Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:01:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Song, ở căn nhà mới, chuẩn riêng cho tiểu tử một phòng ngủ, khi đó, nhất định tìm cách dụ tiểu tử ngủ riêng mới đặng.
“Oản Oản và Đoàn Đoàn vẫn còn say ngủ ư?”
Tần Tĩnh Trì mới thanh tỉnh, đáp: “Vâng, thưa nương, xin cứ để hai mẫu tử ngủ thêm một lát nữa.”
Song, chẳng bao lâu , Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn thức giấc. Khi nàng bế Đoàn Đoàn mắt vẫn còn nhắm nghiền khỏi phòng ngủ thì gặp Tần mẫu.
“Nương, đến tự khi nào ạ?”
Tần mẫu : “Mới đây thôi, con mau đưa cháu yêu cho bồng bế.”
Giang Oản Oản lắc đầu: “Tiểu tử vẫn còn tỉnh táo hẳn, con định bế tiểu tử rửa mặt. E rằng mất một lúc nữa mới thể tỉnh táo .”
Tần mẫu : “Nếu thì cứ để tiểu tử ngủ thêm một lúc nữa , dù trời cũng đang lạnh buốt.”
lúc , Tần Tĩnh Trì bước tới. Hắn thì : “Tiểu tử mới tinh mơ thức giấc , song một lát ngủ tiếp. Nương, cứ mặc kệ tiểu tử thôi, giờ đây nó đang lười biếng, chỉ uốn éo làm nũng với Oản Oản.”
Đoàn Đoàn thấy cha , bé mơ màng mở to đôi mắt, chu miệng phản bác: “Đoàn Đoàn làm nũng, Đoàn Đoàn chỉ đang vô cùng buồn ngủ mà! Hơn nữa nương thích bế Đoàn Đoàn, nương, thấy ạ?”
Giang Oản Oản vỗ lưng tiểu tử, nàng : “Đoàn Đoàn quả đúng , nương thích bế Đoàn Đoàn.”
Tiểu tử thì kiêu ngạo Tần Tĩnh Trì, miệng nhỏ vểnh lên thật cao.
Tần Tĩnh Trì bất lực, giơ tay bóp lấy miệng nhỏ của bé: “Con quả là đang kiêu ngạo đấy.”
“A... Cha, cha buông !”
Giang Oản Oản trừng mắt Tần Tĩnh Trì: “Chàng đừng trêu chọc Đoàn Đoàn nữa.”
Tần Tĩnh Trì nàng, đành buông tay.
Đoàn Đoàn mở to mắt cha, đó ôm chặt lấy cổ Giang Oản Oản: “Nương, cha đáng ghét đến thế chứ, hừ...”
“Được , , để nương dẫn con rửa mặt nấu mì cho con dùng bữa, đó con theo cha nương tới trang hoàng nhà mới của chúng nhé.”
Đoàn Đoàn Giang Oản Oản , bé vui vẻ khoa tay múa chân: “Ôi chao! Thật tuyệt vời! Con đồng ý!”
Tần Tĩnh Trì vội vàng đỡ lấy tiểu tử đang nghịch ngợm, véo gáy bé : “Đừng nghịch linh tinh trong lòng nương, nương sẽ bế nổi con .”
Đoàn Đoàn lưỡi nhỏ khẽ thè đầy vẻ chột : “Vâng ạ, Đoàn Đoàn hiểu .”
Dùng bữa sáng xong, cả nhà lập tức hướng căn tân trạch mà . Hôm nay, Tần Tĩnh Nghiễn chẳng thấy bóng dáng . Giờ đây thường xuyên ghé huyện tìm gặp Lý Tuyết Trân, tâm ý đều hướng về vị hiền thê tương lai.
Tần mẫu chau mày : “Mấy ngày nay, tiểu tử đang bận rộn điều chi , đêm hôm khuya khoắt mà vẫn còn thắp đèn.”
Giang Oản Oản mỉm đáp: “Nói chừng tiểu đang lách điều chi đó thôi ạ.”
Đoàn Đoàn nàng nắm tay, đôi mắt tinh nghịch sáng lấp lánh, ngẩng đầu lên đầy tự hào mà rằng: “Đoàn Đoàn rõ! Tiểu thúc thúc chế tác tặng tiểu di một cây trâm đấy, vụng trộm cho Đoàn Đoàn đó!”
Tần Tĩnh Trì khẽ : “Chẳng trách mấy ngày tiểu tử xin vài phiến gỗ .”
Nói tới đây, Tần mẫu mới : “Hôm nay, tiểu tìm Tuyết Trân . Mấy phần bánh quả táo hôm qua hai con đưa tới, thấy miệng, bảo tiểu mang tặng Tuyết Trân .”
Giang Oản Oản : “Trong nhà vẫn còn vô vàn, chốc lát nữa, phụ mẫu cứ mang về dùng bữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-126.html.]
“Phải, .”
Khi câu chuyện còn đương dở, cả thảy bước tới cổng tân trạch. Giang Oản Oản mở chốt cửa, khi trong, gian phòng bày đặt muôn vàn đồ vật, từ thảm trải sàn đến chăn mền.
Giang Oản Oản dặn dò Tần Tĩnh Trì khiêng vác bộ chăn mền cùng ga giường lên lầu.
Còn nàng và Tần mẫu sẽ lo liệu giường chiếu tiên, mới chuyển sang chiếc trường kỷ ở sảnh.
Chiếc trường kỷ làm từ khung gỗ nguyên khối giản dị, bên bố trí thêm cấu trúc nhún nhảy, giờ đây chỉ cần đặt thêm tọa cụ lên là sẽ thành.
Chiếc tọa cụ dày, song chúng nhân chẳng dùng bộ bông gòn, mà dùng hỗn hợp vỏ trấu cùng ít bông gòn. Khi các bà thím trong thôn chế tác, cố ý nén chặt, bởi độ đàn hồi vô cùng .
Sau khi trải đặt tọa cụ lên, Giang Oản Oản và Tần mẫu mới trải tấm bọc gấm vàng lên đó.
Đến khi hai tất, Đoàn Đoàn chẳng kịp đợi, vội vã cởi giầy, leo lên đó nhún nhảy mấy bận: “Nương, món êm ái dường nào! Lại còn thể đẩy Đoàn Đoàn bật lên nữa chứ.”
Tần Tĩnh Trì và Tần phụ cũng đặt thử, hai cảm thấy êm ái đến độ chẳng rời bước.
Tần phụ hỉ hả : “Chiếc trường kỷ quả thực là món vật , êm ái khôn tả!”
Giang Oản Oản xuống và thử cảm thụ chốc lát, nàng cũng hết mực ý.
Sau đó, chúng nhân mới bắt tay việc trải một tấm khăn trải đồng sắc với trường kỷ lên bàn , thứ bỗng trở nên hài hòa, vô cùng bắt mắt. Tần mẫu ngắm trường kỷ cùng bàn mà cảm thấy say mê, chẳng dời mắt khỏi.
Giang Oản Oản mỉm . Kế đó, nàng lấy một tấm thảm rộng lớn đồng màu, trải đặt bức bình phong bên ấm lô âm tường, còn đặt thêm những chiếc tọa cụ ngoại cỡ cùng một chiếc bàn lớn thấp lè tè.
Nàng nghĩ thầm, mùa đông, cả nhà thể quây quần nơi đây thưởng , dùng điểm tâm, chắc chắn sẽ là điều tuyệt hảo.
Đoàn Đoàn thấy nương tất việc, chẳng kịp đợi, vội vã nhảy khỏi trường kỷ nhanh chóng tiến tới bên cạnh tấm thảm. Hài tử chẳng cần ai dặn dò, tự động cởi giầy, đặt lên tọa cụ, đoạn hưng phấn reo hò: “A! Nương ơi, Đoàn Đoàn vô cùng yêu thích tân trạch ! Bao giờ thì chúng mới dọn đây ạ?”
Giang Oản Oản xoa đầu hài tử, nàng mỉm đáp: “Sắp .”
Chúng nhân bận rộn suốt hơn nửa ngày trời, hầu như sửa sang đấy.
lúc , chúng nhân bỗng thấy tiếng Tần Tĩnh Nghiễn cất vọng từ ngoài sân: “Đại ca! Tẩu tử! Phụ ! Mẫu ! Đệ dẫn Tuyết Trân về viếng thăm!”
Giang Oản Oản lập tức đến cổng, hé cánh cửa, thấy ngay Tần Tĩnh Nghiễn cùng Lý Tuyết Trân đợi ngoài sân. Nàng cất lời: “A Nghiễn, Tuyết Trân, hôm nay chúng đang sửa sang tân trạch, nhưng cũng gần tất .”
Tần Tĩnh Nghiễn cùng Lý Tuyết Trân , đoạn hưng phấn thưa: “Tẩu tử, chúng chiêm ngưỡng chăng?”
Hai bước chân nhà, lập tức thấy ngay một hành lang ngắn. Phía bên trái cửa là một nhỏ, nơi đặt mấy chiếc giá để giầy, song đó vẫn bày đặt đôi giầy nào. Chỉ khi bước sâu sảnh chính mới thể thu trọn cảnh mắt.
Sảnh chính xây cất vô cùng rộng lớn. Bên trái bài trí phòng tịnh cùng phòng tắm gội, kế đó là cầu thang dẫn lên lầu. Tiếp đến là khu bếp núc, đến nơi đặt trường kỷ, bàn và ấm lô âm tường. Đương nhiên vẫn còn vài gian phòng khác đóng kín cửa, thế nên hai họ cũng chẳng để tâm quá nhiều.
Hai ngắm căn tân trạch tươi sáng mắt, thảy đều kinh ngạc vô ngần.
Lý Tuyết Trân đăm chiêu ngắm sảnh chính ấm cúng, vô cùng trang nhã mặt, đoạn thốt lên: “Cái ... Kiểu trang trí thật khéo léo, đẽ làm ! Lại còn độc đáo phi thường!”
Tần Tĩnh Nghiễn bước tới bên cạnh nàng, kề sát tai thầm thì: “Tẩu tử còn sắp xếp cho hai chúng một phòng tân hôn nữa đấy.”
Lý Tuyết Trân thẹn thùng khẽ đánh một cái, đoạn nhỏ giọng mắng yêu: “Chàng mau câm miệng!”
Đoàn Đoàn thấy Lý Tuyết Trân, đôi mắt lập tức sáng bừng, hài tử vội vã chạy tới bên cạnh, ôm lấy chân nàng, líu lo : “Tiểu di, Đoàn Đoàn nhớ tiểu di nhiều lắm!”
Cùng lúc , hài tử cầm tay Lý Tuyết Trân, bước bi bô : “Trường kỷ mà nương làm vô cùng êm ái, tiểu di mau tới thử xem !”