Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-07-25 23:55:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ Lý Tuyết Trân cảm nhận sự căng thẳng và bối rối của , hai tay ôm chặt cổ , hôn lên một cái để an ủi: "Chàng đừng quá lo lắng, , chỉ là hai ngày nay chẳng hiểu ăn thấy ngon miệng. Hôm nay ngửi thấy mùi thức ăn, trong lòng trào lên cảm giác buồn nôn, chẳng rõ là cớ sự gì."

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái: "Không... Không , chúng mau tới y quán để đại phu khám cho nàng... Khám xong ắt sẽ thôi." Nói xong, bước chân càng nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc, hai tới y quán.

"A! Thật ư!"

Tần Tĩnh Nghiễn lời vị đại phu làm cho choáng váng, hai mắt trợn tròn như chuông đồng mà chăm chú vị đại phu mặt.

Thấy Tần Tĩnh Nghiễn chằm chằm, đôi chân còn khẽ run, vị đại phu liền khẽ một tiếng, : "Ngươi đừng quá căng thẳng, phu nhân của ngươi chẳng bệnh tật gì đáng ngại, chỉ là nàng mang long thai ba tháng ."

Mắt Tần Tĩnh Nghiễn chớp liên hồi, nhất thời tài nào phản ứng kịp.

Lý Tuyết Trân lời vị đại phu , gương mặt nàng lập tức ngập tràn ý , cúi đầu khẽ sờ bụng . Vừa ngẩng đầu Tần Tĩnh Nghiễn toan cất lời, thấy ngây ngốc đó.

Nàng lòng mềm nhũn, nắm lấy bàn tay khẽ bóp, : "A Nghiễn! Tỉnh táo nào, thấy ? Cuối cùng thì chúng cũng cốt nhục !"

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu Lý Tuyết Trân rạng rỡ, mãi mới lắp bắp cất lời: "Ta... Ta... Ta chẳng đang mơ đấy chứ? Chúng ... chúng sắp nhi tử ư?"

Lý Tuyết Trân khẽ híp mắt gật đầu: "Thật đấy!"

Vị đại phu bên cạnh đôi phu thê như , liền mỉm : "Hai vị cứ trở về nhà, ngày thường thể dùng thêm nhiều món bổ dưỡng, cũng thể tản bộ nhiều hơn, vận động , đừng gắng sức quá độ, cốt yếu giữ tâm trạng an hòa là . Hơn nữa, phu nhân đang mang thai nhưng vẫn khỏe mạnh, chẳng cần quá lo lắng."

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu liên tục: "Tốt... lắm! Vậy... Vậy thê tử của luôn buồn nôn, làm đây?"

Đại phu nhíu mày, khẽ thở dài: "Nghén ngẩm vốn là lẽ thường tình, chẳng phương thuốc nào hữu hiệu hơn ngoài việc dùng chút hoa quả thanh đạm để vơi bớt khó chịu. Kế đó, ông sang Lý Tuyết Trân dặn dò tỉ mỉ: "Dù khó chịu đến mấy, ngươi cũng cố mà dùng bữa, bằng thể sẽ suy nhược, e rằng chẳng cho hài nhi trong bụng ."

Lý Tuyết Trân chăm chú lắng , vội vàng gật đầu với ông, đáp: "Dạ, ... sẽ gắng sức!"

Tần Tĩnh Nghiễn dìu Lý Tuyết Trân rời khỏi y quán. Hai liếc , chợt cùng lúc cất lời: "Chúng mau bẩm báo với song !"

Lý Tuyết Trân khẽ : "Vậy chúng mau mau về thôi. Ngày mai, sang báo tin mừng cho tẩu tẩu và Tần mẫu nữa."

Tần Tĩnh Nghiễn liên tục gật đầu, vẻ mặt hân hoan: "Được, , !"

Bóng dáng đôi phu thê dần khuất về hướng Lý phủ, đường , tiếng chuyện trò ngớt.

"Chúng khóa kỹ cửa viện nhỉ?"

"Đã khóa , nàng cứ an lòng!"

"Vậy thì lát nữa..."

Chẳng mấy chốc, đôi uyên ương tới cổng Lý phủ.

Tiểu Ngọc mở cửa, thấy đôi phu thê đó, liền hớn hở reo lên: "Lão gia! Phu nhân! Tiểu thư và cô gia về đến !"

Lý Tuyết Trân trách yêu: "Ngươi nhỏ tiếng một chút! Hai chúng cứ ba ngày ghé thăm một chuyến, ngươi làm như chúng vượt vạn dặm xa xôi trở về ."

Tiểu Ngọc khẽ : "Ấy da, nô tỳ chỉ là quá mong nhớ tiểu thư thôi mà!"

lúc , Lý Viễn cùng Tô Hà cũng nghênh đón, cất lời: "Sao giờ hai con mới đến? Lẽ nên tới sớm dùng bữa mới !"

"Phu nhân . Hai con dùng cơm ? Phụ sai nhà bếp chuẩn sẵn cho hai con ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-208.html.]

Nghe lời , Tần Tĩnh Nghiễn bỗng thấy bụng réo, liền xoa gáy, ngượng nghịu đáp: "Vậy nhạc phụ cho nấu giúp con một bát mì ."

Kế đó, sang Lý Tuyết Trân hỏi: "A Trân, nàng dùng món gì?"

Lý Tuyết Trân khẽ lắc đầu: "Thiếp chẳng thiết ăn gì cả..." Đoạn, nàng chợt nhớ lời đại phu dặn dò, liền đổi giọng: "Vậy... xin dùng chút cháo loãng."

Lý Viễn khỏi trừng mắt Tần Tĩnh Nghiễn. Ông vốn chỉ buông lời trêu đùa, nào ngờ đôi trẻ thật sự dùng bữa: "A Nghiễn, con để Tuyết Trân nhịn đói đến giờ ? Thật là sơ suất! Mau mau nhà! Dùng mì với cháo thì đủ no? Ta sai nhà bếp chuẩn thêm vài món cho các con!"

Tần Tĩnh Nghiễn áy náy khôn nguôi, khi dìu Lý Tuyết Trân, cũng chút bối rối chẳng dám lên tiếng.

Lý Tuyết Trân nghiêng đầu , mỉm , sang Lý Viễn : "Phụ , con thật sự nuốt nổi món mặn, mấy ngày nay cứ thấy thức ăn là buồn nôn, phụ chỉ cần sai nấu cho con chút cháo là ạ."

Nghe những lời , Tô Hà miên man suy nghĩ, khẽ nhướng mày, lòng thầm nhủ: "Chẳng lẽ..."

Chờ an tọa trong nhà, Tô Hà và Lý Viễn liền sai dọn bữa. Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân trao một cái , đoạn sang song , vui vẻ cất lời: "Nhạc phụ nhạc mẫu, hôm nay chúng con đến đây là báo cho hai vị một hỷ sự, A Trân... A Trân nàng thai , đại phu phán hơn ba tháng!"

Tô Hà xong, bật vui vẻ: "Ta mà, mang thai chẳng sẽ triệu chứng buồn nôn ? Quả nhiên, đoán đúng !"

Nghe lời , ánh mắt Lý Viễn sáng rỡ, đôi phu thê trẻ mặt, ngừng gật đầu tán thưởng: "Đợi mong bấy lâu! Cuối cùng cũng ngoại tôn ! Nếu là ngoại tôn nữ thì càng thêm trọn vẹn!"

Tần Tĩnh Nghiễn ngây ngô: "Hôm nay trong lúc dùng bữa, Tuyết Trân bỗng chạy sân ọi khan, làm con khiếp vía suýt chết!"

Đôi vợ chồng son vốn kinh nghiệm, đương nhiên cũng chẳng triệu chứng thể là điềm báo mang thai.

Tô Hà xong, khỏi khẽ nhíu mày, Lý Tuyết Trân hỏi: "Tuyết Trân, con nghén ngẩm nặng lắm ?"

Chưa đợi Lý Tuyết Trân hồi đáp, bà tiếp lời: "Hai con dạo cứ dọn về đây ở ! Ta cũng tiện bề chăm sóc, vả , thông gia bên cũng đang bận bịu lo cho Oản Oản, cái bụng nàng cũng sắp bốn năm tháng còn gì!"

Tần Tĩnh Nghiễn sang Lý Tuyết Trân cạnh bên, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, liền vội vàng gật đầu: "Vâng lời nhạc mẫu!"

Sáng hôm , tại cửa tiệm may.

Tần phụ tin Tần Tĩnh Nghiễn báo, suýt chút nữa đánh rơi chén đang cầm tay: "Ta sắp nội tôn !"

Tần mẫu thì một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tuyết Trân, mừng rỡ khôn xiết: "Thật là đại hỷ! Hài tử trong bụng con ba tháng, thì cũng gần xấp xỉ với hài tử trong bụng Oản Oản ! Sau , hai đứa nhỏ chừng còn thể cùng ở cữ!"

Lý Tuyết Trân khẽ : "Vâng, chỉ cách một tháng thôi ạ."

Đoạn, nàng đưa mắt quanh cửa tiệm, thấy tấp nập, liền nghi hoặc hỏi: "Tẩu tử hôm nay ghé tiệm ?"

Tần mẫu mỉm đáp: "Bụng nàng bắt đầu lộ rõ, cũng chẳng nên thường xuyên ngoài, chúng liền để nàng ở nhà tĩnh dưỡng."

Nghĩ ngợi một lát, Tần mẫu cất lời: "A Trân, là con và A Nghiễn tạm thời dọn về đây ở , chúng tiện bề chăm sóc cho con, A Nghiễn nhà vụng về, thể làm trò trống gì chứ!"

Lý Tuyết Trân xong, bèn giải thích cho bà về lời của Lý Viễn và Tô Hà, Tần mẫu mới thôi.

"Cũng . Huyện lệnh đại nhân nhất định cũng lo lắng cho con, con và A Nghiễn ở bên đó cũng , ngày thường đến hiệu sách cũng tiện đường, chuyện gì cũng thể tương trợ lẫn ."

Thoại xong những chuyện , Lý Tuyết Trân đưa mắt khách khứa trong tiệm, khỏi cảm thán: "Hôm nay khách vẫn nườm nượp !"

Lý Tuyết Trân ngờ, một tiệm may nhỏ bé thể hút khách đến . Song, khi những hình nộm bày mẫu cùng những bộ xiêm y nhỏ nhắn tinh xảo treo giá, nàng khỏi thầm khen: Quả thật, kiểu dáng do Giang Oản Oản thiết kế đỗi tuyệt mỹ! Chất liệu vải dùng cũng vô cùng hợp lý, huống chi tay nghề may vá của Tần mẫu và Lý Tam Nương còn chê !

Bởi lẽ đó, dù việc buôn bán đắt khách đến mấy cũng chẳng hề đáng ngờ. Ngay cả bản nàng, giờ đây cũng kìm lòng chuẩn vài món đồ cho hài nhi trong bụng.

Giữa trưa, giờ tan học, Tần Tĩnh Trì đón Đoàn Đoàn về tiệm may. Vừa bước , trông thấy Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn đang giữa đám đông, bé liền vội vã chạy tới, cất tiếng: "Tiểu thúc thúc! Tiểu thẩm thẩm! Sao hai tới đây thế?"

Loading...