Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 284
Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:39:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tam Nương gật đầu: "Có, , ! Con cứ yên tâm, nương sẽ làm thật nhiều, bảo đảm no bụng!"
Mấy đang trò chuyện trong sân, đột nhiên trong nhà truyền đến tiếng nỉ non của Đô Đô.
Lý Tam Nương vội vàng : “Chắc là Đô Đô tỉnh giấc , trông thấy nên mới đó thôi.”
Giang Oản Oản : “Để con bế nó .”
Đi đến phòng ngủ, Đô Đô đang ngó nghiêng bốn phía, nước mắt gương mặt lăn dài thành dòng, Giang Oản Oản vội vàng đỡ nó lên: “Ôi chao, đây là tiểu tử đáng thương của nhà ai, cớ bi thiết dường ?”
Được nàng ôm lòng, Đô Đô lập tức nín bặt tiếng nhưng vẫn còn nức nở, miệng nhỏ bi bô ngớt.
Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì theo Giang Oản Oản, Đô Đô thấy Tần Tĩnh Trì liền vội vàng chìa đôi tay nhỏ về phía : “A... A…”
Tần Tĩnh Trì mỉm , vội vàng bế tiểu oa nhi mặt lòng.
Giang Oản Oản khẽ vỗ lên m.ô.n.g nhỏ của Đô Đô, : “Tiểu tử bám riết lấy !”
Tần Tĩnh Trì mãn nguyện: "Đương nhiên ! Ta là phụ của nó mà!" Nói xong, khẽ hôn Đô Đô hỏi: "Nhi tử, đúng nào?"
Đô Đô khúc khích, vô tình giật một lọn tóc của .
Tiểu tử bảy tám tháng tuổi nên sức lực còn như thuở mới lọt lòng, nó chẳng khác đau đớn chăng, chỉ dùng hết sức .
Dù Tần Tĩnh Trì quen với việc nó giật tóc nhưng nào cũng nhói lên đau đớn.
"Chậc... Tiểu tử , tay nặng nhẹ gì cả, con định khiến phụ bạc tóc ?"
Đô Đô hiểu gì, chỉ thấy dáng vẻ nhăn nhó của phụ trông thật buồn , bàn tay nhỏ tiếp tục giật lấy tóc .
Thấy Tần Tĩnh Trì khẽ kêu đau đớn, Đô Đô vẫn khúc khích nhưng nó chỉ đùa nghịch một đôi thôi, sự vỗ về, dỗ dành của Tần Tĩnh Trì, nó từ từ buông tóc .
Sau đó chẳng chịu yên phận, bám víu vai Tần Tĩnh Trì, đòi trèo lên.
Tựa hồ Tần Tĩnh Trì thành thói quen với động tác của nó, chỉ trong chớp mắt đỡ tiểu oa nhi vững vai .
Đô Đô vai Tần Tĩnh Trì như ý nguyện, mắt chớp chớp, lẽ ý thức nguy hiểm dường như mạnh mẽ nên hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy đầu Tần Tĩnh Trì, sợ sẽ lỡ mà té ngã.
Đợi đến khi thấy vững vàng, tiểu oa nhi mới cúi đầu ngó chỗ , chỗ , thấy Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản ngẩng đầu , trong mắt lập tức tràn ngập ý .
Đoàn Đoàn ngơ ngẩn của , một lúc lâu mới hỏi Tần Tĩnh Trì: "Phụ , thuở nhỏ, Đoàn Đoàn cũng nghịch ngợm như Đô Đô chăng?"
Đoàn Đoàn nghĩ, chắc hẳn thể nào nghịch ngợm đến ?
Tần Tĩnh Trì một tay đỡ lưng Đô Đô, một tay nhẹ nhàng nới lỏng bàn tay bé nhỏ của Đô Đô đang siết chặt cổ , Đoàn Đoàn , lập tức thốt lên: "Con ngoan hơn tiểu tử bội phần, con xem nó ôm chặt phụ thế , chẳng thương yêu phụ chút nào."
Đoàn Đoàn Đô Đô đang tít mắt, Tần Tĩnh Trì trông thật bất lực, Đoàn Đoàn khúc khích : "Đô Đô thật là tinh nghịch quá chừng!"
Đoàn Đoàn mặt Tần Tĩnh Trì nhún nhảy mấy cái, vẫy vẫy tay với Đô Đô: "Đô Đô, thể nghịch ngợm với phụ , nhưng tuyệt nhiên trêu chọc mẫu và ca ca nhé!"
Tần Tĩnh Trì kinh ngạc Đoàn Đoàn: "Làm thể trêu chọc phụ ? Lời lẽ là đạo lý gì? Bảo bối của hư !"
Đoàn Đoàn Tần Tĩnh Trì thì ngẩn trong chốc lát, phụ mà cũng thể thốt lời lẽ nhường , còn... Còn Đoàn Đoàn...
Đoàn Đoàn chợt bừng tỉnh, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng: "Phụ , Đô Đô mới là Đô Đô, Đoàn Đoàn lớn , là đại nhi tử , thể gọi là tiểu oa oa nữa, bằng ... bằng Tiểu Bao Tử cùng đám bằng hữu chắc chắn sẽ chê con mất thôi!"
Tần Tĩnh Trì : "Chẳng thuở con thích mẫu gọi con là bảo bối đó ? Cớ , mẫu con thể gọi, phụ con thể gọi?"
Đoàn Đoàn vội vã giải thích: "Không... Không , mẫu ... Mẫu lâu gọi Đoàn Đoàn là bảo bối nữa, hơn nữa... Hơn nữa đám Tiểu Bao Tử nếu gọi bảo bối sẽ... Sẽ vô cùng... Vô cùng trẻ con."
"... Đoàn Đoàn vẫn thích phụ và mẫu gọi con như ! Tuyệt nhiên thích!"
Tần Tĩnh Trì cố tình : "Được, , , nếu Đoàn Đoàn thích phụ gọi con là Đoàn Đoàn bảo bối, thì từ nay phụ sẽ gọi con như nữa."
Đoàn Đoàn xong định gật đầu, chợt bừng tỉnh nhận điều bất : "Phụ , thật là trêu chọc Đoàn Đoàn, gọi mấy đó! Hừ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-284.html.]
Đoàn Đoàn giận dỗi ngẩng đầu Đô Đô: "Đô Đô, , ngoài những khác trong nhà, cứ việc trêu chọc phụ nhiều , phụ thật là hư quá !"
Tần Tĩnh Trì khẽ nhướng đôi mày: "Con thấy Đô Đô nhà trông thấy phụ vội chìa tay đòi ôm đó ? Nó chắc chắn sẽ về phía phụ , tuyệt nhiên sẽ lời con ."
"Hừ! Phụ đáng ghét!"
"Đoàn Đoàn đây dùng bữa đây! Sẽ cho ngoại tổ mẫu nấu riêng cho phụ dùng bữa , hừm..."
Làm vẻ mặt hài hước với Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn nhanh chân chạy ngoài, thẳng tiến đến nhà bếp, đó giọng non nớt của tiểu tử vọng đến từ phía đó: “Ngoại tổ mẫu ơi ngoại tổ mẫu! Phụ bắt nạt con, ngoại tổ mẫu chớ nấu món thích ăn, hãy nấu món chân giò Đoàn Đoàn thích! Chớ nấu thịt kho tàu cho phụ ...”
Giang Oản Oản thấy Tần Tĩnh Trì lâm cảnh khó xử, ôm bụng ngớt: “Ha ha ha... Tĩnh Trì, ... Sao hành xử như hài tử ? Còn so đo với Đoàn Đoàn.”
Tần Tĩnh Trì : “Tiểu tử , nếu gọi nó là bảo bối chắc hẳn sẽ vui mấy ngày liền, mới đó bao lâu, bắt đầu chê .”
“Nó học đường một năm , cũng e thẹn .”
Đô Đô tựa đầu Tần Tĩnh Trì, cúi xuống Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, miệng nhỏ há, trong đôi mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc.
“A? Ê ê?”
“Aaa…”
Tần Tĩnh Trì bế tiểu nhi đang ê a vai lòng: “Sao ?”
Đô Đô giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ mặt , đoạn Giang Oản Oản: “Aa... A...”
Tần Tĩnh Trì tít mắt lắc đầu: “Phụ hiểu, con mau học , cho phụ , ?”
Đô Đô vẫn đầy nghi hoặc, đưa bàn tay nhỏ lên miệng cắn.
Giang Oản Oản vội kéo tay nó xuống: “Đô Đô ngoan, cắn tay, vấy bẩn lắm! Con ?”
Đô Đô bất đắc dĩ bỏ tay khỏi miệng, nhắm mắt : “A?”
Tần Tĩnh Trì lên tiếng: “Nhi tử, phụ dạy con nhé, nào! Nói theo phụ , phụ... Phụ , nương… Nương!”
“A a…”
“Phụ... Phụ …”
“A a!”
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ tiếp tục : “Nương… Hôn…”
“A a!”
Giang Oản Oản : “Hài tử còn thơ ấu thế thì thể chuyện !”
Tần Tĩnh Trì thở dài: “Ôi, cũng khi nào nó mới thể chuyện, mới thêm phần vui thú.”
Nói tới đây, Giang Oản Oản hỏi: “Trước đây Đoàn Đoàn bắt đầu chuyện từ khi nào ?”
Tần Tĩnh Trì ngẩn , trầm ngâm hồi lâu mới áy náy đáp: “Hình như ... Ta cũng rõ, lúc đó Đoàn Đoàn ở cùng gia gia nãi nãi, mãi đến một hôm đến thăm nó, nó đột nhiên gọi “cha” bằng giọng non nớt của hài tử, mới ... Nó .”
Giang Oản Oản vội : “Không cả, chuyện đó... Cũng là chuyện thể tránh khỏi, ... Thiếp... Tóm , cũng đừng quá tự trách , huống chi Đoàn Đoàn của chúng hiện giờ chẳng ? Bây giờ tiểu tử vô lo vô nghĩ, còn dám so đo với , là một đứa trẻ lớn khôn .”
“Phải, nàng đúng.”
Giang Tư Nguyệt và Lý Tam Nương dọn hết thức ăn lên bàn, thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vẫn , Giang Tư Nguyệt với Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con mau gọi hai họ dùng bữa .”
Đoàn Đoàn nồi chân giò hầm và đĩa thịt kho tàu to lớn bàn, bĩu môi : “Hừ, thật là hời cho phụ đáng ghét mà!”
Lý Tam Nương thấy tiếng lẩm bẩm của tiểu hài tử, : “Không con bảo ngoại tổ mẫu làm nhiều hơn ? Sao giờ hối hận ư?”
Đoàn Đoàn kiêu ngạo : “Đâu , con chỉ sợ phụ đáng ghét giành mất chân giò của con thôi, Đoàn Đoàn và tiểu cữu nhi sẽ đủ ăn , vì quan tâm đến phụ !”