Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:39:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đa tạ." Mộ Nam Tinh nhận lấy túi tiền, ngơ ngẩn Đoàn Đoàn, đang định cất lời, thì tiếng gọi của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đuổi kịp Đoàn Đoàn cất lên, cắt ngang lời y.

"Đoàn Đoàn! Sao lời đến thế! Con tự ý chạy lên phía , nếu lạc thì ?"

Giang Oản Oản nắm lấy tay Đoàn Đoàn, lo lắng .

Đoàn Đoàn vội vàng giải thích: "Nương, con cố tình, con thấy túi tiền của vị ca ca rơi, con mới nhặt lên trả cho đó."

Mộ Nam Tinh từ khi Giang Oản Oản hai chữ "Đoàn Đoàn" thì ngây tại chỗ. Đoàn Đoàn? Chẳng lẽ là tiểu hài tử đó? mà... Há thể nào, e là chỉ trùng tên mà thôi.

Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô tiến đến bên cạnh Mộ Nam Tinh: "Tiểu tử, song của con ? Con lạc đường chăng?"

Tần Tĩnh Trì đánh giá y phục của Mộ Nam Tinh, chút hoài nghi mà nghĩ: 'Chẳng lẽ tiểu tử cư ngụ gần đây chăng? Ăn mặc hoa lệ đến , chắc là chỉ ngoài dạo chơi một lát mà thôi.'

Tuy nhiên… Y vẫn cất lời: "Có cần chúng đưa con về nhà ?"

Mộ Nam Tinh đưa mắt Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn thấy y , vội vã mỉm với y.

Mộ Nam Tinh vội vã đưa mắt Tần Tĩnh Trì: "Không cần ạ, con tự tìm đường về, đa tạ chư vị."

Đoàn Đoàn kìm mà cất lời: "Ca ca, hãy mau về nhà nhé, nếu song của sẽ lo lắng lắm đấy."

Mộ Nam Tinh gật đầu, khi rời chẳng kìm đưa mắt đôi mắt to tròn tựa mắt nai của Đoàn Đoàn.

"Ca ca! Đi đường cẩn thận!" Đoàn Đoàn vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

Mộ Nam Tinh đầu , môi khẽ mấp máy, dẫu hỏi điều chi song rốt cuộc chỉ thốt lên một tiếng: "Được."

Mộ Nam Tinh tiến về phía , phía truyền đến tiếng đùa rộn ràng của vài .

"Hahaha, ngốc nghếch đến ? Lại cắn trống bỏi ư!"

"Đô Đô còn hiểu chuyện, đúng là khi lòng hiếu kỳ trỗi dậy mạnh mẽ, bất cứ vật gì cũng cắn thử một miếng..."

Đô Đô… Đô Đô...

"Tinh Tinh ca ca, nương hạ sinh tiểu nha, nhũ danh là Đô Đô..."

"Hôm nay Đô Đô đái dầm, hahaha... Bị phụ đánh mông, nó quả thật đáng đánh! Ta cùng nó ngủ chung một chỗ, y phục đều nó làm ướt sũng."

"Răng Đô Đô mọc vài chiếc, tựa như hạt gạo, nó một cái là thể thấy ngay."

"Tinh Tinh ca ca, Đô Đô nó..."

Mộ Nam Tinh nhớ Đoàn Đoàn từng thư cho , vài phong thư phía hầu như đều nhắc tới Đô Đô, Đô Đô... Đoàn Đoàn... Trên cõi đời há dễ chuyện trùng hợp đến ư? Chẳng lẽ Đoàn Đoàn thật sự tới?

Nghĩ đến điều , Mộ Nam Tinh lo lắng đầu nhưng y cẩn thận quan sát giữa dòng , còn trông thấy gia đình bốn nãy nữa.

Y chạy về phía một chặng, tìm kiếm một hồi lâu, quả thực chẳng tìm thấy, đành bất lực từ bỏ mà thôi.

"Tinh Tinh! Sao con chạy loạn một thế! Chúng chẳng thấy con cả!"

Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng lo lắng tiến đến bên cạnh y.

Mộ Nam Tinh do dự một lát, cất lời : "Cha, hình như con… Con thấy Đoàn Đoàn ."

Mộ Quy Hoằng : "Có con gặp Đoàn Đoàn ? Con thấy bất cứ tiểu tử nào cũng cho là Đoàn Đoàn ?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu: " mà con thấy là một nhà bốn , đứa lớn tên Đoàn Đoàn, đứa nhỏ tên Đô Đô, thể trùng hợp đến ?"

Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi , y vội vàng hỏi: "Vậy con thấy họ ở ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-300.html.]

"Ngay tại đây ạ nhưng con chẳng tìm thấy họ nữa."

Mộ Quy Hoằng suy tư một lát, cất lời : "Không , nếu thật sự là họ, cha sẽ để ám vệ trong phủ điều tra một chút ắt sẽ ngay, vả , nếu họ đến Kinh thành, chắc chắn sẽ đến tìm chúng thôi."

Mộ Quy Hoằng bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, khẽ nhíu đôi mày: "Chúng hãy mau trở về, nhanh chóng tìm họ, thể để kẻ khác đến sự tồn tại của họ."

Y thầm nghĩ, nếu chư vị hoàng tử khác kẻ nào đó sự liên hệ với ngài, nhất định sẽ điều tra cho lẽ, đến lúc đó Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cả nhà họ ắt sẽ gặp hiểm nguy.

Vừa về đến vương phủ, Mộ Quy Hoằng liền vội vã triệu tập vài ám vệ: "Các ngươi hãy mau điều tra, trong những mới đến Kinh thành hôm nay, một nhà bốn , song đều tầm hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, đứa lớn độ năm sáu tuổi, đứa nhỏ tầm một tuổi, họ xuất hiện con phố nơi Lăng Tiêu Lâu tọa lạc đó! Có lẽ còn mang theo vài bên cạnh nữa."

Mộ Quy Hoằng sắc mặt nghiêm nghị: "Khi điều tra , lập tức đến báo cho !"

"Đã rõ!"

"Tuân lệnh!"

Chỉ trong vòng một canh giờ, ám vệ lượt trở về phủ, khải bẩm: "Tâu Vương gia, đoàn họ hiện ngụ tại khách điếm Vĩnh Phong, bên cạnh còn vài thiếu niên độ mười bảy, mười tám tuổi theo."

Mộ Quy Hoằng khẽ gật đầu: "Ta rõ, lui xuống ."

Mộ Quy Hoằng chuyển ánh về phía Mộ Nam Tinh và Cảnh Nam Chi: "Ta tìm họ đây, hai cứ an tọa trong phủ ."

Cảnh Nam Chi gật đầu ưng thuận, song Mộ Nam Tinh đồng tình: "Phụ , nhi tử nguyện cùng ."

Mộ Quy Hoằng liếc nhi tử, hồi lâu mới bất đắc dĩ gật đầu: "Được thôi."

“Cha nương, ngày mai chúng đến nhà Mộ thúc thúc ?” Đoàn Đoàn cởi áo ngoài hỏi.

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "E là , nhưng cần lén lút mà tới. Sau chúng làm ăn buôn bán ở Kinh thành đều kết giao với Mộ thúc thúc của con, song thể để khác chúng quan hệ thiết với ngài , bởi tìm họ thì thể quang minh chính đại."

“Ồ, hóa .” Đoàn Đoàn vén chăn, xuống cạnh Đô Đô đang híp mắt: "Tuyệt hảo! Ngày mai chúng thể diện kiến Tinh Tinh ca ca .”

Cậu bé nghiêng , hướng về phía Đô Đô: "Đô Đô bảo bối, thấy Tinh Tinh ca ca sẽ như thế nào? Phải chăng sẽ giống như tiểu ca ca chúng gặp hôm nay?"

"Tiểu ca ca ngày hôm nay quả thực đặc biệt, ừm... Con từng gặp ai như thế, ... Ừm... Huynh tuấn tú chỉ là một lẽ, cốt yếu là mang một khí chất phi phàm! Khí chất là gì thì con cũng ."

Giang Oản Oản gấp quần áo của hai , : "Tiểu ca ca mà con gặp hôm nay tuy tuổi còn nhỏ song khí độ bất phàm, hẳn là một đứa trẻ nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý."

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu lia lịa: "Phải , chính là... chính là khí độ bất phàm! Mẫu chí ! Con suýt chút nữa nhớ từ ."

Giang Oản Oản ở đầu giường bên Đô Đô, vén chăn cho hai đứa: "Được , hôm nay chúng di chuyển bằng xe ngựa suốt một ngày, hai tiểu tử các con hãy mau nghỉ ngơi."

hai tiểu tử lẽ ngủ lâu xe ngựa, bởi chẳng tài nào chợp mắt. Hai đứa chui trong chăn thầm thì trò chuyện.

Thi thoảng Đoàn Đoàn gọi “Đô Đô”, một lát Đô Đô "ga ga" "ga ga" kêu lên.

Giang Oản Oản cũng chẳng buồn bận tâm đến bọn chúng, cùng Tần Tĩnh Trì bàn, mở lời : "Chẳng bức thư chúng gửi tới tay họ , e là họ vẫn chúng đến?"

Tần Tĩnh Trì đáp: "Chẳng hề gì, ngày mai cứ theo lời Viễn thúc dặn, mang theo ngọc bội đến tửu trang danh nghĩa của ông thăm hỏi một tiếng là rõ."

“Đành .”

“Cốc cốc!”

“Cốc cốc!”

Tiếng đập cửa vang lên, Đoàn Đoàn và Đô Đô đang trong chăn chợt vén chăn lên.

“Cha nương, Tiểu Quang thúc và đồng bọn chăng? Chẳng lẽ họ vẫn ngủ? Cớ giờ khuya mà còn an giấc?”

Giang Oản Oản : “Hai con mau an giấc .”

Nàng xong thì liếc mắt Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì hiểu ý, vội dậy bước mở cửa: “Tiểu Quang, khuya thế còn chuyện gì ? Các ngươi…”

Vừa đẩy cánh cửa, liền đối mặt với ánh mắt tràn ngập ý của Mộ Quy Hoằng.

Loading...