Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-07-25 23:55:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngẩng đầu Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn với giọng mềm mại non nớt: “Cha! Chúng dốc sức dốc lòng, nỗ lực hết ! Nhất định giành quán quân! Nương chúng làm gương sáng cho các !”

Giọng mềm mại toát lên vẻ nghiêm túc cùng nhiệt huyết, khiến lòng khỏi hoan hỉ.

Tần Tĩnh Trì bật , véo nhẹ má Đoàn Đoàn, gật đầu : “Được lắm, lắm! Vậy Đoàn Đoàn càng thêm nỗ lực!”

Đoàn Đoàn bĩu môi đáp: "Cha, cha chớ ! Khi chúng đua thuyền thì nhất định ! Nương sẽ còn khí lực! Như chúng sẽ chẳng thể là kẻ đoạt giải quán quân!”

Tần Tĩnh Trì khom xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đoàn Đoàn, khích lệ: "Vậy chúng cùng cố gắng!"

“Ừm ừm!”

Theo hồi trống hiệu vang lên, tất cả các đội đều lên những con thuyền nhỏ. Đoàn Đoàn mặt Tần Tĩnh Trì, hai tay lượt nắm lấy mái chèo hai bên thuyền, khẽ thử sức chèo vài lượt. Thấy sức thể kham , chẳng quá tốn lực, Đoàn Đoàn mới mỉm hài lòng, khẽ buông mái chèo xuống.

Đoàn Đoàn nghiêng đầu về phía bờ sông, thấy Giang Oản Oản, Tần phụ, Tần mẫu cùng với Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đang vẫy tay về phía , nụ gương mặt càng thêm rạng rỡ!

Tần Tĩnh Trì cẩn thận buộc chặt dây vải cố định giữa hai cha con, duỗi thẳng hai chân, cảm thấy thể giữ chặt Đoàn Đoàn trong vòng tay, mới cầm mái chèo chèo nhẹ vài nhịp. Sau đó kiểm tra mái chèo nhỏ của Đoàn Đoàn, thấy cả hai mái chèo đều vướng bận gì, bấy giờ mới an lòng.

Đặt bàn tay lên vai Đoàn Đoàn, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.

Chẳng mấy chốc một tiếng trống vang dội trời đất, hai cha con tức thì nắm chặt mái chèo, dốc sức đẩy thuyền tiến về phía .

Vừa chèo, Đoàn Đoàn lớn tiếng hô vang khẩu hiệu tự nghĩ : "Cha! Đoàn Đoàn! Là! Số! Một!”

“Cha! Đoàn Đoàn! Là! Số! Một!”

Giọng trong trẻo mà vẻ mềm mại, đáng yêu, tinh nghịch.

Những tham gia bờ tiếng trẻ thơ ngừng truyền đến, cũng cùng vang tiếng hô hào: "Cố lên! Cố lên! ..."

Nghe những tiếng cổ vũ ngớt bên bờ, Đoàn Đoàn càng thêm hăng hái! Khẩu hiệu hô vang cũng càng thêm lớn tiếng!

Tần Tĩnh Trì cúi đầu tiểu tử đang cố gắng vẫy đôi tay nhỏ bé, chỉ thấy mái tóc mềm mại của ướt đẫm mồ hôi tựa sương mai.

Khi chèo thuyền, cơ thể nhỏ bé của bé lay động , búi tóc đỉnh đầu cũng khẽ lay động theo, dải lụa đỏ buộc búi tóc cũng tung bay phấp phới trong gió.

Tần Tĩnh Trì nghĩ thầm, hôm nay Oản Oản buộc tóc cho tiểu bảo bối nhà vẻ lỏng lẻo...

Lại thầm nghĩ, vì để búi tóc của bé chẳng bung tuột, cũng chèo nhanh hơn nữa mới .

Đoàn Đoàn miệt mài chèo thuyền, dần dần, hai cánh tay nhỏ bé bắt đầu rã rời, tiếng hô khẩu hiệu nơi miệng cũng dần yếu ớt.

Tuy nhiên, lúc , tiểu tử mới phát hiện thuyền nhỏ của họ đang lướt nhanh hơn, về phía , chẳng thấy bóng dáng chiếc thuyền nào khác. Cậu bé bèn đầu, ngước gương mặt nhỏ cha, thấy vầng trán Tần Tĩnh Trì lấm tấm mồ hôi, động tác tay vô cùng nhanh nhẹn!

Đoạn về phía , chỉ thấy những chiếc thuyền nhỏ khác đều họ bỏ xa tít tắp.

Nhìn kỹ , hai Cẩu Đản và Đại Ngưu ở gần họ nhất.

Mặt cả hai cha con đều đỏ bừng vì nắng gắt, thấy thuyền nhỏ của họ đang lao nhanh về phía , Đoàn Đoàn đột nhiên đầu , bỗng cảm thấy một cỗ sức lực mới bùng lên trong !

"Cha! Đoàn Đoàn! Là! Đệ nhất!..."

Khẩu hiệu quen thuộc vang vọng!

Theo động tác nhanh hơn, khẩu hiệu cũng trở nên dồn dập, gấp gáp!

Nhìn thấy đích đến gần trong gang tấc, Đoàn Đoàn dựa lòng Tần Tĩnh Trì hít một thật sâu, bàn tay nhỏ bé của bé nhanh như ảo ảnh.

Khi thuyền nhỏ chạm dải lụa đỏ đánh dấu đích đến, Đoàn Đoàn sức cùng lực kiệt, ngã lòng Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì khẽ lau những giọt mồ hôi vầng trán tiểu tử, tháo bỏ dải vải buộc giữa hai , nhẹ nhàng bế bé lên bờ.

Đoàn Đoàn còn kịp thanh tỉnh, Tần Tĩnh Trì bế bổng tiểu tử lên trung mà tung hô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-212.html.]

Đoàn Đoàn bầu trời xanh biếc và ánh dương ấm áp đầu, đôi mắt to tròn tràn đầy ý .

"Khúc khích... Hi... Hi... Cha! Chúng ... là nhất ?"

Tần Tĩnh Trì ôm bé, cúi xuống hôn mấy bận: "Phải! Đoàn Đoàn của chúng thật là giỏi giang! Con chèo nhanh tựa như cha!"

Lúc , Giang Oản Oản cùng phụ Tần và cũng tất tả bước tới, Đoàn Đoàn mà khen ngợi ngớt lời.

"Chao ôi! Tôn tử ngoan của bà thật là lợi hại! Chèo thuyền nhanh quá đỗi!"

"Đoàn Đoàn và cha con phối hợp quả thật tâm ý tương thông!"

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Đoàn Đoàn cũng ôm Tần Tĩnh Trì hôn mấy cái: "Cha cũng giỏi lắm! Chèo thuyền nhanh quá!"

Tần Tĩnh Trì chỉ những chiếc thuyền nhỏ khác sông: "Đương nhiên! Hai cha con chúng bất khả chiến bại!"

"Hihi... Ừm!"

Ngay đó, Đoàn Đoàn thấy hai Cẩu Đản và Nhị Oa vẫn tới đích, liền vai Tần Tĩnh Trì, cất tiếng reo hò cổ vũ.

"Cẩu Đản ca ca cố lên!"

"Nhị Oa ca ca cố lên!"

Chẳng mấy chốc, Cẩu Đản và Đại Ngưu lên bờ, là đội về nhì. Còn Nhị Oa và Tần Đắc Chính thì chậm hơn nhiều, bởi lẽ chân cẳng Tần Đắc Chính bất tiện, hai cha con họ cũng chẳng màng thành tích , chỉ cốt vui là đủ mà thôi.

Nhị Oa thấy Đoàn Đoàn và Cẩu Đản lên bờ, híp mắt : "Cha, cha xem! Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ca ca là thứ nhất và thứ hai đó! Thật lợi hại!"

Tần Đắc Chính cúi đầu tiểu tử, chút áy náy: "Nhị Oa, cha chèo chậm quá... Chúng tụt phía xa ..."

Nhị Oa khẽ cau mày lắc đầu: "Cha, chúng chỉ đến đây để tiêu khiển thôi mà! Không cần thắng ! Thắng cũng chỉ một giỏ bánh chưng và một túi gạo, nhà chúng nhiều bánh chưng ạ! Hơn nữa bánh chưng chắc chắn ngon bằng bánh chưng mà thẩm thẩm Oản Oản làm cho chúng !"

Tần Đắc Chính Nhị Oa, tâm can cảm thấy vô cùng ấm áp: "Ừ, Nhị Oa đúng, dù cũng chỉ là đến chơi, chúng chèo chậm một chút, cha sẽ chơi với Nhị Oa lâu hơn một chút."

“Vâng ạ!”

Chẳng mấy chốc, vòng đầu tiên của cuộc đua thuyền rồng gần kết thúc.

Tần Đắc Chính cũng đưa Nhị Oa lên bờ.

Tiếp theo là vòng đua thuyền rồng thứ hai và thứ ba.

Bởi lẽ các tiểu tử chỉ một vòng thi đấu, những vòng tiếp theo còn liên quan đến chúng, nên trở về bãi cỏ ban đầu.

Tần Tĩnh Trì đặt Đoàn Đoàn xuống bên chiếc bàn nhỏ, cũng xuống bên cạnh.

Thấy búi tóc nhỏ của Đoàn Đoàn đang dần xệ xuống, Tần Tĩnh Trì mới chợt nhớ việc buộc tóc cho Đoàn Đoàn.

Chàng từng làm tóc cho Đoàn Đoàn. Dẫu giờ đây cũng rảnh rỗi, bèn ôm tiểu tử lòng, gỡ sợi dây buộc tóc đỏ búi tóc , mái tóc mềm mại của Đoàn Đoàn tức khắc buông xõa.

Đoàn Đoàn đưa tay nhỏ vuốt tóc mái che mắt, nghi ngờ Tần Tĩnh Trì: "Cha, cha làm ? Cha từng buộc tóc cho Đoàn Đoàn mà!"

Lúc Đoàn Đoàn hai ba tuổi, tóc dài , đều là tùy tiện tìm một sợi dây buộc . Tần Tĩnh Trì làm, cũng từng thử qua.

Tần Tĩnh Trì khẽ búng lên trán tiểu tử: "Cha thử xem, nếu thì để nương con đến làm cũng ."

Lúc Đoàn Đoàn mới gật đầu: "Được nhưng cha nhẹ nhàng đấy nhé, giật tóc con !"

Tuy nhiên, Tần Tĩnh Trì loay hoay mãi đỉnh đầu tiểu tử, dẫu , vẫn chẳng thể tạo một búi tóc dáng.

Giang Oản Oản uống cạn trong cốc, Đoàn Đoàn nép trong lòng , khẽ nhíu mày, liền với Tần Tĩnh Trì: "Thôi , xem làm mái tóc của Đoàn Đoàn nhà cái dạng gì ? Loay hoay bao nhiêu mà vẫn xong."

Tần Tĩnh Trì đành buông tay bất lực: "Thôi , quả thực làm việc ."

Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên với vẻ ghét bỏ, đó liền bò đến bên cạnh Giang Oản Oản: "Nương ơi, nương mau giúp con buộc tóc , cha làm rối tóc con chẳng thể sửa ." Tiểu tử bĩu môi mà làu bàu.

Loading...