Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:01:33
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tĩnh Trì, Oản Oản, trời cũng về chiều muộn , chúng về đây."

Giang Oản Oản vội vàng dậy, : "Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca, Tam ca, còn các vị tẩu tử, hôm nay vất vả cho các tỷ , hiếm khi sạp hàng, kết quả đến phủ của chúng , bận rộn từ sáng sớm đến tận tối khuya."

Mọi đều lắc đầu, Kim thị : "Muội , cần gì khách sáo với chúng !"

Giang Oản Oản mỉm : "Vâng, các tẩu hãy cẩn thận đường."

"Được, !"

Cẩu Đản và Nhị Oa nắm tay Đoàn Đoàn, nhỏ giọng thủ thỉ: "Đoàn Đoàn, chúng về nhé, hôm khác đến chơi với ."

Đoàn Đoàn quyến luyến gật đầu: "Đệ , Cẩu Đản ca."

Nhị Oa : "Đoàn Đoàn, nương gọi , xin cáo lui đây."

"Được."

Cả nhà ở cửa tiễn bước họ, đợi cho đến khi bóng dáng họ khuất dạng, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới nắm tay Đoàn Đoàn trở nhà.

Lý Tam Nương và Tần phu nhân đổ nước nóng đun chậu gỗ: "Oản Oản, đun nước nóng, hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày , mau rửa mặt, nghỉ ngơi ."

"Vâng, ạ!"

Đợi họ rửa mặt xong, đều lui phòng, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới ôm Đoàn Đoàn tiến phòng ngủ của .

Từ lúc họ trải giường xong thì thằng bé luôn miệng thầm thì đến trạch viện mới để nghỉ ngơi, giờ đây dọn đến, chẳng bé đang vô cùng hân hoan .

Tần Tĩnh Trì đặt thằng bé lên giường, Đoàn Đoàn lập tức thích thú lăn một vòng: "Phụ , mẫu ! Giường của chúng rộng rãi êm ái quá chừng! Đoàn Đoàn thích lắm!"

Dứt lời, thằng bé mau chóng chui chăn, vỗ vỗ hai bên giường, : "Phụ , mẫu mau lên giường !"

Thằng bé ngay giữa chiếc giường rộng lớn, đắp chăn dày cộp, nom nhỏ xíu đang chớp chớp đôi mắt to tròn, hễ trông thấy bé liền khiến lòng tự chủ mà mềm nhũn.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mỉm , đó cũng an vị giường.

Nằm giường mềm mại, Giang Oản Oản lập tức cảm thấy rã rời, cả ngày hôm nay nàng mệt mỏi thôi, thực sự quá đỗi mệt nhọc. Tần Tĩnh Trì phía cật lực khiêng vác bàn ghế các thứ, cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Chỉ Đoàn Đoàn vẫn tràn đầy sức sống, thằng bé cuộn tròn ấm áp của Tần Tĩnh Trì, đôi cánh tay nhỏ xinh ôm lấy một bên cánh tay của Giang Oản Oản.

Ngày đầu tiên nghỉ ngơi tại trạch viện mới nên thằng bé vô cùng phấn khích, đôi mắt to tròn đảo quanh tủ quần áo to , án thư đặt bên cửa sổ và bàn trang điểm kề cận, rèm cửa dày cộp, chỉ thấy nơi nào cũng yêu thích.

Đoàn Đoàn kéo kéo chiếc chăn che khuôn miệng, : "Phụ , mẫu , trạch viện mới của chúng rộng lớn quá chừng! Lại còn bao điều đây từng thấy!"

Giang Oản Oản mơ màng đáp: "Ừm... Đoàn Đoàn yêu thích chăng?"

Đôi mắt thằng bé lóe sáng lấp lánh, phấn khích gật đầu lia lịa: "Thích! Cực kỳ thích!"

Tần Tĩnh Trì khẽ khựng , thăm dò hỏi: "Đoàn Đoàn, nếu một con ở một phòng riêng, con yêu thích chăng?"

Đoàn Đoàn nghi hoặc , gãi gãi đôi tai ngứa ngáy, hỏi: "Phụ , Đoàn Đoàn ở đây mà, giờ đây chúng đều nghỉ ngơi tại đây, phụ ngốc nghếch đến !"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ giải thích nữa: "Phụ ý đó, ý phụ là nếu con thể ngủ một chăng? Tức là nghỉ ngơi cùng phụ và mẫu nữa."

Đoàn Đoàn xong, nhíu chặt đôi mày, một lúc lâu vẫn lặng im , đó tự buông tay đang ôm Giang Oản Oản, từ Tần Tĩnh Trì bò đến mép giường, chui chăn ở góc, cuộn tròn thành một khối nhỏ xíu.

Sau đó, một giọng u uất truyền đến: "Phụ , ... Đoàn Đoàn đều... Đều chỉ ở mép giường, chăng? Đừng... Đừng đuổi Đoàn Đoàn ."

Giang Oản Oản thấy giọng nghẹn ngào của thằng bé, lập tức bừng tỉnh, liếc Tần Tĩnh Trì đang ngẩn ngơ trừng mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-136.html.]

Sau đó, nàng ôm tiểu hài tử đang cuộn bên mép giường lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của bé, an ủi: "Đoàn Đoàn, phụ con đùa thôi, chúng nỡ lòng đuổi con , phụ và mẫu còn kịp yêu thương con đủ đầy đây."

Đoàn Đoàn cúi đầu, nước mắt từng giọt lã chã rơi: " mà... mà phụ luôn đặt Đoàn Đoàn ở mép giường, ... Không cho Đoàn Đoàn nghỉ ngơi cùng với hai , sáng Đoàn Đoàn thức giấc đều... Đều thấu hiểu."

"Phụ ... Vì còn yêu thương Đoàn Đoàn nữa ? Trước đều ôm Đoàn Đoàn an giấc cả đêm... Hức... Là... Là Đoàn Đoàn ... Hức... Không ngoan ?"

Nhìn Đoàn Đoàn đến thê thiết đáng thương, trong lòng Tần Tĩnh Trì bất lực chua xót, thất thần hồi lâu vẫn định thần .

Giang Oản Oản Đoàn Đoàn đang nức nở trong lòng , liếc Tần Tĩnh Trì, hiệu cho , Tần Tĩnh Trì mới chậm rãi hồn.

Chàng vội bế Đoàn Đoàn từ tay Giang Oản Oản lòng .

Đoàn Đoàn bế lòng khiến tiểu tử càng thêm tủi hờn, tiếng cũng càng thêm thương tâm.

Tần Tĩnh Trì tựa đầu giường, bế tiểu tử lên , thẳng mắt bé, nghiêm túc : "Đoàn Đoàn, con là quan trọng nhất và cũng là mà phụ và mẫu yêu thương nhất, thể phụ thích con như ?"

Đoàn Đoàn liên tục lau nước mắt, cũng , , tiểu tử bĩu môi, thút thít : " mà... mà tại Đoàn Đoàn thể... Không thể an giấc... Cùng phụ và mẫu chứ?"

"Trước đây Đoàn Đoàn đều... Đều an giấc cùng mẫu mà, Đoàn Đoàn cùng phụ mẫu ... An giấc, độc một ... Phụ ơi..."

Tần Tĩnh Trì lau nước mắt cho tiểu tử, ấn môi lên gương mặt nhỏ nhắn của bé mấy cái mới bế tiểu tử lên ôm sát , bên tai bé: "Đoàn Đoàn thêm hoặc ?"

Đoàn Đoàn tựa cằm lên vai , ngẩng đầu đầy nghi hoặc: "Hửm? Đệ ?"

Tần Tĩnh Trì liếc Giang Oản Oản, mỉm gật đầu, tiếp tục : "Đoàn Đoàn cho phụ , ?"

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, ngẩn ngơ một lát mới ngừng tiếng , trả lời: "Đoàn Đoàn !"

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ Đoàn Đoàn ư?"

"Không , chỉ là thể chơi với Đoàn Đoàn, vả cũng sẽ thích những thứ Đoàn Đoàn thích."

"Nhóm Tiểu Như tỷ trong thôn đều thích chơi với Đoàn Đoàn, Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca cũng , nữ hài tử yêu thích những trò của nam nhi."

Tần Tĩnh Trì lời giải thích ngây ngô khó hiểu của tiểu tử, cũng truy hỏi thêm, chỉ tiếp tục giảng giải: "Vậy nếu Đoàn Đoàn thì thể cùng phụ mẫu an giấc."

Đoàn Đoàn nhíu mày Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì, nhỏ giọng : "Vậy thể cần chăng?"

Giang Oản Oản thấy tiểu bảo bối nhà sắp rơi lệ, trừng mắt Tần Tĩnh Trì, đoạn dịu dàng xoa đầu Đoàn Đoàn, dỗ dành: "Bảo bối đừng buồn tủi, con cứ cùng phụ mẫu an giấc, đừng lời cha con bậy."

Tần Tĩnh Trì thở dài ngớt trong lòng, nhi tử thật khó khuyên nhủ, chỉ thấy tiểu tử rơi vài giọt lệ, lòng đau như cắt, nương tử cũng chẳng về phía , ai da…

Đoàn Đoàn rúc lòng Giang Oản Oản, ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng : "Vẫn là mẫu nhất, cũng Đoàn Đoàn cùng phụ mẫu an giấc, ạ?"

Giang Oản Oản véo má phúng phính của tiểu tử: "Ưng thuận lắm chứ, ngày nào nương cũng ôm bảo bối Đoàn Đoàn của nương an giấc."

Đoàn Đoàn xong cuối cùng cũng nín , ôm Giang Oản Oản hôn liên tục: "Đoàn Đoàn yêu mẫu vô cùng!"

Tần Tĩnh Trì đành một bên, lặng lẽ ngắm hai mẫu tử họ đùa giỡn mật, nhi tử thậm chí chẳng thèm liếc lấy một cái.

"Đoàn Đoàn? Con thể hôn phụ một cái chăng?"

Đoàn Đoàn vẫn ôm Giang Oản Oản, rúc lòng nàng, im bặt , vờ như thấy lời .

Giang Oản Oản cúi đầu Đoàn Đoàn trong lòng, đoạn hiệu cho Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì hiểu ý lập tức bế Đoàn Đoàn lòng .

Đoàn Đoàn vẫn còn buồn tủi, bèn phản kháng mà đá mấy cái, bàn tay nhỏ cũng vỗ vài bận.

Tần Tĩnh Trì cũng chẳng bận tâm tiểu tử thuận theo , ôm tiểu tử xuống, kéo chăn đắp lên, đoạn nhẹ giọng dỗ dành: "Đều là của phụ , Đoàn Đoàn đừng giận hờn nữa, ?"

Loading...