Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-07-26 23:16:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi âm thanh tiêu biến, hai chiếc xe ngựa khuất dạng nơi xa xăm.
Hai vị sanh cữu liếc , đều bất đắc dĩ thở dài.
Đoàn Đoàn ôm chặt lấy chân Giang Tư Nguyệt : "Tiểu cữu, chúng nay chẳng còn là những bảo bối nuông chiều nhất !”
Giang Tư Nguyệt gật đầu nhưng vội vàng lắc đầu: "Không , cũng bảo bảo, Đoàn Đoàn mới .”
Đoàn Đoàn ngẩng đầu nghiêm túc : "Chí , con là tiểu bảo bảo của cha nương, còn cữu là tiểu bảo bảo của ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"
Mặt Giang Tư Nguyệt đỏ ửng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đoàn Đoàn mà bước học viện: "Tiểu cữu khôn lớn lắm , còn là tiểu bảo bảo nữa, Đoàn Đoàn đừng bừa.”
Đoàn Đoàn bước những bước chân ngắn theo : "Ôi, , tiểu bảo bảo thì , Đoàn Đoàn chẳng nữa. Vậy nên chỉ Đoàn Đoàn là bảo bảo đáng thương!" Ngay cả tiểu cữu cữu cũng chẳng cùng một phe với , trong lòng Đoàn Đoàn buồn bã nhưng thốt nên lời.
Giang Tư Nguyệt cúi đầu tiểu tử miệng nhỏ chúm chím, mỉm lắc đầu, bước chân liên hồi.
Còn bên , nhóm Tần phụ Tần mẫu tới Lý phủ, bước viện sốt ruột cất tiếng hỏi.
“Tôn tử tôn nữ của ở ? Có ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu nó đang bế chăng?”
Tần Tĩnh Nghiễn đáp: "Con cũng chẳng rõ, sáng sớm khi con ngoài, các tiểu tử vẫn còn say giấc.”
Đợi đến khi đại sảnh, thấy hai tiểu tử đang Lý Viễn cùng Tô Hà bế.
Hôm nay Lý Viễn cũng chẳng đến huyện nha, ông tự ý định nghỉ ngơi một ngày, ở nhà trông nom tiểu ngoại tôn cùng tiểu ngoại tôn nữ của .
Thấy nhóm Tần phụ tiến , Lý Viễn cùng Tô Hà vội vàng bế hai tiểu tử nghênh đón, Tô Hà nhẹ nhàng chuyển động cánh tay : "Thông gia, tới ! Ha ha ha, mau an tọa thôi!”
Tần phụ Tần mẫu đáp vài tiếng, đôi mắt chăm chú hai tiểu tử trong lòng họ chớp.
Lý Viễn đưa tiểu hài trong lòng cho Tần phụ: "Đây là ca ca, thông gia bế thằng bé một lát .”
Bên cạnh, Tần mẫu cũng đón lòng.
Lý Tam Nương cùng Giang Hiền Vũ vây quanh bên cạnh họ, thỉnh thoảng trêu chọc vài câu, chẳng bao lâu cũng đón hai tiểu hài lòng.
Đô Đô mở to đôi mắt hai mặt, lẽ là thấy hai tiểu bảo bảo bằng , ánh mắt chút tò mò, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, trong miệng ư a khẽ than, cánh tay nhỏ vung vẩy vai Tần Tĩnh Trì, linh động khôn cùng.
Tô Hà ngắm Đô Đô nhỏ nhắn trắng hồng, lòng vẻ đáng yêu của tiểu oa nhi say đắm: "Tĩnh Trì, mau cho thẩm bế Đô Đô một lát, thẩm nhiều ngày bế thằng bé .”
Đón Đô Đô lòng, nàng thở dài: "Ôi chao, Đô Đô của chúng càng ngày càng khôi ngô, càng trắng trẻo hơn !”
Tô Hà nhịn cúi đầu hôn tiểu oa nhi, : "Đô Đô , con nhớ Tô nãi nãi ?”
“A... A... Khà khà…”
Giang Oản Oản lau vệt nước miếng lấp lánh khóe miệng Đô Đô, dịu dàng : "Ngày ngày thằng bé đều dính chút nắng nào, bởi mới trắng trẻo như . Ngày ngày ôm ấp nó, lòng cứ ngỡ mỗi ngày một khác, lớn lên thật mau chóng.”
Tô Hà gật đầu: "Tiểu hài tử nào cũng cả, lúc Tuyết Trân mới hạ sinh, khuôn mặt nhăn nhúm, làn da đỏ rực, lúc trong lòng thẩm cũng hoang mang khôn xiết. Thẩm còn nghĩ tiểu oa nhi lớn lên kém sắc đến thế, còn là một nữ nhi, làm đây. Ai ngờ, khi chăm sóc một thời gian ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần trắng hồng, lúc đấy trái tim thẩm mới thật sự yên lòng.”
Trời gần như tối hẳn, khi khóa học kết thúc, Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đón đến Lý phủ, bọn trẻ vây quanh giường mà hai hài nhi đang nhắm mắt say giấc nồng, chớp mắt, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Tô Hà mỉm bước phòng, khẽ giọng với bọn trẻ: "A Nguyệt, Đoàn Đoàn, mau tới dùng bữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-262.html.]
Lúc chúng mới lưu luyến theo nàng ngoài.
Ăn cơm tối xong, cả nhà họ Tần cũng định trở về, trong nhà vắng bóng , chớ chi những việc khác, ngay cả gà heo chăn nuôi cũng ai trông nom cho ăn.
Ngồi trong xe ngựa, Đoàn Đoàn Đô Đô Lý Tam Nương bế, thằng bé duỗi tay nhẹ nhàng gảy ngón tay út mềm mại của Đô Đô, ngắm dáng vẻ trắng nõn mềm mại của Đô Đô, Đoàn Đoàn : "Đô Đô bảo nhi, thấy nhà tiểu thúc thúc ? Đệ bằng Đô Đô của chúng , bọn họ đỏ hỏn, còn nhỏ tí tẹo.”
Có lẽ Đô Đô ý thức Đoàn Đoàn đang khen nên vui vẻ cựa quậy đùi Lý Tam Nương, miệng còn bập bẹ ngừng: "A... A..."
Tần mẫu bên cạnh nhéo mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, : "Bởi vì là sinh đôi, cho nên lúc mới sinh sẽ khỏe mạnh tráng kiện như Đô Đô. Đoàn Đoàn đợi thêm một tháng nữa xem, lớn lên cũng sẽ như Đô Đô.”
“ cho dù bằng Đô Đô, Đoàn Đoàn cũng sẽ thích chúng!”
“Được, nãi nãi , tôn tử của là ngoan nhất.”
Đoàn Đoàn khen, ôm cánh tay Tần mẫu kiêu ngạo vang: "Khà khà…”
Về đến nhà giường, Tần Tĩnh Trì mới sực nhớ một chuyện, vội vàng mở một phong thư lớn đặt bàn , trong đó còn chứa một phong thư nhỏ và... Một tờ ngân phiếu.
Tần Tĩnh Trì mấy chữ năm vạn lượng , trợn tròn đôi mắt kinh ngạc.
Phong thư do Lý Viễn trao cho họ khi rời , chính là của Mộ Quy Hoằng gửi đến.
Tần Tĩnh Trì ngẩn ngơ, chậm rãi mở thư , bên trong là thư Mộ Quy Hoằng . Hắn tỉ mỉ từng chữ.
Giang Oản Oản nhẹ nhàng vỗ về Đô Đô, khẽ hỏi: "Mộc đại nhân gì ?”
Tần Tĩnh Trì : "Chẳng gì đáng , chỉ là Mộc đại nhân bảo Đô Đô của chúng hạ sinh nhưng ngài đến đây , liền… Liền gửi cho chúng ngân phiếu năm vạn lượng. Một là để chúc mừng tiểu oa nhi hạ sinh, hai là khoản lợi nhuận từ việc buôn bán diêm tiêu làm đá mà chúng gửi mùa hè, tiền coi như chia cho chúng .”
Giang Oản Oản kinh ngạc thốt lên: ", nhưng lúc ngài gửi ngân phiếu cho chúng mà. Lần gửi tới, đoán chừng… Là kiếm một khoản lợi nhuận kếch xù.”
Tần Tĩnh Trì thu thư gật đầu: "Hẳn là , nếu việc kinh doanh loại đá , xem như món lợi kếch sù. Mà ngài cách, nếu kiếm tiền thì thật dễ dàng. Tuy năm vạn lượng đối với chúng mà là nhiều, nhưng với ngài mà lẽ chẳng đáng là bao.”
“Được , nàng và Đô Đô nghỉ ngơi , trong còn thư cho Đoàn Đoàn nhà chúng , đưa qua cho thằng bé.”
Giang Oản Oản xua tay: "Đi .”
Đoàn Đoàn đang sấp giường tập trung xếp hình, tiếng gõ cửa thì nhanh chóng xỏ giày chạy tới mở cửa.
Đoàn Đoàn ngẩng đầu Tần Tĩnh Trì, nghi hoặc hỏi: "Cha, chuyện gì ?”
Tần Tĩnh Trì giơ phong thư trong tay, : "Tinh Tinh ca ca của con thư cho con, cha đưa tới cho con.”
Đoàn Đoàn đôi mắt tròn xoe chợt ngời lên vẻ kinh hỉ, kiễng mũi chân lấy thư từ trong tay Tần Tĩnh Trì.
Tần Tĩnh Trì cầm thư giơ lên, nắm tay thằng bé : "Cha cùng với con, vài chữ thể con .”
Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu lia lịa: "Dạ ! Dạ !”
Nói xong vội vàng xoay trở bên giường, thằng bé cất bộ xếp hình hộp gỗ, trông thấy Tần Tĩnh Trì đang cạnh giường, thằng bé vội vỗ vỗ mặt giường: "Cha, mau lên đây cùng , trời se lạnh !”
Tần Tĩnh Trì lên giường, Đoàn Đoàn lập tức rúc lòng cha, cái đầu nhỏ tựa cánh tay , đầu hối thúc : "Cha, mau mở thư !”
Tần Tĩnh Trì mở phong thư : "Mộc thúc của con bảo, Tinh Tinh ca ca của con cho con từ sớm, kết quả ngài quên gửi . Lần đúng lúc ngài cũng gửi đồ cho chúng thì mới nhớ .”