Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:24:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tuyết Trân cũng là khi họ đến đây mới đời. Khi còn nhỏ, nàng theo Tô Hà cùng Lý Viễn về thăm cố hương. Hiện giờ, phía Tô Hà cũng chẳng còn mấy nhân ruột thịt, mà Lý Viễn vốn hòa hợp với gia tộc, cũng chẳng trở về Lý gia. Bởi , mấy năm nay họ đều đón Xuân nơi Khúc Phong huyện.
Giang Oản Oản họ về kinh nên bảo họ đến nhà ăn Tết cùng. Tết đến, náo nhiệt mới khí.
Lý Tuyết Trân thấy đến nơi, liền sửa sang chiếc áo choàng dày sụ, nhảy vút xuống xe ngựa.
Nhìn Đoàn Đoàn khoác y phục hồng phấn, lông tơ xù xì, tiểu khuyển trắng đen trong lòng bé, đôi mắt nàng ánh lên vẻ rạng rỡ: “Đoàn Đoàn! Tiểu khuyển của cháu lớn nhanh đến !” So với lúc sinh thần của Đoàn Đoàn, tiểu khuyển hình mập mạp hơn nhiều, bộ lông cũng óng mượt hơn hẳn.
Đoàn Đoàn ôm tiểu khuyển chạy lòng nàng: “Tiểu thẩm, Đoàn Đoàn đặt tên cho tiểu khuyển ! Gọi là Tiểu Bất Điểm, tiểu thẩm thấy thuận tai chăng?”
Lý Tuyết Trân lẩm bẩm đôi ba bận, tiểu khuyển trong lòng bé, gật đầu mỉm : “Dễ làm , quả là phù hợp khôn xiết! Đoàn Đoàn của chúng tài giỏi khôn lường!”
Đoàn Đoàn dứt lời, liền ngượng ngùng ôm lấy chân nàng.
Lý Viễn cùng Tô Hà từ phía bước tới, ôn hòa hỏi: "Đoàn Đoàn, còn nhớ Lý gia gia chăng?"
"Dạ! Đoàn Đoàn nhớ ạ."
"Ha ha... Lý gia gia ôm một cái nào." Vừa dứt lời, vội bế Đoàn Đoàn cùng nhà. Tô Hà và Lý Tuyết Trân ở phía họ, khuôn mặt rạng rỡ ý .
Bình minh ngày ba mươi tháng chạp, Tần Tĩnh Trì cảm thấy ngạt thở, thở khó thông, đó đột ngột mở mắt. Mất một lúc định thần, mới bất lực trông thấy đứa con nhỏ đang n.g.ự.c .
Chẳng rõ tự khi nào mà Đoàn Đoàn , thở đều đều, thỉnh thoảng cọ cọ vành tai, giấc ngủ vẫn vô cùng say nồng.
Chàng đầu sang bên cạnh. Giang Oản Oản khẽ tựa đầu vai , đôi tay vô thức ôm chặt lấy một cánh tay , cũng đang say giấc.
Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn đặt ổ chăn êm ái, nhẹ nhàng rút cánh tay khỏi vòng ôm của Giang Oản Oản, khẽ đặt nụ hôn lên trán hai con dậy, mặc xiêm y xuống lầu.
Tại hạ sảnh, Tần phụ, Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương thức giấc tự bao giờ. Thấy Tần Tĩnh Trì xuống lầu, Lý Tam Nương liền nhanh nhẹn chắt nước nóng đun từ ấm chậu gỗ: "Tĩnh Trì, mau mau đây rửa mặt ."
Tần Tĩnh Trì rửa mặt xong xuôi, liền cùng Tần phụ, Tần mẫu nhóm lửa than hồng trong lò sưởi.
Liếc ngoài cửa sổ, tuyết trắng phủ ngập tầm mắt nơi xa, trung cũng lất phất những bông tuyết vẫn còn vương vấn.
Mọi mới thức giấc, cảm giác giá lạnh như thấu xương, mãi đến khi lửa than trong lò sưởi bập bùng cháy, ấm mới dần lan tỏa khắp gian phòng.
Tần Tĩnh Trì bên cạnh lò sưởi, tận hưởng ấm một lát nhẹ nhàng bước lên lầu.
Khẽ đẩy cửa phòng, hai mẫu tử giường tỉnh giấc, đang rúc trong chăn bông mà thì thầm to nhỏ.
Đoàn Đoàn rúc lòng Giang Oản Oản, nũng nịu : "Nương, Đoàn Đoàn chẳng rời giường chút nào, trong chăn ấm áp quá đỗi!"
Giang Oản Oản vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con trai, đáp: "Được, Đoàn Đoàn cứ ngủ thêm một lát nữa ."
Tần Tĩnh Trì khép cửa phòng, xuống mép giường, khẽ nhéo vành tai trắng nõn của nàng, giọng trầm ấm: "Ngủ thêm một lát , bên ngoài tuyết vẫn rơi, gió lạnh buốt giá lắm."
Giang Oản Oản khẽ rụt , thì thầm: "Tay lạnh buốt quá!"
Đoàn Đoàn xong liền thò cái đầu nhỏ bé trong lòng Giang Oản Oản, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Tần Tĩnh Trì. Cậu bé mở to đôi mắt tròn xoe: "Ối chà! Lạnh ghê!"
Tần Tĩnh Trì giả vờ làm mặt quỷ, mỉm úp lòng bàn tay lạnh buốt khuôn mặt mềm mại của bé: "Vẫn là khuôn mặt Đoàn Đoàn ấm áp nhất, mau sưởi ấm cho cha ."
Đoàn Đoàn nhíu đôi mày thanh tú, song vẫn ngoan ngoãn vùi khuôn mặt nhỏ của lòng bàn tay cha chặt hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-167.html.]
Giang Oản Oản mơ màng hai phụ tử, một lát mới khẽ vươn vai, vịn lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì mà cố gắng dậy.
Nàng khẽ tựa vai Tần Tĩnh Trì, giọng còn vương chút ngái ngủ: "Tĩnh Trì... Tướng công... Chàng giúp mặc xiêm y chăng?"
Tần Tĩnh Trì nàng gọi như khiến cả khẽ khựng , trong lòng dâng lên một cỗ tê dại ngứa ngáy khó tả. Một lúc , như nhịn nữa, nhanh nhẹn úp lòng bàn tay che đôi mắt tò mò của Đoàn Đoàn, nghiêng đầu, cúi xuống hôn lấy đôi môi Giang Oản Oản.
Giang Oản Oản chợt nhớ Đoàn Đoàn vẫn còn ở đó, trong lòng giật thót , lúc mới tỉnh táo, vội vàng chống hai tay n.g.ự.c , khẽ đẩy .
Hôn một lát, Tần Tĩnh Trì mới quyến luyến l.i.ế.m môi, ghé vành tai nàng, khẽ : "Sau cứ gọi như , nàng nhé."
Khuôn mặt Giang Oản Oản đỏ bừng như gấc, nhớ lời buột miệng, nàng hổ vô cùng, lập tức trừng mắt đầy vẻ trách móc.
Đoàn Đoàn Tần Tĩnh Trì che mắt, khẽ thở dài một tiếng, cũng chẳng giãy dụa. Mãi một lúc lâu , thấy cha vẫn còn che mắt , tiểu tử mới rụt rè hỏi: "Cha, cha và nương vẫn còn âu yếm ? Sao lâu đến ?"
Tần Tĩnh Trì khẽ giật giật khóe môi, bất lực Giang Oản Oản, đoạn thu tay về, ho khan một tiếng, : "Khụ... Được... Được , mau... mau dậy , cha mặc xiêm y cho con."
Ngay đó, sang Giang Oản Oản, hỏi: "Đoàn Đoàn mặc bộ xiêm y đó ?"
Giang Oản Oản ngáp dài một cái, : "Thiếp tìm cho con, cứ tùy ý lấy một bộ xiêm y trong tủ cho là ."
Tần Tĩnh Trì gật đầu, mở tủ xiêm y ngắm , trầm ngâm một lát lấy bộ gấm dày dặn màu xanh băng ngọc treo bên trong.
"Đây."
Giang Oản Oản cầm lấy bộ xiêm y, lúc mới phát hiện đó là bộ đồ mới mà Tần mẫu làm từ , cả nàng và Đoàn Đoàn đều dùng cùng một loại vải, song vẫn hề mặc nào.
Trầm ngâm một lát, nàng : "Trong tủ xiêm y còn bộ của Đoàn Đoàn, cùng loại vải với , mau lấy giúp con ."
Một lát , khi Giang Oản Oản khoác lên bộ xiêm y mới , Tần Tĩnh Trì ngây dại nàng, hồi lâu vẫn thể hồn.
Bộ gấm màu xanh băng ngọc thêu những chùm hoa lê trắng muốt tinh khôi, viền áo đính lông trắng mềm mại, những sợi lông tươi sáng mảnh mai như tuyết vấn vít quanh cổ Giang Oản Oản, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm trắng trẻo, thanh tú tinh xảo lạ thường. Nàng chỉ tùy ý búi mái tóc đen nhánh, cài lên chiếc trâm gỗ giản dị nhưng tinh xảo mà Tần Tĩnh Trì tặng nàng.
Tần Tĩnh Trì cứ thế ngẩn ngắm nàng, hồi lâu nỡ dời ánh mắt.
Đoàn Đoàn cũng ngước Giang Oản Oản, ngây hồi lâu, đôi mắt nhỏ chợt sáng bừng, reo lên: "Nương ơi nương! Đẹp quá! Hôm nay nương là nhất nhất!"
Dứt lời, bé liền đầu Tần Tĩnh Trì, dường như đang nóng lòng cha công nhận, vội vàng hỏi: "Cha! Đoàn Đoàn đúng, đúng ạ?"
Tần Tĩnh Trì liếc bé một cái, tiếp tục dán mắt Giang Oản Oản, mãi mới như choàng tỉnh, ngơ ngác gật đầu: "... Đẹp lắm!"
"Hi hi..." Đoàn Đoàn vẻ ngẩn ngơ của cha, đôi mắt to tròn cong lên thành vành trăng khuyết, cùng với hai lúm đồng tiền má, quả thực là một bé vô cùng đáng yêu.
Đoàn Đoàn ghé sát vành tai Giang Oản Oản, thì thầm: "Nương, nương cha xem, cha cũng thấy nương thật xinh nha!"
Giang Oản Oản đỏ bừng mặt, khẽ chỉnh búi tóc búi gọn gàng, vội vàng cầm lấy bộ xiêm y nhỏ của Đoàn Đoàn, giũ nhẹ vài cái, đoạn bế bé lòng, dịu dàng : "Được , bảo bối ngoan, nương mặc xiêm y cho con."
Đoàn Đoàn bộ quần áo cùng màu với nương của , lập tức nóng lòng mặc .
Bởi , tiểu tử vội vàng duỗi thẳng bàn tay nhỏ, ngoan ngoãn để Giang Oản Oản giúp mặc xiêm y.
Quần áo của hai mẫu tử chỉ cùng sắc mà cả họa tiết thêu và kiểu dáng y phục cũng tương đồng. Đoàn Đoàn chỉ là một tiểu tử, cũng chẳng bận tâm kiểu dáng phần nữ tính, song điểm khác biệt là bộ y phục của Đoàn Đoàn còn may riêng một chiếc mũ nhỏ cùng màu.
Chiếc mũ nhỏ là mũ lôi phong, thể che tai, dẫu mang danh mũ lôi phong nhưng chẳng hề tầm thường, sắc xanh băng giá hòa quyện cùng lông dài trắng muốt, Đoàn Đoàn đội đầu, buộc hai sợi lông trắng kéo dài từ hai bên che tai thành một chiếc nơ cằm. Đoàn Đoàn chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, càng khiến tiểu tử trở nên đáng yêu và tinh xảo hơn.