Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-07-25 23:55:40
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Món cay tuy qua chiên xào, song bởi dùng đậu phụ khá dày nên thành phẩm giòn rụm mà chút dai dai, hương vị tựa thịt nướng .
Tần phụ tủm tỉm gật đầu: "Ừ! Thơm! Ngon!"
Sau đó tự gắp một đũa lớn ăn tiếp, thưởng thức, nhanh chóng như Giang Hiền Vũ mà tìm rượu.
Giang Hiền Vũ ở một bên, lập tức đoán mục đích của ông: "Thông gia, nửa vò rượu còn chúng uống, hôm nay uống hết , ông uống thì mở vò mới thôi."
Tần phụ gật đầu: "Được! Vậy mở một vò nữa, ông và uống thêm chút ! Hôm nay, món ăn vặt Oản Oản làm thực sự ngon! Không uống cùng rượu ngon thì thật đáng tiếc!"
Giang Hiền Vũ ông như , cơn thèm rượu nổi lên, bản còn kịp toan tính, gật đầu ưng thuận.
Vì Giang Oản Oản làm nhiều món cay, cho nên ăn xong, vẫn còn dư dả ít.
Đoàn Đoàn đĩa món cay, chạy lon ton phòng bếp, nhón chân mở tủ chén ở tầng thứ hai, cẩn thận lấy chiếc hộp cơm nhỏ mà phụ đích làm cho mấy hôm . Tiểu tử ôm hộp cơm như báu vật mà đặt lên bàn ăn.
Chiếc hạp cơm nhỏ bằng gỗ, chia làm hai tầng, tầng ngăn vách, tầng chia thành ba ngăn nhỏ, nắp hạp thể khít chặt với hạp. Trên nắp, một chú thỏ con chạm khắc sống động như thật, hai bên nắp còn hai quai xách nhỏ tựa đôi tai thỏ, tổng thể tinh xảo đáng yêu vô ngần.
“Phụ , mẫu , ngày mai Đoàn Đoàn dùng chiếc hạp cơm nhỏ đựng món thịt xiên cay đến học viện chia cho Cẩu Đản ca ca cùng các thưởng thức chăng ạ?”
Giang Oản Oản mỉm gật đầu: “Được chứ! Mẫu sẽ lót giấy dầu hạp cơm, đựng món thịt xiên cay cho con nhé.”
“Vâng, ạ! Thật quá!”
Xoa xoa chiếc cằm nhỏ của Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản thấy bé ôm chiếc hạp cơm nhỏ như báu vật, liền bé mang món thịt xiên cay chia cho bạn học thưởng thức là một chuyện, nhưng mục đích chính e là khoa trương chiếc hạp cơm mới của thì !
Cẩn thận lót giấy dầu cả hai tầng của chiếc hạp cơm, Giang Oản Oản liền cho hết món thịt xiên cay còn , cùng thì đậy nắp , chiếc hạp cơm nhỏ nặng trĩu.
Đoàn Đoàn cầm chiếc hạp cơm nhỏ, vui vẻ tới lui quanh bàn ăn, bởi vì chiếc hạp cơm nhỏ của rốt cuộc cũng đất dụng võ mà nhảy cẫng lên!
Tần Tĩnh Trì giữ lấy đôi vai bé, xoa xoa chóp mũi nhỏ của , đáp: “Vui đến ?”
Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, búi tóc nhỏ đỉnh đầu khẽ đung đưa, bé híp mắt, đôi môi chúm chím : “Hạp cơm nhỏ của Đoàn Đoàn cuối cùng cũng dịp dùng đến ! Cẩu Đản ca ca và Tiểu Bảo Tử còn từng thấy bao giờ ! Đoàn Đoàn sớm mang đến học viện khoe cùng các !”
Ngày hôm , Đoàn Đoàn ngay ngắn án thư, bé trịnh trọng lấy chiếc hạp cơm nhỏ yêu quý của từ trong túi sách .
Cẩu Đản cùng Nhị Oa thấy chiếc hạp cơm nhỏ nhắn tinh xảo, đáng yêu liền lập tức vây quanh mà xem, ngay cả Lâm Tử Hành cùng Tiểu Bảo Tử vốn đang khẽ khàng trò chuyện cũng thu hút sự chú ý.
Tiểu Bảo Tử và Lâm Tử Hành , đó vội vàng tiến đến mặt Đoàn Đoàn.
Cậu bé chiếc hạp cơm khắc hình thỏ con bàn của Đoàn Đoàn tỏ vẻ ghen tỵ mà rằng: “Ôi chao! Đoàn Đoàn ca ca, đây là vật phẩm mới mà thúc thúc chế tác cho ca ca đó ư? Tiệm chúng bán vật chăng? Đệ cũng một cái!”
Lâm Tử Hành cũng chằm chằm chiếc hạp cơm nhỏ, bé nghiêm túc gật đầu: “Ta cũng ! Ta mua hình con hổ! Thế mới oai phong lẫm liệt!”
Cẩu Đản và Nhị Oa cũng vươn tay vuốt ve, sờ mó chiếc hạp cơm, cả hai bé cũng ao ước một chiếc hạp cơm nhỏ như .
Đoàn Đoàn tủm tỉm ngắm các , bé liền mau chóng mở hộp cơm trong tay .
Khi nắp hạp cơm mở, hương thơm quyến rũ bên trong chợt lan tỏa khắp nơi.
Mấy tiểu bằng hữu vây quanh hít sâu một , ngay đó, các tiểu đồng khác trong lớp học cũng dần dần mùi hương hấp dẫn mà tụ tập quanh Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn lật lớp giấy thấm dầu bên trong , món thịt xiên cay lập tức lộ diện: “Đây là món ngon mẫu mới làm hôm qua, ngon lắm ! Chư vị mau tới nếm thử !”
Tiểu Bảo Tử khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, chóp mũi nhỏ hếch lên hít hà ngớt, đó giọng non nớt cất lên: “Đoàn Đoàn ca ca! Thẩm thẩm thật tài tình quá đỗi! Sao thẩm thẩm luôn thể làm món ngon đến chứ?”
Đoàn Đoàn cầm đôi đũa gỗ đặt ở kẽ bên hạp cơm lên, gắp một miếng món cay đưa miệng Tiểu Bảo Tử: “Mau ăn thử ! Ngon lắm đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-218.html.]
Sau đó, bé đút cho mỗi một miếng khác, nhưng sức chứa của hạp cơm cũng hạn thôi, mà trong lớp chúng hơn hai mươi đứa trẻ, mỗi ăn một miếng, chẳng mấy chốc hạp cơm trống trơn!
“Ôi chao! Đoàn Đoàn, ngon quá mất!”
“Mẫu ngươi thật tài tình quá đỗi!”
“Đây là loại thịt gì ? Về nhà sẽ thỉnh phụ mẫu mua cho!”
“Tần Kỳ An, món thịt cay quả thật mỹ vị vô cùng! Hạp cơm hình thỏ con của ngươi cũng vô cùng đáng yêu!”
Bọn tiểu đồng cứ ngươi một câu một câu, ríu rít ngớt.
Đoàn Đoàn vứt bỏ lớp giấy thấm dầu dính bẩn, đó bé cẩn thận lau sạch những vệt bẩn hạp cơm mới tự hào cất lời: “Chiếc hạp cơm là do phụ cố ý chế tác để đựng các món ăn vặt đấy! Bởi vì vô cùng yêu thích thỏ con, nên hạp cơm mới chạm khắc hình thỏ con! Đáng yêu lắm ?”
Đáp bé là những thanh âm non nớt trong trẻo của các tiểu đồng: “ !”
“Thật đáng yêu làm !”
“Vô cùng dễ thương! Phụ ngươi chế tác để bán chăng? Ta cũng mua một cái! Nếu thể làm hình chim nhỏ thì càng hơn nữa.”
Đoàn Đoàn như điều gì đó đang ngẫm nghĩ, bé khẽ gật đầu đáp: “Ừm... Tạm thời phụ chế tác để bán, song để về thỉnh ý phụ thử xem, nếu ưng thuận chế tác để bán, nhất định sẽ báo cho các ngươi !”
“Được!”
“Thật quá !”
“Tần Kỳ An, ngươi nhất định thỉnh phụ ngươi chế tác đó!”
Đoàn Đoàn gật đầu: “Ừm, sẽ thỉnh!”
Dần dà, các tiểu đồng trong lớp chầm chậm trở về án thư của , chỉ còn Tiểu Bảo Tử, Lâm Tử Hành, Cẩu Đản cùng Nhị Oa vẫn còn l.i.ế.m môi cạnh bàn Đoàn Đoàn, đồng thời tiếp tục trò chuyện cùng bé.
Tiểu Bảo Tử chằm chằm chiếc hạp cơm khắc hình thỏ con đang ngủ úp mặt, bé mê mẩn rời mắt.
Song khi nghĩ đến việc Đoàn Đoàn về nhà sẽ thỉnh Tần Tĩnh Trì chế tác để bán, khỏi cảm thấy mừng rỡ trong lòng.
Cậu bé kéo tay Đoàn Đoàn mà rằng: “Đoàn Đoàn ca ca, khi về nhớ thỉnh thúc thúc chế tác hạp cơm hình mèo con bán cho nhé! Nhất định làm đó!”
Cẩu Đản : “Tiểu Bảo Tử, nhiều vật phẩm hình mèo nhỏ đến , yêu thích mèo như thế, phủ nuôi mèo chăng?”
Nói đoạn, Tiểu Bảo Tử lắc đầu, giọng điệu uể oải mà rằng: “Trước đây từng nuôi một con, nhưng mèo con lén bỏ , từ đó về chẳng còn tìm thấy nó nữa...”
Thấy Tiểu Bảo Tử vẻ phiền muộn, Cẩu Đản lập tức tự trách thầm, ắt là nên thốt những lời .
Lâm Tử Hành vỗ vai Tiểu Bao Tử: “Hiểu Thanh, ngươi đừng buồn. Vốn dĩ mèo con nghịch ngợm, chúng... Chúng luôn thích chạy linh tinh, ... Trước từng nuôi một con, cũng chẳng chạy mất.”
Tiểu Bao Tử ngước bé: “Thật ư?”
“Thật đó!”
Đoàn Đoàn cũng dời sự chú ý của sang việc khác: “Tiểu Bao Tử, yên tâm. Ta chắc chắn sẽ bảo cha làm cho một hộp cơm hình mèo nhỏ cực kỳ đáng yêu!”
Tiểu Bao Tử , tức khắc nín , nở nụ tươi roi rói: “Được !”
Lúc , Trần phu tử bước cửa. Cẩu Đản, Nhị Oa và Lâm Tử Hành thoáng qua, ba tiểu đầu đinh lập tức nháy mắt với Tiểu Bao Tử đang lưng về phía cửa, nhanh chóng trở về chỗ của .
Đoàn Đoàn cũng thấy Trần phu tử, bé liền nháy mắt hiệu cho Tiểu Bao Tử đang bàn của .