhiều khách điếm chẳng cho chúng con đun nước nóng, cũng chẳng bồn tắm, thật sự khó chịu bao."
Giang Tư Nguyệt chiếc ghế đẩu nhỏ, ngẩng đầu bé: "Vậy thì hôm nay Đoàn Đoàn cứ ngâm thật lâu một chút, ngoại tổ mẫu đun nhiều nước nóng ở bên ngoài , lát nữa nước nguội cữu sẽ thêm nước cho con!"
Đoàn Đoàn tươi toe toét gật đầu: "Vâng ! Vậy con sẽ ngâm nửa canh giờ! Tiểu cữu tắm xong cho Đô Đô thì kỳ lưng cho con nhé! Con tin chắc là bẩn lắm !"
"Được, cữu sẽ kỳ lưng cho con! Dù con bẩn đến mấy, cữu cũng chê con ."
Giang Tư Nguyệt chuyện với bé chạm nách Đô Đô khiến nó lập tức ngứa chịu nổi, mà ha ha tránh né: "Tiểu cữu cữu! Tiểu cữu cữu!"
Trong lúc né tránh, Đô Đô còn b.ắ.n nước Giang Tư Nguyệt.
Giang Tư Nguyệt vốn là dễ tính, quần áo tuy ướt đẫm nhưng vẫn Đô Đô mỉm hiền hậu.
Đoàn Đoàn thấy chút vui: "Tiểu cữu cữu, cữu cứ tắm qua loa cho Đô Đô là , nương và cha con vẫn luôn lau rửa cho mà, hề bẩn ."
Giang Tư Nguyệt gật đầu, lau sạch sẽ cho Đô Đô bế ngoài.
"Nương, nương bế Đô Đô , con tắm cho Đoàn Đoàn sẽ đưa chúng ngủ."
Lý Tam Nương vội vàng bế Đô Đô lò sưởi, sợ rằng nó mặc quần áo ngủ mỏng sẽ nhiễm lạnh.
Đoàn Đoàn ngâm lâu cùng Giang Tư Nguyệt tắm rửa xong xuôi mà , cũng chỉ mới qua hai khắc mà thôi.
Giang Tư Nguyệt đón lấy Đô Đô từ trong lòng Lý Tam Nương, Đoàn Đoàn thì tự đẩy cửa phòng ngủ vui vẻ nhảy lên giường.
Đô Đô thấy dáng vẻ của ca ca , nó cũng sốt ruột lên giường ngay lập tức, Giang Tư Nguyệt trực tiếp đặt nó lên mép giường.
Đô Đô nhanh chóng bò đến bên Đoàn Đoàn, trực tiếp ôm con hổ nhỏ của bé lòng chiếm làm của riêng .
Đoàn Đoàn cảnh thành quen, cũng mặc kệ nó.
Bất đắc dĩ liếc Đoàn Đoàn, bé vội vàng vén chăn lên: "Đệ , nhanh lên, bò đây, đắp chăn chúng chơi tiếp."
Giang Tư Nguyệt đến bên giường, nhẹ nhàng nhấc Đô Đô nhét trong chăn, đó cũng trèo lên giường.
Đoàn Đoàn Giang Tư Nguyệt bên mép giường, Đô Đô ha hả ở giữa giường, lên tiếng: “Tiểu cữu cữu, cũng cạnh cữu! Cữu ngủ ở giữa !”
Nói , tiểu tử trườn sang bên Giang Tư Nguyệt.
Giang Tư Nguyệt tay trái ôm tay ấp hai tiểu oa nhi khả ái, trong mắt là ý dịu dàng.
Đoàn Đoàn ôm cánh tay y, Đô Đô thì ôm thú bông hình hổ chui lòng y.
Hai tiểu tử đều xe ngựa suốt một ngày, bởi nhanh lâm mộng .
Giang Tư Nguyệt trái , chốc lát cũng chìm giấc mộng.
Sáng hôm , cảm thấy lồng n.g.ự.c nhói đau nặng trĩu, Giang Tư Nguyệt đột ngột mở bừng nhãn mâu.
Nhìn Đô Đô đang sấp , lúc y mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là kịp an tâm bao lâu, y tiếp tục nín thở, cho đến khi xiêm y ngủ dày cộm ướt đẫm cả thảy, y mới tuyệt vọng thở dài một tiếng.
Mà Đô Đô sấp y làm việc nghịch ngợm, vẫn đang ngủ say như chết, chẳng chút dấu hiệu tỉnh giấc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-317.html.]
Vì Đoàn Đoàn vẫn ôm chặt cánh tay Giang Tư Nguyệt nên ống tay áo của tiểu tử cũng dần thấm ướt.
Cảm giác lạnh ẩm ướt, Đoàn Đoàn mơ màng hé mắt, liền đối diện với dung nhan tuấn tú lộ vẻ chẳng còn gì để luyến tiếc của Giang Tư Nguyệt.
“Đoàn Đoàn.” Y khẽ gọi.
“Dạ, thưa cữu?” Đoàn Đoàn mơ màng đáp.
“Cháu cảm thấy điều gì khác thường ?” Y tiếp tục hỏi.
“Ưm... Hơi lạnh lẽo... Lại ẩm ướt nữa...” Ánh mắt Đoàn Đoàn nhịn rũ xuống, ý buồn ngủ vẫn còn nồng đậm.
“Đây là cảm giác gì đây?” Y bất lực khẽ hỏi.
“Là cảm giác giống như Đô Đô tè dầm...” Đoàn Đoàn thành thật đáp lời.
“Đô Đô... Tè dầm... Cảm giác... Tè dầm... Tè dầm?” Đoàn Đoàn đột nhiên bật dậy, cúi đầu xuống. Tiểu tử lập tức xốc chăn lên, liền thấy một cục nhỏ cuộn tròn n.g.ự.c Giang Tư Nguyệt.
Sau đó kỹ , n.g.ự.c Giang Tư Nguyệt loang lổ một vệt nước sẫm màu, khác biệt rõ rệt so với những chỗ khác.
Đoàn Đoàn thấy cảnh , hít một khí lạnh thấu xương: “Ha... Tiểu cữu cữu...”
Đoàn Đoàn nghĩ, Đô Đô chắc chắn tiêu đời , tè dầm thì thôi , còn vấy bẩn lên thể tiểu cữu nữa chứ!
Tính tình tiểu cữu hiền hòa như , e rằng cũng chẳng kham nổi uy lực tè dầm của .
“Tiểu cữu cữu, Đô Đô... Đô Đô... Sao ... Đệ thể bò lên cữu tè ?”
Giang Tư Nguyệt nhắm mắt , bất lực : “Cữu cũng !”
Y sang tiểu tử đang mút mát đôi môi nhỏ, ngủ say như heo con, bất lực : “Đô Đô về tặng cữu một món quà! Món quà thật độc đáo!”
Đoàn Đoàn Đô Đô ngủ vùi như chú heo con nhỏ, chê bai chẳng nữa: “Này, tiểu cữu, cữu mau bế sang một bên, mau xiêm y !”
Lúc Giang Tư Nguyệt mới hồn, bế Đô Đô lên, nhanh chóng cởi sạch xiêm y ném bộ y phục ngủ ướt đẫm của lên chiếc ghế đẩu bên giường, đó y nhét trong chăn.
Giang Tư Nguyệt Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, cháu trông nom Đô Đô giúp cữu, cữu tắm rửa đổi y phục .”
Đoàn Đoàn vội gật đầu: “Tiểu cữu cữu mau ! Mau !”
Thấy Giang Tư Nguyệt ôm một xiêm y sạch sẽ nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, Đoàn Đoàn mới ngây dại cúi đầu, vén một góc chăn Đô Đô đang trong chăn: “Đô Đô , thật đáng gờm! Đệ làm ca ca mất mặt quá! Sau tiểu cữu chê , ca ca chắc chắn sẽ chẳng giúp đỡ !”
Thấy vẫn ngáy khò khò, Đoàn Đoàn bất lực buông chăn: “Chậc... Ca ca lười đoái hoài đến .”
Nhìn chiếc tay áo ướt đẫm, Đoàn Đoàn ngã vật trở giường, thở dài bất lực vùng dậy y phục ngủ.
Cẩn thận đắp chăn cho Đô Đô đang lõa thể, đó tiểu tử vội xỏ giày, nhanh chóng về phòng .
Bởi vì và Giang Tư Nguyệt đều Đô Đô tè dầm đánh thức, nhưng thực tế lúc còn sớm, trong phủ, ngoài Tần phụ Tần mẫu, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều vẫn còn say giấc nồng.
Đoàn Đoàn bước tới chiếc trường kỷ, sụp xuống bên cạnh Tần phụ, lên tiếng: “Gia gia, Đô Đô tè dầm .”
Tần phụ sửng sốt, đó lão nhân gia bình tĩnh gật đầu: “Biết , đây chẳng chuyện thường đó ư?”
Đoàn Đoàn chút biểu cảm ông: “Đô Đô tè dầm... Tè lên tiểu cữu.”
Tần phụ vẫn điềm nhiên tiếp lời: “Ừ, chẳng cháu cũng Đô Đô tè dầm làm ướt , là lẽ thường, lẽ thường thôi!”
Đoàn Đoàn thở dài: “Đệ bò lên tiểu cữu tè, xiêm y ngủ của tiểu cữu đều làm ướt, ...” Đoàn Đoàn chẳng kìm nén nổi, vô cùng kích động: “Đệ tè ướt cả tiểu cữu! Trời đất ơi! Tè đến nỗi tiểu cữu tỉnh mộng! Tiểu cữu thật đáng thương bao!”
Tần phụ ngây tại chỗ: “Ờ... Ờ... Cái ... Cái ... A Nguyệt cũng thật đáng thương!” Lão nhân gia gần Đoàn Đoàn thì thầm: “Vậy cháu bỏ mặc ? Hay là chúng mau chóng bế sang đây, kẻo e rằng A Nguyệt sẽ trừng phạt !”
Đoàn Đoàn lắc đầu: “Ta mới chẳng bế , cứ để tiểu cữu trừng phạt cho , để sợ, suốt ngày chỉ tè dầm thế !”
Đoàn Đoàn cũng , với tính tình của tiểu cữu của , thể trừng phạt Đô Đô ! Không chừng, thấy Đô Đô tỉnh giấc, còn ôm lấy dỗ dành chứ.