Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-08-18 21:37:40
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đầu đều là những lời khi Hoa Khiết “nơi chúng sinh sống”. lúc một rút bội kiếm, từ chỗ bóng tối nơi Dạ Trọng Hữu đang lao tới.

Còn đến gần hiện một ảnh, Hoa Nhung Châu kĩ, là lúc từng đánh ở tửu lâu.

Hóa của Hoàng đế, thù cũ hận mới tính ở một cho xong thôi. Hoa Nhung Châu rút kiếm nghênh đón.

Thực lực hai cách xa , cộng thêm những ngày qua Hoa Nhung Châu ăn uống gì, hai mươi chiêu Hoa Nhung Châu đánh một chưởng ngã nhào xuống đất. Đang lúc chuẩn chốt hạ chiêu cuối, thấythanh âm của Dạ Trọng Hữu vang lên: “Trần Uyên, giữ cho một mạng, ném khỏi cung.”

Trần Uyên xong lập tức thu thế, túm lấy Hoa Nhung Châu.

Tuy khó nhịn cơn đau đớn , Hoa Nhung Châu vẫn mở miệng: “Nàng ? Ngươi giấu nàng ở chỗ nào?”

Dạ Trọng Hữu trong bóng tối, cử động: “Nàng c.h.ế.t .”

“Không thể nào!” Thanh âm Hoa Nhung Châu run lên. Một tay chống xuống đất, thẳng dậy.

Không thấy vẻ mặt của Dạ Trọng Hữu, chỉ thấy giọng : “Vì thể?”

Hoa Nhung Châu vẫn , cố chấp dậy.

“Trẫm tuy là Hoàng đế, nhưng trong thiên hạ , vẫn chuyện làm nổi và bảo vệ .”

“Bảo vệ , vì còn ép nàng ở trong cung?”

Một tiếng rên rỉ vang lên, Hoa Nhung Châu như mũi tên chạy thẳng về phía Dạ Trọng Hữu.

Trần Uyên thấy thoi thóp thì mất cảnh giác, đúng là kịp cản.

Có điều Hoa Nhung Châu vẫn thể nào động Dạ Trọng Hữu, vì là Lâm Giang tay.

Nhổ một ngụm m.á.u tươi, Hoa Nhung Châu ngửa mặt xuống, trong lòng bây giờ thấy giải thoát.

sai , cực kì sai . Lúc nàng đơn độc ở cung điện , tứ phía đều là , sẽ bao nhiêu bất lực đây?

Thế mà bản cứ mãi cố chấp, mới khiến cho nàng còn tin tưởng , thà dùng thủ đoạn cũng để rời , đó nàng tự dũng cảm chiến đấu.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, mặt đất xung quanh phảng phất chút rung chuyển. Tiếp đó là khuôn mặt của Dạ Trọng Hữu đập mắt, con ngươi của Hoa Nhung Châu khỏi co .

Khhuôn mặt thon gầy của Dạ Trọng Hữu mang cảm xúc lạnh tanh: “Thật nàng…. coi trọng ngươi ở điểm nào nhất, ngươi g.i.ế.c trẫm, sẽ cho ngươi một cơ hội. Về mỗi tháng đầu năm trẫm sẽ để một con đường cho ngươi, tại cung . Đến lúc đó, nếu ngươi thể đánh bại bên cạnh trẫm, lúc hãy tới…. chuyện của nàng.”

Nói xong, Dạ Trọng Hữu cất bước rời , mắt Hoa Nhung Châu sáng lên, cố gắng vùng vẫy hồi lâu nhưng đành bất lực, chỉ thể mặc Trần Uyên vứt một y quán.

MMC

Ở trong trấn nhỏ, sang đến tháng thứ ba đột nhiên gõ cửa nhà Hoa Khiết, nàng mở xnàng, là một phu nhân mặt tròn xa lạ, xnàng chừng hơn ba mươi tuổi, nàng thiết khác thường.

Phu nhân mang theo chút đồ ăn, mở miệng: “Ta ở nhà bên mới chuyển tới, mới đến nên nhiều chuyện còn phiền cô chiếu cố nhiều hơn, chút đồ ăn là tâm ý của , cô thể gọi là Vân Nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-44.html.]

Bảo nhớ mặt mũi, hóa là hàng xóm mới.

Hoa Khiết yếu ớt, từ chối nửa ngày cũng vô dụng, cuối cùng vẫn nhận lấy, Vân Nương lúc mới vui vẻ trở về.

Hoa Khiết về phòng, mở làn , bên trong thứ mà nàng thích ăn.

Vân Nương hiếu khách một cách lạ lùng, thỉnh thoảng vẫn luôn đưa đồ tới, mỗi thứ đúng khẩu vị của Hoa Khiết. Các nàng cũng duyên, chỉ tính cách tương tự, ngay cả khẩu vị cũng giống đến lạ kì. Về khi quen mới Vân Nương gả nhà chồng vài chục năm vẫn sinh một mụn con nên vứt bỏ.

Nhà chồng , nhà ngoại dung, chỉ thể tự kiếm ăn.

Hoa Khiết xong, trong lòng khỏi cảm thấy kính phục. Nữ tử bỏ rơi ở nơi đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngày ngày tìm cái chết, hiếm lắm mới gặp một thông suốt như .

Tính cách của Vân Nương cởi mở khéo hiểu lòng , nàng nhanh hòa nhịp sốnh của cái trấn nhỏ .

Giữa vùng sông nước cổ trấn cũng ít tiểu nhân, bởi đều quen lẫn .

Cứ hơn một năm , các phụ nhân dần tâm tư khác lạ, bởi vì thấy Hoa Khiết từ đầu tới cuối vẫn chỉ một , các nàng bận rộn vì Hoa Khiết tìm … mai mối.

Nghe mấy cô nương , các nam tử xuất hiện càng lúc càng nhiều, đều là những trai trẻ lập gia đình, trong lòng Hoa Khiết khỏi cảm thấy chút tức .

Vốn dĩ Hoa Khiết sinh với vẻ ngoài vô cùng , vẻ làm quanh thiếu những trai trẻ động lòng xuân. Trong đó, theo đuổi mạnh dạn nhất chính là tiểu công tử của thương nhân buôn muối trấn – Từ Minh.

Ở thời cổ đại, muối là thương phẩm chính, bởi trong cái trấn Từ gia giàu một hai. Mà dáng vẻ Từ công tử cũng coi là ưa , từ nhỏ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà lớn lên, tràn đầy khí chất thiếu gia nhà giàu ngang ngược tùy hứng. Từ lão gia và phu nhân là cực kì hiền lành, xét dòng dõi, cũng ghét bỏ Hoa Khiết là một cô nữ rõ lai lịch. Thấy Hoa Khiết xinh khiêm tốn, bọn họ yêu thích, thỉnh thoảng còn mời Hoa Khiết tới thưởng .

Cho nên Hoa Khiết ngoài ý nhận sự lạnh nhạt của những thiếu nữ khác. Nói gì nữa ở đây tính tình đơn thuần, vả chút tâm tư của tiểu nữ Hoa Khiết cũng để trong lòng.

Trong những cô nương chỉ Bạch Lạc căm thù Hoa Khiết nhất. Bởi vì nàng là fan hâm mộ một của Từ Minh. Có điều nàng diễn xuất quá giả trân, mới khiến cho Từ Minh thích.

Quả nhiên là câu chuyện như nước chảy, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Bất kể đến nơi nào cũng gặp những kẻ thiếu gia công tử.

Mùng năm tháng mười, giờ Hợi.

Một lúc , khi thấy một tiếng “Ừ”, Cao Vũ chắp hai tay một cái bước khỏi phòng, hướng cửa lớn: “Tất cả lui xuống, động tác nhanh nhẹn chút.”

“Vâng.”

Một hồi đáp cao thấp vang lên, một lúc , bên ngoài ngự thư phòng chỉ còn ba , Cao công công với hai : “Lâm trưởng thị vệ, Phó thị vệ Dương, lão nô xin cáo từ , làm phiền hai vị .”

Lâm Giang và Trần Uyên gật đầu, Cao Vũ khom lui xuống.

Vừa khỏi tường vây thấy một tiểu thái giám đang cầm một chiếc đèn lồng, Cao Vũ chợt thấy trong lòng chút ấm áp, cái tên ranh con tính cũng lòng ơn báo đáp, còn đợi .

“Sư phụ, đồ cầm đèn cho .” Tống An tay chân lanh lẹ cầm đèn lồng trong tay Cao Vũ, Cao Vũ cũng thuận theo, tự nhiên .

Đi vài bước, Tống An nhịn hỏi: “Sư phụ, ngày mồng năm rốt cục là ngày gì ?”

Cao Vũ trừng hai mắt, khuôn mặt luôn tươi trở nên nghiêm túc cực kì: “Ta với ngươi bao nhiêu , nên thì đừng hỏi, cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Loading...