Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:24:59
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng cẩn trọng thử một lát, áp tay lên trán , bấy giờ mới an lòng, bởi cơn sốt rốt cuộc thuyên giảm.
Nghĩ đến việc say giấc cả ngày, Giang Oản Oản khẽ gọi: "Tĩnh Trì, Tĩnh Trì? Mau tỉnh dậy dùng chút gì , dùng xong an giấc."
Tần Tĩnh Trì mở đôi mắt còn vương vẻ m.ô.n.g lung, thấy nàng ghé sát bên tai thì duỗi tay ôm lòng: "Ừm... Được, tỉnh ngay."
Giang Oản Oản , dịu dàng đáp: "Được , hạ sốt , hẳn là nữa, hôm nay chỉ dùng cháo, chắc bụng đói cồn cào . Mau tỉnh dậy dùng chút gì uống thêm bát thuốc hãy an giấc, ?"
Tần Tĩnh Trì vuốt ve đầu nàng, khẽ nhắm mắt mỉm : "Được, lời nương tử, mau tỉnh dậy dùng cơm, uống thuốc ngay."
Hai thêm một lát, Tần Tĩnh Trì trầm ngâm đôi chút cất lời: "Nương tử, nàng đút cho dùng, ?"
Giang Oản Oản khẽ , đoạn dậy, cúi đầu : "Ừm... Thấy hôm nay mang bệnh trong , sẽ thỏa mãn ước nguyện nhỏ nhoi của ."
Đợi Đoàn Đoàn đẩy cửa bước , liền bắt gặp Tần Tĩnh Trì khoác áo ngoài dày dựa đầu giường, cúi đầu dùng từng miếng thức ăn mà Giang Oản Oản đút, ánh mắt rời khỏi dung nhan nàng, mặt cũng tràn đầy ý .
“Phụ ! Người còn khó chịu ?" Đoàn Đoàn thấy chút tinh thần, vội chạy đến bên giường, nắm tay lo lắng hỏi.
Tần Tĩnh Trì nuốt thức ăn trong miệng, mỉm đáp: "Không , , con đừng lo lắng."
Đoàn Đoàn xong vỗ ngực, khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Phù… May mắn , may mắn ."
Ngay đó siết c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, : "Phụ ngoan, nương bảo đều là bởi phụ mặc y phục tử tế nên mới cảm lạnh. Sau Đoàn Đoàn nhất định canh chừng phụ mặc y phục chỉnh tề mới !"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thằng bé chọc . Chợt nghĩ đến điều gì, nhanh chóng lấy chiếc túi gấm đỏ gối đưa cho Đoàn Đoàn : "Nhi tử, mau cầm tiền mừng tuổi , mong rằng năm Đoàn Đoàn của chúng sẽ bình an, khỏe mạnh."
Đoàn Đoàn hớn hở nhận lấy túi tiền, đó lấy chiếc túi mà Giang Oản Oản trao cho thằng bé, say mê mân mê. Đợi Tần Tĩnh Trì dùng cơm xong, uống thuốc xong, Đoàn Đoàn khắp phòng, thoạt thì sờ tủ, thoạt thì mở tủ quần áo, thò đầu ngang dọc.
Giang Oản Oản tiểu tử thoạt sờ chỗ , thoạt chỗ , bèn nghi hoặc hỏi: “Đoàn Đoàn, con đang làm gì ?"
Đoàn Đoàn siết chặt túi tiền, ngoan ngoãn đáp: “Nương, Đoàn Đoàn tìm một nơi để cất giữ tiền mừng tuổi cẩn thận."
Giang Oản Oản trầm ngâm giây lát : "Đoàn Đoàn thể cất đồ đạc của phòng riêng mà."
Đoàn Đoàn gãi đầu, nhíu mày đáp: “… Đoàn Đoàn ngủ ở đó."
Giang Oản Oản mỉm : "Không là để Đoàn Đoàn tự ngủ ngay , nhưng Đoàn Đoàn cũng cần một gian phòng riêng của chứ, ?"
"Con thể để những món quà sinh thần mà tặng, và những món đồ chơi mà gia gia nãi nãi trao tặng phòng. Đợi đến mùa xuân, phụ nương sẽ đưa Đoàn Đoàn đến học đường, khi về con thể làm bài tập trong gian phòng riêng của ."
"Ừm… Đến bấy giờ Đoàn Đoàn thể dẫn Cẩu Đản và Nhị Oa đến chơi, cũng thể dẫn các bạn đồng môn của con đến làm khách."
Đoàn Đoàn bên giường ngây lắng , Tần Tĩnh Trì thằng bé mỉm : "Phòng của Đoàn Đoàn là cõi riêng của Đoàn Đoàn. Đợi qua một thời gian nữa, phụ nương sẽ mua cho con một ổ khóa nhỏ. Khi nào Đoàn Đoàn thì mở khóa , ngoài thì thể khóa cửa , ai tự tiện xông ."
Đoàn Đoàn hưng phấn Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản, rạng rỡ: "Thật ? Tuyệt quá!"
Tiếp đó liền chạy đến tủ, mở tủ ôm chiếc hộp gỗ lớn bên trong, hớn hở lật xem những món đồ chơi nhỏ: "Vậy Đoàn Đoàn cất những bức tranh ghép, rút gỗ, xe ngựa nhỏ, chuồn chuồn nhỏ… mà gia gia nãi nãi tặng đây! Còn cả tượng đất nhỏ mà tiểu thúc trao tặng nữa…"
Giang Oản Oản khẽ chạm mũi nhỏ của thằng bé : "Được, trong những ngày nghỉ Tết , nương và phụ sẽ giúp Đoàn Đoàn của chúng trang hoàng gian phòng thật đẽ."
“Vâng ! Được lắm…”
Đoàn Đoàn vui vẻ lật xem những món quà nhỏ của , đó nâng niu cất tiền mừng tuổi mà Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản trao tặng hộp gỗ.
Giang Oản Oản nắm bàn tay nhỏ của thằng bé hỏi: "Đoàn Đoàn mở túi tiền xem bên trong gì ?"
Đoàn Đoàn tiền mừng tuổi là tiền bạc, còn tưởng chỉ là một chiếc túi gấm mà thôi. Thằng bé vô cùng yêu thích hình con hổ nhỏ thêu túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-173.html.]
Đoàn Đoàn lắc đầu: "Chưa ạ, nương. Túi tiền nhỏ thể mở ? Túi tiền nặng quá."
Hai sợi dây buộc chặt miệng túi tiền thành hình cánh bướm, Đoàn Đoàn cũng nỡ nghịch ngợm lâu.
Tần Tĩnh Trì mỉm : "Con cứ mở xem nào."
Dưới sự khích lệ của hai , Đoàn Đoàn cẩn trọng tháo nút thắt hình cánh bướm, tiên mở chiếc túi tiền mà Giang Oản Oản trao tặng cho thằng bé.
Đoàn Đoàn đưa bàn tay nhỏ lấy vật bên trong.
Bên trong một lượng bạc nát, một chiếc vòng bạc nhỏ.
Tiếp đó là chiếc túi tiền mà Tần Tĩnh Trì trao tặng. Bên trong tuy cũng một lượng bạc, song chiếc vòng tay đổi thành mặt dây chuyền hình thỏ nhỏ bằng bạc.
Đoàn Đoàn chiếc vòng tay và mặt dây chuyền, thằng bé vô cùng thích thú: "Oa! Thỏ nhỏ!"
khi hưng phấn tột độ, Đoàn Đoàn siết chặt những đồng bạc, nghi hoặc cất tiếng hỏi: "Phụ nương , vì cho Đoàn Đoàn bạc ?"
Giang Oản Oản mỉm giải thích: "Tiền mừng tuổi là để trao tặng tiền bạc. Sau , Đoàn Đoàn thể để dành tiền mừng tuổi hàng năm, khi đến học đường sẽ lúc dùng đến."
“Vâng, ạ. Vậy thì cứ để cùng với đồ chơi nhỏ của Đoàn Đoàn."
Sau đó, nàng cẩn thận đặt đồng bạc tận đáy hộp, cất giấu kỹ càng.
Đoàn Đoàn tuy dùng bạc, song tiểu tử hiểu rõ bạc là vật quý, thể đổi lấy vạn vật cần thiết.
Kế đó, bé thu dọn hộp gỗ của , cất gọn tủ. Tiểu tử ôm mặt dây chuyền và vòng tay, bước bên giường.
Kéo sợi dây khóa bình an cổ , Đoàn Đoàn ngước nương, hỏi nhỏ: “Nương ơi, giờ Đoàn Đoàn thể đeo thỏ con ?”
Giang Oản Oản gật đầu, mỉm đáp: “Tất nhiên là thể. Đoàn Đoàn thể luân phiên đeo khóa bình an và mặt dây chuyền thỏ con.”
Nàng : “Đến đây, nương giúp con đeo. Vòng tay nhỏ cũng giúp con đeo luôn nhé.”
Đứa nhỏ híp mắt gật đầu đồng ý: “Vâng ạ…”
Ngay đó, bé ngẩng đầu lên, mặc cho Giang Oản Oản giúp tháo khóa bình an, đeo chiếc mặt dây chuyền hình thỏ con .
Vừa đeo xong, tiểu tử ngừng vuốt ve mặt dây chuyền, bộ dáng chẳng rời tay.
Giang Oản Oản thấy điệu bộ của Đoàn Đoàn, khỏi bật . Cái đứa nhỏ , lúc mới đeo khóa bình an cũng thích thú đến nhường , lúc nào cũng cầm nắm vui đùa. Giờ vật mới, quên bẵng chiếc khóa bình an .
Giang Oản Oản đưa khóa bình an cho bé, : “Đoàn Đoàn, mau cất khóa bình an của con . Đây là quà sinh thần Lý gia gia tặng con đấy, con giữ gìn cẩn thận nhé.”
Đoàn Đoàn lúc mới chẳng đành lòng buông mặt dây chuyền trong tay, ngẩng đầu lên, lật đật ôm lấy khóa bình an, chạy vọt đến bên tủ, cẩn thận bỏ hộp gỗ. Tiểu tử : “Nương, Đoàn Đoàn cất xong .”
Giang Oản Oản kéo bàn tay nhỏ của bé, đeo chiếc vòng bạc cho bé.
Trên vòng tay ba chiếc tiểu linh đang nhỏ, chuông chạm rỗng tinh xảo, đó khắc những phù văn tinh mỹ phức tạp, trông tựa vật tiên, vô cùng đẽ.
Vừa đeo vòng tay , Đoàn Đoàn chẳng đợi nương dứt lời vội giơ tay lên, tò mò lắc chuông.
Nghe tiếng leng keng ngân vang trong trẻo, bé tiếp tục vui vẻ lắc cổ tay chơi đùa ngớt.
Tần Tĩnh Trì tựa lưng đầu giường, cùng Giang Oản Oản mỉm tiểu tử nhà . Nhìn bé híp mắt chơi vui vẻ như , tiếng ròn tan mềm mại của bé, trong lòng cả hai đều dâng đầy niềm ấm áp.
Nhìn một lúc, Giang Oản Oản đầu Tần Tĩnh Trì: “Hay là xuống nghỉ ngơi , thể vẫn khang phục .”
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ : “Nương tử, cả ngày , thật sự chẳng thể thêm nữa.”