Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:39:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn Nhị Oa ở học viện vẫn tan học nên thằng bé rằng chỉ trong một buổi sáng, thằng bé nhận nhiều lễ vật đến nỗi căn phòng nhỏ của chứa hết.

Đến giờ, phu tử dứt lời cho phép tan học, Tiểu Bao Tử vội vàng thu dọn túi sách chạy đến mặt Nhị Oa, kéo Nhị Oa phấn khích hỏi: “Nhị Oa , đêm qua làm... làm biểu diễn ở tiệm sách ? Người biểu diễn là gì ? Cậu nhỏ của về nhà hưng phấn khôn tả, là vô cùng mến mộ , rằng nếu là con trai của thì còn gì bằng.”

“Ngoại tổ mẫu và mẫu của làm phiền đến nỗi chẳng buồn để tâm đến nữa.”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh sắp xếp túi sách, tít mắt : “Tiểu Bao Tử, thấy đó thôi, Nhị Oa lợi hại khôn cùng! Chư vị thúc bá đến thưởng lãm, còn vài vị thẩm thẩm nữa đều vô cùng mến mộ ! Có thúc thúc còn ... Còn nhận Nhị Oa làm nghĩa tử!”

Cẩu Đản cũng phấn khích phụ họa: “ đúng đúng, họ còn sắm sửa y phục, mỹ vị cho Nhị Oa nữa!”

Nhị Oa ở bên cạnh ngượng ngùng vội vã xua tay: “Không , các thúc bá chỉ thấy kẻ khất cái mà hóa thật đáng thương thôi, ừm... Giống như chúng thấy kẻ khất cái nơi ven đường cũng thấy họ đáng thương, cũng sẽ cho họ ăn . Tiểu Bao Tử, nhớ , hôm chúng tan học buổi trưa, thấy một kẻ khất cái thì cũng đưa hết hai mươi đồng tiền mà mẫu ban cho đấy.”

Tiểu Bao Tử gật đầu tỏ vẻ tường, vội vã tiếp lời: “Nhị Oa , cũng xem biểu diễn!”

Nhị Oa lắc đầu: “Tiểu Bao Tử, chỉ biểu diễn duy nhất một thôi, những là Tuấn Phong và A Nguyệt thúc biểu diễn.”

Vừa dứt lời, thằng bé vội vã che miệng xung quanh, thấy chư vị đồng học đều chẳng mấy để tâm đến những gì thốt , vội vàng : “Tiểu Bao Tử, nãy chỉ lỡ lời thôi, những ai sẽ biểu diễn thì cũng , tuyệt đối hé răng nửa lời thốt ngoài đấy!”

Đoàn Đoàn cũng vội gần: “Tiểu Bao Tử, tiệm sách của thúc thúc , những biểu diễn đều giữ kín bí mật, , dẫu là nhỏ, mẫu ngoại tổ mẫu của cũng tiết lộ nửa lời!”

Tiểu Bao Tử nhanh chóng bưng kín miệng, đôi mắt tròn xoe họ, cảnh giác dò xét quanh quất một lượt, thấy chẳng ai để mắt tới bọn họ, thằng bé mới vội gật đầu: “Tuân lệnh! Tuân lệnh! Đệ tuyệt sẽ hé răng với bất kỳ ai! Nhất định sẽ giữ kín bí mật!”

Đoàn Đoàn đeo túi sách lên, vẫy tay với ba họ: “Được , chúng ăn thôi.”

Đợi bọn tiểu nhi nắm tay tới quán nướng thì thấy một núi quà biếu khổng lồ cửa tiệm khiến hai mắt chúng trợn trừng.

Nhị Oa gãi đầu, vội vã bước quán Tần Đắc Chính hỏi: “Phụ , bên ngoài lắm vật phẩm đến ?”

Ba tiểu nhi bọn Đoàn Đoàn , cũng lập tức theo Nhị Oa tiệm.

“Đại Ngưu thúc, những lễ vật gói ghém tinh xảo, dùng để làm chi ?” Đoàn Đoàn vội vàng lên tiếng.

Cẩu Đản thận trọng liếc ngoài: “Phụ , hình như bánh ngọt! Y hệt hộp bánh ngọt phụ mua cho bọn con !”

Tần Đắc Chính và Đại Ngưu cúi đầu chư vị tiểu nhi vẻ mặt nghi hoặc mặt, đành bó tay chịu trận.

Tần Đắc Chính Nhị Oa, lau khô giọt nước tay: “Những món quà đều là của con! Ta nhận, nhưng chư vị dâng tặng lễ vật ném xuống vội vã bỏ , kẻ dâng tặng một núi lớn! Phía hậu viện chứa nổi.”

“Á?”

Nhị Oa kinh ngạc trợn tròn mắt: “Ban... Ban cho con ?”

Đoàn Đoàn cạnh bên, bỗng chốc bừng tỉnh đại ngộ: “Con , chắc chắn là những vị thúc bá và thím xem Nhị Oa ca biểu diễn hôm qua tặng. Hôm qua họ nhất định tặng, hôm nay quả nhiên đến thật!”

Nhị Oa đầu đống quà bên ngoài, miệng há to, nhất thời làm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-277.html.]

Mà lúc , bên ngoài cửa tiệm mấy nam nhân theo một phụ nhân vận xiêm y gấm vóc, gánh theo một gánh lớn những hộp quà đủ loại.

Khi phụ nhân hiệu cho những nam nhân đặt quà xuống, vô tình đảo mắt trong quán nướng, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Nhị Oa, đôi mắt bà chợt sáng bừng, đoạn bước thẳng trong.

Dẫu cho đêm qua Nhị Oa vận xiêm y rách nát, gương mặt lấm lem tro đen, nhưng đôi mắt long lanh tựa sa của thằng bé vẫn rạng rỡ nổi bật, thêm dung mạo thanh tú hiếm , chỉ một thoáng , phụ nhân nhận ngay Nhị Oa chính là tiểu hí tử Tần Tri Nhiên.

“Tri Nhiên?”

Nhị Oa nhất thời kịp phản ứng với lời gọi của bá mẫu mặt. Bởi lẽ, trong nhà đều gọi thằng bé là Nhị Oa, ở học đường, bạn bè đồng môn đôi khi cũng gọi Tần Tri Nhiên, nhưng từng ai gọi tắt là Tri Nhiên cả.

Phu nhân chẳng hề nản chí, tiếp tục cất lời: “Tri Nhiên? Tần Tri Nhiên?”

Nhị Oa Tần Đắc Chính và những khác, mới đưa ngón tay nhỏ chỉ chính : “Ngài... Ngài gọi con đó ư?”

Người phụ nhân gật đầu: “ , hôm qua và tiểu nhi của xem con diễn. Tiểu tử, hôm qua con diễn thật tuyệt hảo! Ta... Ta vô cùng ái mộ con! Tiểu nhi của cũng thế!”

“Hôm nay mua cho con một ít xiêm y và đồ ăn nhẹ. Ta... Ta con sân khấu chỉ diễn mà thôi, nào kẻ thiếu cơm, thiếu áo. Song bá mẫu đây thực lòng yêu mến con, con nhận lễ vật , ?”

Nhị Oa sững sờ Tần Đắc Chính: “Cha?”

Tần Đắc Chính khẽ xoa đầu con, đoạn sang cung kính thưa với phu nhân: “Kính thưa phu nhân, mấy món đồ tiểu nhi dám nhận. Thằng bé chỉ là tiện tay biểu diễn cho vui, nào dám nhận món quà quý giá như từ chư vị? Huống hồ, bên tiệm sách cũng dặn dò, khách nhân lòng, nhưng nhất vẫn nên nhận vật phẩm từ họ.”

Phu nhân khẽ nhíu mày, đưa mắt : “Ta chỉ tiện tay mua vài thứ cho tiểu tử , nào đáng là bao, chỉ là chút thành ý của mà thôi.”

xong, cúi đầu mỉm Nhị Oa: “Tiểu Nhiên, bá nương xin cáo từ ? Lần nhất định sẽ tới thưởng thức vở [Phi Sa] của con!”

Nói đoạn, bà kêu mấy gánh quà tặng bên ngoài nhanh chóng rời .

Nhị Oa sững sờ bước cửa tiệm, đột nhiên vỗ đầu một cái: “Thôi , quên mất kịp bẩm báo rằng về lẽ thể tiếp tục diễn nữa, làm đây?”

Đoàn Đoàn kéo cánh tay thằng bé, híp mắt : “Nhị Oa ca, mẫu bảo, còn tiếp tục diễn đó. Phụ và mẫu mua một cửa tiệm thật lớn, sửa sang thành… Hí viện gì đó, đủ sức chứa mấy trăm . Cứ thế mà diễn thường xuyên, cần đợi tới bảy ngày mới một buổi.”

Nhị Oa gật đầu: “Vậy thì ! Huynh... Thực vẫn yêu thích vai diễn khất cái. Huynh cứ ngỡ rằng... Cứ ngỡ khi xem xong, sẽ chẳng bao giờ diễn nữa, haha…”

Tiểu Bao Tử chạy đến cửa tiệm xổm xuống, cẩn thận đánh giá một đống hộp quà mắt, gãi đầu cái hộp màu xanh duy nhất trong chồng quà khiến thằng bé nghi hoặc.

Đoàn Đoàn bước cạnh thằng bé: “Tiểu Bao Tử, ? Đệ thích gì ?”

Tiểu Bao Tử chỉ chiếc hộp màu xanh lá cây, : “Cái ... Cái giống như bánh ngọt mấy ngày tiểu cữu của nhờ mang đến. Đệ còn từng thấy nào khác dám ăn, bánh ngọt ăn ngon tuyệt.”

“Tiểu cữu của cũng nỡ sẻ chia cho , hừ!”

Nhị Oa thằng bé thì vội chạy tới nhấc chiếc hộp lên, : “Tiểu Bao Tử, bảo cha nương mở hộp , lấy bánh ngọt cho ăn.”

Hai phu thê Tần Đắc Chính nhiều đồ như cũng thể trả nên cứ tùy ý cho con trẻ mở .

Tiểu Bao Tử ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh về phía bé: “Thật sự thể ? Vậy ăn một miếng là , chỉ một miếng thôi!”

Loading...