Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-07-22 07:55:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai tiểu tử dắt tay bước khỏi quầy, khi thấy món cơm trộn ngào ngạt hương thơm bày bàn, cả hai đều hân hoan reo lên: “Trời ạ! Nương, trông ngon miệng quá đỗi!”

“Thẩm Thẩm, thơm lừng quá đỗi! Chắc chắn sẽ ngon tuyệt! Cháu cảm ơn thẩm nhiều lắm ạ!”

Giang Oản Oản xoa đầu hai tiểu tử dịu dàng : “Được , mau ăn .”

Ở một bên khác, mấy vị thư sinh như Vương Lâm Chi đang ngây hai tiểu tử ăn ngon lành. Chúng đồng thanh cất lời: “Lão bản nương, món cơm trộn thơm lừng của ngươi liệu thể làm thêm cho chúng vài phần chăng? Thơm quá đỗi!”

Giang Oản Oản bất lực mỉm : “Món ngẫu nhiên tùy hứng làm mà thôi, là thứ để bán ngoài. Hơn nữa, hiện tại thực khách quá đông, chư vị dùng tôm cua cũng ngon miệng kém .”

Nàng dứt lời, liền đó, tiếng than thở vang lên: “Ôi chao, mà thơm lừng đến thế!”

Giang Oản Oản bật khẽ nhưng cũng gì thêm, nàng vội vã nép phòng bếp.

Đoàn Đoàn và Tần Tuấn Phong các vị thư sinh ca ca đang cạnh bên, che miệng thầm.

Phần tôm cua của các thư sinh vẫn dâng lên, bởi bọn họ vây quanh hai tiểu tử, chằm chằm món cà tím hầm thịt băm trong bát như hổ đói sói vồ, khiến hai tiểu tử ngơ ngác thôi.

“Nấc… Nấc…”

Đoàn Đoàn sợ hãi đến nỗi nấc cụt ngừng. Tiểu tử vỗ ngực, chu môi : “Các ca ca, nấc… các ca đừng vây quanh… nấc… Đoàn Đoàn và Tuấn Phong ca ca nữa chứ, nấc… Đoàn Đoàn… nấc… sợ lắm đấy ạ!”

Vương Lâm Chi và Thẩm Nham, hai dẫn đầu đang vây xem, lập tức chạm tay lên mũi vẻ bối rối. Cả hai khẽ xoa đầu hai tiểu tử : “Ca ca xin , tại các ca tham ăn quá đỗi, kìm lòng nổi.”

“Nấc… Vậy… nấc… các ca ca ăn thử cơm… nấc… của Đoàn Đoàn ạ?”

Nói xong, tiểu tử cẩn thận dùng thìa múc một phần cơm đĩa động đến, đưa sang bên cạnh. Bàn tay nhỏ cầm thìa của run run vì vẫn còn nấc cụt.

“Mau… nấc… mau dùng ạ!”

Tần Tuấn Phong cũng bắt chước Đoàn Đoàn, xúc một muỗng cơm đưa cho vị thúc thúc cận là Tần Duyệt: “A Duyệt thúc thúc cũng dùng ạ.”

Mọi hai tiểu bánh bao nhỏ nhắn, mềm mại, ngoan ngoãn đang mặt, trong lòng khỏi cảm thán.

Tần Duyệt cầm lấy tay của Tần Tuấn Phong, đẩy ngược muỗng cơm miệng bé, y : “Tuấn Phong cứ dùng , lát nữa thúc thúc sẽ dùng tôm cua .”

Tần Tuấn Phong lim dim mắt nhai cơm trong miệng, bé gật đầu: “Vâng ạ.”

Mặc dù Vương Lâm Chi và Thẩm Nham thèm thuồng đến mấy, nhưng làm dám đoạt cơm của mấy tiểu . Bởi , chúng xoa đầu Đoàn Đoàn, lắc đầu : “Đoàn Đoàn cứ dùng , các ca ca sẽ chờ món thịt cua hầm của .”

Đoàn Đoàn cụp mắt, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhận lấy phần cơm của : “Vâng ạ, Đoàn Đoàn xin tự dùng .”

Nói xong, tiểu tử “A” một tiếng xúc cơm miệng, cơn nấc cụt cũng tiêu biến lúc nào .

Nhận điều , tâm trạng tiểu tử lập tức hân hoan, mỉm khẽ, hai lúm đồng tiền đáng yêu liền hiện . Dáng vẻ đáng yêu khiến Thẩm Nham và Vương Lâm Chi mê mẩn thôi.

Những khác tản , bàn ăn, nhưng hai họ vẫn còn đang vui vẻ Đoàn Đoàn dùng cơm. Bỗng Vương Lâm Chi thở dài cảm khái: “Đệ của chính là một tên tiểu quỷ nghịch ngợm phiền toái. Nếu nương mà sinh một đáng yêu ngoan ngoãn như tiểu tử , tình nguyện dành hết bộ khoản tiền tiêu vặt cùng chút tích góp để mua thức ngon vật lạ cho .”

Thẩm Nham vỗ đầu y : “Ngươi chớ khoa trương nữa. Chẳng bộ tiền tiêu vặt phụ ngươi ban cho đều ngươi nuốt sạch bụng ? Ta thấy dẫu ngươi ngoan ngoãn đến , e cũng thành vô ích thôi.”

Sau đó y còn tiếp lời: “Nếu tiểu Đoàn Đoàn là của , chỉ mua thức ngon vật lạ cho thằng bé, mà còn mua cả y phục đẽ nữa.”

Vương Lâm Chi liếc mắt cũng vỗ đầu y, đó : “Ngươi thôi ngay , tiền tiêu vặt mà phụ ngươi ban cho, ngoài việc ăn uống thì đều ngươi đem mua sắm y phục, ngọc bội cùng đủ thứ linh tinh đời, ngươi đúng là kẻ phù phiếm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-113.html.]

Đoàn Đoàn ăn bát cơm trộn thơm lừng chăm chú hai đấu khẩu, khi đến những điểm thú vị, tiểu tử còn che miệng khẽ bật khúc khích, một lúc mới tiếp tục cầm thìa xúc từng muỗng cơm nhỏ.

Đến khi Đoàn Đoàn và Tần Tuấn Phong dùng bữa gần xong thì phần tôm càng cay và cua hầm của chư vị thư sinh cũng bắt đầu bưng lên từng phần một. Vương Lâm Chi và Thẩm Nham chẳng còn cãi cọ, hai tức thì an tọa tại vị trí của . Chẳng mấy chốc , trong quán vang lên tiếng bóc tôm rột roạt cùng tiếng húp canh rồn rột.

Chư vị thư sinh ăn uống ngon lành, tiếng xuýt xoa tán thưởng bắt đầu vang lên.

“Chao ôi! Thật mỹ vị!”

“Đói bụng cả buổi sáng , cuối cùng cũng như hồi sinh!”

còn tiếc nuối : “Đáng tiếc chủ tiệm đóng cửa quá sớm, bằng buổi tối đến thưởng thức một phần tôm càng cay nữa, ắt sẽ thỏa !”

“Phải đó, ban ngày phụ đến cửa tiệm, hiếm khi cùng mẫu đến ăn tôm càng cay buổi tối, ai ngờ khi tới đây thì cửa lớn đóng kín!”

“Ha ha ha, nữa?”

“Sau đó hả, bọn họ...”

Mọi ăn trò chuyện, chẳng mấy chốc dùng hết một bàn mỹ vị.

Ai nấy đều xoa chiếc bụng no căng, l.i.ế.m môi, vẫn còn vương vấn dư vị ngọt lành, nhưng mà bụng thể chứa nổi thêm nữa. Chư vị mới từ từ dậy, thanh toán bạc tiền.

Tần Tuấn Phong thấy bọn họ thanh toán bạc tiền, bàn tay nhỏ xíu lục lọi trong túi áo lấy một xâu tiền đồng. Tiểu tử theo bọn họ, kiễng chân, giơ tiền đồng lên định trả.

“Tĩnh Trì thúc thúc, thẩm thẩm, cả cháu nữa ạ!”

Tần Tĩnh Trì nhận lấy tiền đồng hoặc bạc vụn của đám , khi thấy tiểu tử kiễng chân trả tiền thì khẽ , xoa đầu y: “Hài tử khách sáo cùng thúc thúc và thẩm thẩm như thế?”

Giang Oản Oản đang đếm tiền đồng, nàng bất đắc dĩ mỉm : “Tuấn Phong khách sáo với thúc thúc và thẩm thẩm chứ?”

Tần Tuấn Phong gãi đầu, tiểu tử : “ phụ dặn rằng, ăn uống chi phí đều tự chi trả, nếu sẽ là hài tử hư, e rằng thúc thẩm sẽ chán ghét cháu.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chỉ đành bất đắc dĩ liếc . Giang Oản Oản nhéo nhẹ má tiểu tử : “Tuấn Phong hiểu chuyện như , thẩm thẩm và thúc thúc yêu mến cháu còn hết, thể ghét bỏ ư? Sau , Tuấn Phong tan học mà đói bụng, cứ việc ghé nơi đây.”

Đoàn Đoàn bên cạnh ôm chân Tần Tĩnh Trì, tiểu tử cũng mỉm : “Đoàn Đoàn nào ghét, Đoàn Đoàn vô cùng yêu thích Tuấn Phong ca ca!”

Tần Tuấn Phong hổ mím môi, tiểu tử : “Ca ca cũng yêu mến Đoàn Đoàn, yêu mến cả thúc thúc và thẩm thẩm.”

Thấy chư vị khách nhân sửa soạn về, Tần Tuấn Phong vội vàng : “Vậy cháu xin cáo từ ạ, đa tạ thẩm thẩm chuẩn bữa cơm thịnh soạn , quả thực mỹ vị vô cùng, cháu vô cùng yêu thích!”

Đoàn Đoàn kéo tay tiểu tử quyến luyến nỡ buông: “Tuấn Phong ca ca, ca ca nhớ ghé chơi với Đoàn Đoàn nha.”

Tần Tuấn Phong gật đầu: “Ừm!”

Sau khi bọn họ hết, Giang Oản Oản kìm buột miệng thốt lên: “Tần Tiến dạy dỗ Tuấn Phong thật đấy, tiểu tử thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện vô cùng lễ phép.”

Tần Tĩnh Trì cũng gật đầu tán đồng: “Quả đúng là .”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh thấy , tiểu tử tức thì ôm lấy chân Giang Oản Oản và : “Nương, cha, Đoàn Đoàn cũng ngoan ngoãn lắm, Đoàn Đoàn còn lễ phép! Vừa chư vị thư sinh ca ca còn tán thưởng Đoàn Đoàn đấy ạ, chư vị ca ca còn mong một như con đấy ạ!”

Tiểu tử xong còn kiêu ngạo bĩu môi, tựa như : 'Con cũng ngoan ngoãn lắm chứ, cha nương đừng hâm mộ hài tử nhà khác nữa'.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì , tiểu tử mà cũng ghen tị.

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử, còn Tần Tĩnh Trì thì khẽ xuống : “Đương nhiên cha nương , Đoàn Đoàn của cha nương chính là bảo bối ngoan ngoãn nhất thế gian , là tiểu bảo bối độc nhất vô nhị của cha nương.”

Loading...