Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-07-26 23:16:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu tử lập tức che miệng nhỏ nhoẻn : "Ha ha, Đoàn Đoàn , làm ! Vừa lên ! Chẳng thể nhịn !"
Cẩu Đản cũng gật đầu theo: "Ta cũng ! Thật sự quá hổ! Ta... Ta bước lên, thốt nên lời, bao lời thoại khó nhọc lắm mới thuộc, quên sạch bách!"
Cơ bản, tất cả các diễn viên định vị, địa điểm tập dượt cũng định rõ tại võ quán của Trương Đại Trụ. Nơi của chẳng những rộng rãi mà còn chất đầy binh khí tiện dụng. Để đề phòng luyện tập thương trong quá trình huấn luyện, dẫu hình dáng binh khí khác biệt, song chúng đều làm từ gỗ nhẹ, nên việc huấn luyện chẳng cần lo lắng tổn thương.
Mà cảnh diễn đầu tiên, chính là cảnh Cảnh Phóng khi mới bốn, năm tuổi, khi mẫu tạ thế, lang thang ăn xin khắp các nẻo đường.
Bởi , cảnh thứ nhất Giang Tư Nguyệt phần diễn xuất, thậm chí cảnh thứ hai, cảnh thứ ba cũng chắc , nên ở một bên khổ luyện động tác võ thuật. Đối với , đánh mới là điểm tối quan trọng.
Cũng may chút thiên phú, hiện giờ thể thể phi trong chớp mắt. Trương Đại Trụ rằng, lẽ khi họ sắp xếp xong mấy cảnh , đến phiên diễn, động tác của thể đạt tới mức mỹ. Tuy rằng động tác của Giang Tư Nguyệt chẳng chút sát thương, song dùng sân khấu như thế đủ .
Sáng sớm, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, dắt theo Đoàn Đoàn tới võ quán xem, chẳng bao lâu Tần Tĩnh Nghiễn cũng vội vã tiến .
"Đã bắt đầu tập luyện ?" Y thở hổn hển hỏi.
Giang Oản Oản khẽ đáp: "Không vội, vẫn , huống hồ chỉ một là xong xuôi, e rằng tập luyện thêm mấy chục, thậm chí mấy trăm nữa."
Trong góc, Nhị Oa cầm một tờ giấy, miệng nhỏ lẩm bẩm lời thoại của , hết sức nhập tâm. Ngay cả Đoàn Đoàn cũng sang quấy rầy nó.
Cảnh thứ nhất, Nhị Oa chính là nhân vật chính, phần diễn của tiểu tử vô cùng nhiều. Không... Có thể cơ bản là chỉ tiểu tử đó độc diễn, những vai phụ khác chính là đại nương bán bánh bao, kẻ bán hàng rong rao bán thức ăn cùng đồ chơi khác, và cả những tên ăn mày ven đường.
Nhị Oa lặng lẽ mấy bận, cho tới khi cảm thấy thuộc làu làu mới chạy tới bên Giang Oản Oản, híp cả mắt : "Thẩm, lời thoại đều thuộc , nên bắt đầu chăng?"
Giang Oản Oản khẽ : "Đã thuộc ư? Ôi chao, Nhị Oa của chúng thật lanh lợi!"
"Khẽ , "Thẩm, sợ sẽ diễn , nhưng kỹ những thúc bá cùng các tiểu ca ca ăn xin đường, nên bắt chước theo bọn họ mà diễn ?"
Giang Oản Oản trầm ngâm giây lát, đoạn xoa đầu tiểu tử : "Được... Con thể tham khảo, nhưng đừng bắt chước y hệt bọn họ mà diễn. Bởi lẽ con diễn vai tiểu tử mồ côi , ép ăn xin, nên chẳng giống những tên ăn mày khác, vì họ thể làm bất cứ điều gì để kiếm ăn. Thật tâm trong lòng tiểu tử vẫn cố gắng làm một đứa trẻ bình thường."
Dường như Nhị Oa ngộ điều gì đó liền gật đầu: "Vậy... Vậy sẽ thử."
"Được."
Ngay đó, Giang Oản Oản quanh , cất lời: "Được , , tất cả chuẩn , hãy vị trí của . Dẫu đồ vật các sạp nhỏ đều là giả, nhưng cũng bán như thể chúng là đồ thật ."
Chờ khi chuẩn xong xuôi, Nhị Oa liếc Giang Oản Oản cùng những khác, thầm cổ vũ trong lòng. Tiểu tử lập tức ôm cánh tay, khi khập khiễng, run lẩy bẩy ngang qua các sạp nhỏ vô hình, ánh mắt nó cứ tới lui ngừng. Khi nó ngang qua nhóm bán hàng rong, bọn họ đều ghét bỏ mà xua đuổi nó: "Cút! Cút! Cút!"
"Thằng ăn mày hôi hám , đừng qua chỗ buôn bán, lát nữa dọa khách của chạy sạch!"
"Nhìn cái gì mà ! Cẩn thận đánh ngươi!"
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-269.html.]
Nhị Oa bĩu môi, rũ đôi vai nhỏ, chậm rãi tới một góc nhỏ bên đường, ánh mắt nó cứ chằm chằm vị trí của mấy bán hàng rong. Qua một lúc lâu, ánh mắt nó dừng mặt một bà cụ, chẳng nỡ dời nửa bước. Nó trong ngăn kéo bánh bao thịt to nóng hổi, nếu... nếu thể ăn một cái... thì còn gì bằng.
khi nó bộ dạng to lớn của vị đại nương , thể nhỏ bé tự chủ mà rụt rè . Nó chẳng dám bước tới, cũng chẳng dám qua để xin một cái bánh bao.
Nó ngừng nuốt nước bọt, đôi chân mang giày vải rách nát còn liên tục ma sát mặt đất.
Sau một lúc lâu, lẽ thấy tiếng bụng réo, tiểu tử mới gồng lấy hết dũng khí, chầm chậm lắc lư bước tới cạnh tiệm bánh bao, ngửa đầu nhỏ khẽ hít ngửi, như thể cách thể vơi bớt phần nào cảm giác đói khát trong lòng nó.
Mà đại nương bán bánh bao lạnh lẽo liếc tiểu tử, quát lớn: "Tiểu súc sinh, cút xa cho lão nương, kẻo chướng ngại việc làm ăn của !"
Tiểu tử bĩu môi, chầm chậm lê bước đến một góc khuất gần tiệm bánh bao, từ từ chìm giấc ngủ.
Một lúc lâu , Nhị Oa vội vàng bật dậy, chạy đến mặt Giang Oản Oản, vui vẻ hỏi: "Thưa thẩm, thưa thúc, con diễn như chăng?"
Ánh mắt của Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn vẫn còn ngẩn ngơ, một lát mới hồn, chăm chú , phát hiện trong khóe mắt ba đều thấp thoáng giọt lệ.
Đoàn Đoàn bên cạnh bật : "Nức nở... Nhị Oa ca ca! Nhị Oa ca ca, Đoàn Đoàn sẽ mua đồ ăn ngon cho ! Sẽ mua bánh bao nóng hổi cho ! Nức nở..."
Nhị Oa làm , chỉ ngây tại chỗ, vội vàng an ủi: "Đoàn Đoàn, đừng , chỉ là đang diễn kịch, là giả đó! Đệ nhớ ư? Hôm qua và Cẩu Đản ca mới ở nhà ăn thịt nướng thơm lừng đó thôi, chúng đều ăn nhiều còn gì!"
Đoàn Đoàn lau nước mắt, sụt sịt : "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn quá đỗi thương tâm, Nhị Oa ca ca diễn như thật quá, Đoàn Đoàn vô cùng sợ hãi."
Đoàn Đoàn trong lòng nghĩ thầm, Nhị Oa ca ca và Cẩu Đản ca nhất định sống thật , luôn y phục mới để mặc, cũng luôn thịt để ăn mới !
Cuối cùng Tần Tĩnh Nghiễn cũng hồn trở , ôm lấy Nhị Oa, liên tục hôn lên má thằng bé: "Nhị Oa! Con thật lợi hại, thúc thích con!"
Tần Tĩnh Nghiễn trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử chính là Cảnh Phóng! Nhìn dáng vẻ Nhị Oa diễn xuất, khỏi hối hận rằng đây khi chấp bút nên, ít nhất cũng nên để cho đại nương bán bánh bao cho Cảnh Phóng một cái bánh bao nóng hổi!
Giang Oản Oản thì vuốt đầu Nhị Oa, khẽ hỏi: "Nhị Oa, vì khi con bước đường làm dáng vẻ đau chân như ? Hơn nữa vì lúc con ở góc cứ luôn cọ xát chân như thế?"
Nhị Oa gãi đầu, chút chắc chắn, nghĩ rằng diễn ? Suy nghĩ một chút, tiểu tử mới chần chừ đáp lời: "Bởi vì... bởi vì là mùa đông đó ạ, con thấy các ăn mày ca ca ở bên ngoài mùa đông đều khập khiễng, là do da thịt họ nứt nẻ! Nứt nẻ vô cùng nghiêm trọng, đau nhức vô cùng! Lại còn ngứa ngáy khôn xiết!"
Giang Oản Oản kinh ngạc trợn tròn đôi mắt: "Những điều con đều thể quan sát ? Nhị Oa quả thực vô cùng lợi hại!"
Tuy rằng những chi tiết khó phát hiện, nhưng đối với một tiểu hài tử mà , cũng dễ dàng bỏ qua. Tiểu tử Nhị Oa quả thực tâm tư quá đỗi tinh tế, Giang Oản Oản thầm nghĩ.
“Vả ... vả đây con cũng từng nứt nẻ da thịt, thật sự vô cùng khó chịu!”
Đoàn Đoàn lau nước mắt, gần : "Đoàn Đoàn cũng nứt nẻ , thật sự ngứa ngáy lắm!"
Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, Giang Oản Oản : " Đoàn Đoàn chỉ nứt nẻ hơn một năm, đó phụ mẫu cố ý mua thuốc cho tiểu tử , về liền còn nứt nẻ nữa."
Đoàn Đoàn gật đầu: " , đúng ! Chỉ nứt nẻ hơn một năm đó thôi!"
Nhị Oa cũng : "Huynh cũng chỉ nứt nẻ hơn một năm, năm đó trời lạnh, trong nhà chúng còn gió lùa, bởi mới nứt nẻ."