Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-07-26 23:15:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Viễn chợt bừng tỉnh: "Thì là , chuyện hai cần lo lắng quá. Kỳ thực, dù hai công thức , Tam hoàng tử cũng sẽ tay tương trợ hai thôi."
Lý Viễn chẳng nửa tháng Mộ Quy Hoằng sống cùng bọn họ xảy chuyện gì. Mấy ngày , Mộ Quy Hoằng thư cho ông , phần lớn đều là quan tâm đến gia đình họ. Thậm chí còn mấy ngày nữa sẽ thư cho nhi tử của họ, khiến Lý Viễn bất ngờ ngớt.
Phải rằng, Mộ Quy Hoằng thư cho ông đều là trong những lúc bận rộn trăm bề. Hơn nữa, những bức thư hiếm hoi ông nhận cũng chỉ bởi vì năng suất khoai tây tăng cao.
Ông thật sự thể nào hiểu nổi, tại Mộ Quy Hoằng đối đãi đặc biệt với một gia đình thôn dã như .
Nghe ông , Giang Oản Oản kìm bật : "Tam hoàng tử điện hạ quả nhiên là . Dù ngài lẽ chỉ đùa, nhưng khi rời , ngài còn bảo sẽ thư cho tiểu tử nhà cháu, còn tặng Đoàn Đoàn một miếng bạch ngọc."
Đôi mắt Lý Viễn trợn trừng: "Bạch ngọc? Chính là miếng ngọc bội ngài luôn mang theo bên hông ?"
Giang Oản Oản hiểu vì ông kinh ngạc đến thế. Nghe từ khi còn thơ bé, điện hạ đeo miếng bạch ngọc đó. Dù ý nghĩa trọng đại gì, nhưng ngài mang nó nhiều năm. Lý Viễn coi như Mộ Quy Hoằng trưởng thành từ khi ngài mới mười tuổi, miếng ngọc đó từng rời khỏi ngài lấy một khắc!
Đột nhiên, Lý Viễn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản với thần sắc phức tạp, chẳng rõ vì trong tâm chợt nghĩ đến Đoàn Đoàn cùng đôi phu thê hiền lành tại Lý gia. Ông thầm nghĩ, gia đình ắt hẳn một ma lực ấm áp lạ thường, khiến chẳng thể nào đem lòng yêu mến.
Chính ông cũng chẳng như thế ? Dần dà, mối quan hệ với họ cũng trở nên gắn bó đến nhường .
Sau khi hồn, Lý Viễn ngờ vực cất lời: “Tam hoàng tử mực yêu mến các cháu. Mấy ngày Người gửi thư cho , còn lâu nữa sẽ thư cho các cháu đấy.”
Nghe , đôi mắt Giang Oản Oản bừng sáng, nàng sang Tần Tĩnh Trì, : “Ta còn ngỡ lúc đó Người chỉ đùa thôi. Chờ khi Người gửi thư đến, chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ vui mừng khôn xiết. Hẳn là mỗi ngày sẽ còn lôi kéo mà hỏi Mộ thúc thúc khi nào mới gửi thư nữa.”
Tần Tĩnh Trì bất lực gật đầu: “ , ngày nào tiểu tử cũng hỏi một .”
Lý Viễn tủm tỉm , đó cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều thêm: “Hôm nay Đoàn Đoàn đến học viện đúng ? Đã mấy ngày chúng còn gặp nó . Hôm nay Tô nãi nãi còn định chờ nó tan học đến đón đấy. Nếu thì tối nay hai đừng vội vã hồi phủ, cứ dẫn Đoàn Đoàn về đây dùng bữa .”
Đôi phu thê mỉm gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Hơn mười ngày , Lý Viễn nhận một phong thư. Khi mở , bên trong thảy bốn bức thư. Một bức gửi cho Lý Viễn, một bức gửi cho Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản. Một bức là Mộ Quy Hoằng gửi cho Đoàn Đoàn, còn một bức thư đặc biệt khác. Lý Viễn chỉ liếc qua mặt ngoài do Mộ Quy Hoằng . Ông kỹ, cuối bức thư ba chữ “Mộ Nam Tinh”, còn mặt đề “Gửi cho Đoàn Đoàn.”
Lý Viễn kinh ngạc một hồi, đoạn mới xem xét những thứ khác.
Ngoài những bức thư, trong phong thư còn một xấp ngân phiếu. Hiển nhiên là gửi cho Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.
Lý Viễn cũng đếm, ông đặt ba bức thư và xấp ngân phiếu cạnh , mới mở bức thư của .
Bức thư gửi cho ông rõ ràng ngắn gọn, chỉ sơ lược tình hình ở kinh thành và năng suất quy hoạch khoai tây. Chi tiết nhất vẫn là chuyện chế tạo đá băng.
Đương nhiên Mộ Quy Hoằng rõ mùa hè khối đá băng giá trị bao nhiêu, tiền bán theo cân cũng đắt ngang dầu.
Huống hồ trong núi nhiều quặng mỏ đá tiêu, ai nghĩ rằng thứ sẽ tác dụng đến . Sau khi đào lên, thể liên tục tạo các khối đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-237.html.]
Đồng thời, Mộ Quy Hoằng dặn Lý Viễn ngàn vạn tiết lộ cách làm đá băng bên ngoài, cũng bảo ông cam đoan Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thể tránh xa chuyện , Người sẽ bảo vệ cả gia đình họ an .
Sau khi Lý Viễn đốt bức thư, mới cầm những bức thư còn và xấp ngân phiếu, tìm vợ chồng Tần Tĩnh Trì.
lúc hôm nay Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều đang ở xưởng gỗ. Khi Lý Viễn đến, một ghế bập bênh nhắm mắt nghỉ ngơi. Người còn cạnh bên, cầm một khúc gỗ từ từ điêu khắc thứ gì đó.
Sau khi thấy Lý Viễn đến, Tần Tĩnh Trì vội vàng bỏ con d.a.o và miếng gỗ xuống, lên tiếp đón ông : “Viễn thúc, mời thúc mau ! Hôm nay thúc đến phủ huyện ? Sao thúc đến đây thế ?”
Giang Oản Oản thấy tiếng, cũng mở hai mắt.
“Viễn thúc, mời thúc mau !” Giang Oản Oản đỡ tay vịn ghế bập bênh dậy.
Lý Viễn : “Cháu cứ Oản Oản. Không cần dậy , cũng chuyện gì quan trọng. Chỉ là vị gửi thư cho các cháu, đúng lúc phủ huyện cũng việc gì làm nên đến đây đưa cho các cháu.”
Sau đó ông lập tức đưa phong thư dày cộp cho bọn họ.
Tần Tĩnh Trì cầm phong thư, nghi hoặc Lý Viễn: “Sao bức thư nặng thúc? Còn đồ vật gì nữa đúng ?”
Lý Viễn : “Các ngươi mở xem thì thôi.”
Tần Tĩnh Trì ông một cái, lúc mới mở phong thư . Vừa mở, lọt mắt chính là bức thư Mộ Quy Hoằng cho bọn , hai bức thư tiếp theo là gửi cho Đoàn Đoàn. Khi thấy điều , Tần Tĩnh Trì nhịn khẽ một tiếng, tiểu tử nhà quả thực yêu thích. Ba bức thư mà hai bức là của bé !
Sau đó, phía lộ một xấp ngân phiếu, Tần Tĩnh Trì một lúc đưa ngân phiếu cho Giang Oản Oản.
Giang Oản Oản cũng bất ngờ khi thấy nó.
Lý Viễn ở bên cạnh hai vợ chồng họ, : “Ta ngài sẽ bạc đãi các cháu . Nhìn độ dày chắc chắn là một trăm ngàn lượng. Số tiền đủ để các cháu mở vài cửa tiệm ở kinh thành đấy.”
Bởi vì một trăm ngàn lượng đều là ngân phiếu, độ dày của ngân phiếu, Lý Viễn thể đoán sơ qua.
Huyện Khúc Phong thể sánh bằng kinh thành phồn hoa. Các cửa tiệm ở nơi đó một ngày thể tùy tiện buôn bán hơn một trăm ngàn lượng. Chẳng qua, tiền cũng quá đủ .
Thật mấy ngày nay tiền lời của cửa tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản thể lên đến mấy ngàn lượng. Bây giờ trong nhà bọn họ cũng còn gần hai mươi hai ngàn lượng . Nếu thì hai bọn họ cũng dám tùy tiện nhắc đến chuyện mở thêm cửa tiệm.
Giang Oản Oản cầm xấp ngân phiếu, ngơ ngác mở miệng : “Tổng cộng một trăm ngàn lượng.”
Giang Oản Oản thầm nghĩ, hổ là hoàng tử, Người quả nhiên giàu ! Chẳng qua nghĩ nghĩ , tranh giành ngôi vua, lẽ tiền bỏ cũng chỉ như chín con trâu mới vặt một sợi lông thôi. Suy cho cùng, tầm của bọn nàng còn thấp kém lắm.
Tần Tĩnh Trì sững sờ, nghĩ đến bọn họ tích góp hai mươi hai ngàn lượng là nhiều . Giờ đây, một trăm ngàn lượng trực tiếp rơi xuống, khiến da đầu kinh ngạc khôn tả.
Hắn ngẩn ngơ Giang Oản Oản. Trong đáy mắt vẫn còn nét bàng hoàng, bất giác nhớ về thời điểm năm xưa.
Thuở , dường như ngày nào cũng bôn ba khắp các thôn huyện, hoặc đến tận nhà chế tác đồ mộc cho . Chàng đích lựa chọn những bộ bàn ghế tinh xảo nhất đem bán khắp nơi. Dẫu , mỗi ngày cũng chỉ bán vỏn vẹn hai trăm đồng. Những lúc tệ hơn, trong tay một đồng xu dính túi, khi nóng ruột bồn chồn, lòng như c.h.ế.t lặng.