Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-07-26 23:15:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Đoàn Đoàn bé nhỏ đang cố sức ôm quả dưa hấu lên, Tần phụ vội vàng ôm nó trong ngực: “Ôi, cháu trai ngoan ngoãn của gia gia. Sao cháu ôm nổi chứ? Để gia gia ôm hộ con!”

Đoàn Đoàn mỉm ông, đoạn dẫn lối: “Gia gia ơi, Tuấn Phong ca ca đang xe ngựa đợi con đó. Chúng mau mang dưa hấu cho ca ca thôi. Cha con còn đưa ca ca về nhà nữa!”

“Được , cháu ngoan, chậm thôi!”

Chờ tới lúc ông ôm dưa hấu ngoài sân, Giang Oản Oản xuống xe ngựa, một bên chờ đợi.

Nàng đặt dưa hấu lên xe ngựa, dặn dò Tần Tĩnh Trì: “Chàng đưa Tuấn Phong về nhà , mau chóng trở về đấy!”

“Ta .”

Đoàn Đoàn kéo mạnh dây túi vải nhỏ vai . Cậu bé thấy xe ngựa khuất dần, mới nắm tay Giang Oản Oản và theo Tần phụ cửa.

Buổi tối, Tần Tĩnh Trì tựa mé trái giường Đoàn Đoàn, còn Giang Oản Oản ở mé Đoàn Đoàn.

Tần Tĩnh Trì lấy hai bức thư gửi cho Đoàn Đoàn , phe phẩy mặt bé: “Để phụ xem nào, Mộ đại nhân gửi thư cho ai đây?”

Đoàn Đoàn , lập tức hai mắt tròn xoe, vội tung chăn bật dậy: “Cha ơi! Là Mộ thúc thúc gửi ạ? Có Mộ thúc thúc thư cho Đoàn Đoàn ? Mộ thúc thúc đồng ý sẽ thư cho Đoàn Đoàn !”

Đoàn Đoàn kéo cánh tay Tần Tĩnh Trì, chui lòng , cố sức bức thư. Cậu bé thấy tên ở đầu bức thư, vui mừng reo lên: “A! là gửi cho Đoàn Đoàn, ạ? Có tên Đoàn Đoàn ở đây kìa!”

Tần Tĩnh Trì liếc bé, mỉm đưa bức thư cho bé: “Có hai bức thư đấy, con tự cầm lấy mà . Để phụ xem con nhận bao nhiêu chữ.”

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt: “Ơ? Hai bức lận ư?”

Tần Tĩnh Trì chỉ một bức thư, : “Bức chữ ký của Mộ Nam Tinh. Chắc là nhi tử của Mộ thúc thúc gửi cho con.”

Nghe đến đây, Đoàn Đoàn vui vẻ bật thành tiếng: “Hì hì… Tinh Tinh ca ca quả nhiên thư gửi cho Đoàn Đoàn!”

Kỳ thực Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bức thư chút ngạc nhiên. Nhi tử của Mộ Quy Hoằng từng gặp Đoàn Đoàn. Sao thể thư gửi cho một xa lạ từng gặp mặt chứ.

Giang Oản Oản Đoàn Đoàn. Nàng thầm nghĩ, lẽ là do Mộ Quy Hoằng yêu cầu Mộ Nam Tinh làm .

Đoàn Đoàn hăm hở mở bức thư Mộ Nam Tinh . Mặc dù Đoàn Đoàn từng gặp Mộ Nam Tinh nhưng do lui tới hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn, ngày ngày tiếp xúc nên ảnh hưởng, cũng hết cả câu chuyện “Cồn Cát”. Cho nên trong tiềm thức tiểu tử , một sự tôn sùng khó bề lý giải đối với những học võ và cưỡi ngựa từ nhỏ.

Mà khi Mộ Quy Hoằng còn ở đây, thỉnh thoảng sẽ ôm lấy Đoàn Đoàn, hết lời ca ngợi Mộ Nam Tinh cưỡi ngựa và b.ắ.n cung tài giỏi đến nhường nào. Dù mới sáu bảy tuổi thể b.ắ.n c.h.ế.t một con đại bàng.

Mỗi khi như , trong mắt Đoàn Đoàn đều là sự tôn sùng, như thể những lời đó biến thành hiện thực, đôi mắt long lanh sáng ngời!

Mộ Quy Hoằng trông thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của Đoàn Đoàn, càng thêm hứng thú kể về những chuyện của Mộ Nam Tinh cho tiểu tử . Dẫu cho ngài chẳng mấy khi ở cạnh Mộ Nam Tinh, nhưng mỗi chi tiết ngài đều kể cặn kẽ cho Đoàn Đoàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-239.html.]

Bởi , với Đoàn Đoàn mà , Mộ Nam Tinh tựa hồ trở thành một vô cùng quen.

Tiểu tử cẩn thận mở bức thư, đập mắt là hàng chữ tay ngay ngắn, thanh tú. Nhìn kỹ, mơ hồ thấy nét bút vẫn còn đôi phần non nớt. một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi thể hạ bút lối chữ như , Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều khỏi ngạc nhiên.

Đoàn Đoàn mở to đôi mắt tròn xoe, bật tiếng cảm thán: “Ôi chao! Cha nương ơi! Sao ca ca chữ trông khéo là ! So với Lâm Tử Hành thì hơn cả vạn phần! Sao ca ca tài tình đến thế!”

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử, ôn tồn : “Vậy con nghiêm cẩn học theo ca ca đấy. Cố gắng đến sáu bảy tuổi cũng thể chữ như .”

“Vâng ạ…” Đoàn Đoàn đang chăm chú thư, khẽ gật đầu, giọng điệu trả lời Giang Oản Oản chẳng mấy bận tâm.

Chỉ vì chữ Đoàn Đoàn còn hạn chế, chỉ thể nhận những chữ đơn giản nhất. Tiểu tử dựa sự nhận của , đôi khi ngưng chốc lát: “Nghe… Phụ . Đệ tên là Đoàn Đoàn, tên là Mộ… Mộ Nam Tinh.” Đoàn Đoàn tuy chỉ nhận chữ Mộ, song vì tên Mộ Nam Tinh nên vẫn . Tiểu tử lập tức níu vạt áo Tần Tĩnh Trì, chỉ hai chữ “Nam Tinh” hỏi: “Cha ơi, Đoàn Đoàn chuẩn xác chăng? Đây là danh tự của Tinh Tinh ca ca ạ?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “ , Đoàn Đoàn chuẩn đó.”

Sau khi Đoàn Đoàn nhận lời xác nhận thì tủm tỉm khẽ cúi đầu, chăm chú . Quả nhiên, tiểu tử dừng hai chữ “Nam Tinh” hồi lâu, mấp máy đôi môi, liên tục mấy bận. Đôi tay nhỏ bé còn nâng niu ngắm nghía bức thư thêm một lúc lâu nữa. Chờ đến khi Đoàn Đoàn cảm thấy bản thuộc lòng nét chữ , thì mới tiếp.

“… Phụ … Nói nhỏ tuổi hơn . Sau gọi là Đoàn Đoàn nhé.”

Những lời trong thư của Nam Tinh đơn giản, đều là mấy câu chuyện vụn vặt. Thế nên Đoàn Đoàn trôi chảy, nhưng đến trang thì dồn hết tâm trí: “Cảm ơn tặng cho … Ừm… Của …”

Đoàn Đoàn khẽ chau mày, trang quá nhiều chữ nhận . Vì thế đưa cho Tần Tĩnh Trì: “Phụ cho Đoàn Đoàn ạ. Con nhận những chữ nơi trang .”

Tần Tĩnh Trì cầm lấy, chỉ từng chữ trong bức thư, từng nét một: “Cảm ơn tặng cho cỗ đồ chơi rút gỗ và bộ xếp hình.”

Đoàn Đoàn đến đây thì nở nụ tươi roi rói, che miệng nhỏ , bật : “À … Thì là cỗ đồ chơi rút gỗ ! Phụ tiếp !”

“Dưa hấu phụ mang về ngọt lành tươi ngon, còn cả thịt bò khô cũng thơm! Đệ cảm ơn thúc thúc và thẩm thẩm nhé. Sau vẫn sẽ thư cho , cũng thể cho . Phụ Lý đại nhân sẽ đưa giúp . Ừm… Chỉ đến đây thôi, còn luyện tập b.ắ.n tên nữa.”

Đoàn Đoàn xong, cọ cọ cánh tay Giang Oản Oản, tiểu tử lấy bức thư từ tay Tần Tĩnh Trì ôm ngực, híp mắt : “Cha nương ơi, chắc chắn ca ca thích đồ chơi chúng tặng cho ca ca. Ca ca còn cảm ơn nữa.”

Sau đó Tần Tĩnh Trì bức thư Mộ Quy Hoằng cho tiểu tử. Ngài cũng dài lắm, đại ý là ngài nhớ Đoàn Đoàn lắm. Khi nào thời gian sẽ dẫn Mộ Nam Tinh đến gặp Đoàn Đoàn, còn dặn dò tiểu tử chăm chỉ học hành cùng vài chuyện vụn vặt khác.

Đoàn Đoàn ôm khư khư hai bức thư trong tay như bảo vật, lồm cồm bò khỏi chăn, lăn qua Tần Tĩnh Trì đến cạnh đầu giường, xỏ hài, lẩm bẩm : “Đây đều là thư gửi cho Đoàn Đoàn. Con cất giữ cẩn thận mới . Sau Mộ thúc thúc và Tinh Tinh ca ca tới đây, con sẽ… mang chúng cho họ xem.”

Nói đoạn, tiểu tử dùng đôi chân ngắn tũn của , hạ một chiếc hộp tinh xảo giá sách xuống, thẳng thớm đặt thư trong đóng nắp. Đoàn Đoàn còn khẽ đặt một nụ hôn lên chiếc hộp, mới đặt chiếc hộp gỗ lên giá sách.

Sau đó thì chạy vọt đến giường, luồn qua Tần Tĩnh Trì chui giữa chăn, tủm tỉm đắc ý.

Giang Oản Oản nghiêng đầu hôn khẽ lên vầng trán tiểu tử, chống tay dậy: “Nếu thư xong thì Đoàn Đoàn hãy ngủ sớm thôi. Nương và cha về phòng đây.”

Hôm nay Đoàn Đoàn vui vẻ. Nếu là ngày thường, tiểu tử sẽ làm nũng đòi cha nương ngủ cùng, nhưng hôm nay ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ! Đoàn Đoàn cũng buồn ngủ lắm ! Hừm hừm…”

Tần Tĩnh Trì thoáng trông hàng mi Đoàn Đoàn vẫn còn lay động, khẽ bật . Sau đó thổi tắt ngọn đèn đầu giường, đỡ Giang Oản Oản ngoài.

Loading...