Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-08-18 21:37:39
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên tiếp mấy chục ngày Hoa Nhung Châu đều ăn uống gì mà chỉ tìm cách rời . Vì sợ c.h.ế.t trong tay , Ngũ Sóc Mạc đành rót cho chút thuốc bổ, đó tiện thể thả một chút mê hồn tán khiến , bấy giờ mới thể thở phào nhẹ nhõm.
là một cuộc mua bán lỗ vốn, tốn nhiều tiền như mới mua thang dược liệu quý giá .
Thấy Hoa Nhung Châu hôn mê tay vẫn nắm thành quyền, mày cau chặt, Ngũ Sóc Mạc khỏi xoa cằm cảm khái. Tên trông tuổi cũng quá lớn, nhưng cũng xnàng như cứng đầu. Nếu làm mật thám chắc chắn sẽ là nhân tài, dù bắt cũng thể chịu tra tấn.
Cứ qua mấy ngày, thủ hạ của Ngũ Sóc Mạc hớt hải chạy tới, ghé sát tai gì đó, Ngũ Sóc Mạc ánh lên vẻ nghi ngờ, hỏi mấy nhưng vẫn là tin tức đó.
Hắn trầm mặc hồi lâu, ngay cả thủ hạ của cũng nhịn lên tiếng nữa, : “Đáng tiếc… nếu nàng dùng cái ân tình để đổi lấy mạng của nàng, cũng hẳn sẽ khước từ, ngờ dùng cái ân tình quý giá như cho… thằng nhãi con trong phòng , đến cuối cùng nàng vẫn gánh vác quá nhiều….”
Ngũ Sóc Mạc dậy bước ngoài, lúc tới cửa : “Chúng thu dọn đồ đạc rời thôi, trong phòng … cần quản nữa. Chuyện ban đầu đáp ứng nàng, nàng c.h.ế.t thì coi như xong.”
Hoa Nhung Châu tỉnh trận mê man, thấy bên cạnh một bóng , thử vận khí, thấy công dụng của thuốc hết.
Đợi nổi xông thẳng phòng, nhưng kì lạ, ai cản .
Nén bất an trong lòng, cũng lo nổi chuyện gì, tìm một con ngựa lập tức xoay lao về kinh thành.
Lộ trình tám ngày Hoa Nhung Châu thu gọn chỉ còn sáu ngày.
Tiến kinh thành là hoàng hôn, chạy thẳng về hướng Hoa phủ, nhưng thấy cảnh khắp phủ đều là vải tang trắng.
Suốt dọc đường từng nghỉ ngơi, bởi căn bản thời gian quan tâm tin tức khác, cũng từng qua bất cứ tin tức gì.
Chắc là Hoa Tướng c.h.ế.t chăng? Chắc chắn là ông , gì nữa thì nhiều tội danh như , ông thể sống nổi.
Hoa Nhung Châu luôn tự nhủ là , nhưng tay ngừng run rẩy, từng sợ hãi như thế. Năm mười tuổi bán hang sói, lúc g.i.ế.c đào tẩu cũng thấy sợ thế .
Không ai hầu bên Hoa Khiết, từ đến nay nàng chỉ giấu nỗi buồn trong lòng. Không , mau chóng tìm nàng.
Tại cổng Hoa phủ, cản , thị vệ cản là của hoàng gia, ngữ khí cứng nhắc: “Thái hậu lệnh, Hoa phủ niêm phong, lệnh bước .”
“Hoa Khiết ?” Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng mở miệng.
Tên thị vệ một lúc mới : “Hoa… tiểu thư chuộc tội cha, hôm tự sát trong hoàng cung.”
Giọng điệu còn cứng nhắc như nữa, ngữ khí cũng mang vài phần kính trọng.
Hoa Nhung Châu cảm thấy hai tai như ù , trong đầu chỉ còn quanh quần hai chữ ‘tự sát’.
Hắn tin, nàng đợi nàng, thể tự sát như .
Nỗi trong lòng trào lên như đốt cháy cổ họng , đến tận bây giờ vẫn từng hối hận, vì cớ gì mà lúc phế tay của để hù dọa nàng?
Nếu lúc nàng đuổi cứ giả vờ , đó âm thầm dõi theo nàng ? Như lẽ còn thể cứu nàng, nàng sẽ một đối mặt với nhiều như .
MMC
Vì điều gì mà lòng tham của lớn đến , tham lam đến mức rời khỏi nàng dù chỉ một khắc, tham lam đến mức nhất định quang minh chính đại bên cạnh làm của nàng, mới khiến nàng tìm ngăn cản .
Hoa Nhung Châu bất động hồi lâu, thị vệ vẫn đang cảnh giác thấy năng gì mà rời , về phía hoàng cung.
– – – – –
Ở trấn nhỏ mới qua một tháng, Hoa Khiết hòa nhập triệt để khí nơi , việc gì còn học một ít tay nghề.
Ví dụ như nàng bây giờ đang cầm kim khâu với một đống phu nhân học thêu thùa, các nàng chuyện phiếm.
“Mấy ngày chồng trở về khi buôn bán kể cho một tin lớn ở kinh thành.” Một phu nhân mặt tròn mở miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ thần bí.
“Chuyện gì?” Lúc tiếp lời.
Phu nhân mặt tròn trả lời: “Nghe nữ nhi phủ Tể tướng trong kinh thành tự sát tại hoàng cung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-43.html.]
“Hả? Nữ nhi phủ Tể tướng? Hoa tiểu thư vạch trần tội trạng của phụ nàng ?” Có kinh ngạc há to miệng.
“ , chồng đến tên nàng còn mang đầy vẻ kính nể. Đầu tiên chút lưu tình mà cáo tội, đó oanh oanh liệt liệt tự sát, cha nhận tội. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng cảm động vì lòng hiếu thảo, hạ chỉ miễn tội c.h.ế.t cho Hoa thị, chỉ tước hết công danh nhốt trong kinh thành.”
“Ta cũng , Hoàng thượng trong kinh thành tin nàng tự sát, giày kịp vội chạy noài.” Một cô nương khác theo, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
“Ngươi xnàng lời ngươi kìa, ngươi thấy tận mắt, chỉ thích tin linh tinh bên lề. Đừng quên Hoa tiểu thư là Hoàng tẩu của Hoàng thượng.” Người phu nhân mặt tròn mở miệng đầu tiên hờ hững .
Phụ nhân phản bác cũng phục: “Chẳng ngươi cũng từng thấy qua ? Làm lời sự thật? Ta thấy giữa Hoàng thượng và Hoa tiểu thư…. nhất định tư tình….”
Đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói, giọt m.á.u to bằng hạt đậu rỉ , rơi xuống tấm vải thêu mới một nửa.
Hoa Khiết đưa tay xoa xoa, vệt m.á.u loang càng lúc càng rộng.
“Thêu thùa cần từ tốn, ngươi nóng vội, ngón tay chứ?” Cô nương cạnh Hoa Khiết thấy mở miệng an ủi.
Mọi cũng dừng đề tài , chỉ là phu nhân mặt tròn đột nhiên nhớ cái gì đó, : “Nhắc mới nhớ, Khiết Khiết, tên của ngươi trùng với tên của nữ nhi phủ Tể tướng đấy.”
Hoa Khiết hé miệng , còn chút tự tại nào: “Người cùng tên trong thiên hạ nhiều vô kể, dám cùng hàng với vị quý nhân ở hoàng thành .”
Rải rác vài câu chuyện thì đổi chủ đề, dân nơi đây chất phác đúng là sai chút nào.
Ngồi giữa các phụ nhân, Hoa Khiết vẫn cố giữ vẻ mặt tươi , nhưng tâm tư bay chút dấu vết.
Nghe khác chuyện của , cảm giác giống như trôi qua nhiều năm, chỗ là tiểu trấn nơi nào, tin tức truyền đến cũng chậm hơn nửa tháng. Có điều xnàng Thái hậu cũng giữ lời, thật sự bảo vệ tính mạng Hoa phủ.
Có một việc, cho dù giả vờ quên, nhưng vẫn sẽ nhắc nhở. Giữa nàng và Dạ Trọng Hữu…. hai chữ tư tình đơn giản cũng thể rõ.
Dạ Trọng Hữu từng hỏi, vì nàng chỉ thích . Hoa Khiết trả lời, bởi vì nên lời, làm thể.. thích đây?
Chẳng qua là tâm ý định, nghĩ đến chuyện để cho đôi bên lối thoát, nên mới đề cập đến chuyện mà thôi.
Từ khi Dạ Trọng Hữu đỡ bát canh giải rượu nàng, nàng cách nào làm một tỉnh táo qua đường nữa. Ánh giữa phố, đối mặt ở Trích Tinh lâu, gặp gỡ nơi mộ địa…. từng việc xảy , bảo nàng thờ ơ thế nào.
Nực hơn chính là, một hiện đại là nàng – Hoa Khiết, mà … cân nhắc nên cung . Có điều nàng từ đến nay vẫn luôn lí trí, luôn cân nhắc thiệt hơn mới lựa chọn. Cho nên mới khiến tình cảm và lí trí vẫn luôn đấu tranh dứt, cất giấu tâm tư dám , sợ một nước sai khiến thua cả ván cờ.
Bởi vì nàng cảm thấy nếu như định nhập cung, Hoa phủ sẽ thể trở . Biết bao nhiêu nàng tiêu hủy những đơn kiện là chứng cứ phạm tội , thế nhưng cuối cùng nàng đánh nổi hai chữ “công đạo” trong lòng, mới cho Dạ Trọng Hữu cơ hội uy hiếp.
Dạ Trọng Hữu một mực giấu diếm chuyện của Thích quý phi, nàng thể truy cứu. Ai cũng vì bản mà thôi, lập trường khác biệt, nàng cũng tính là vô tư tuyệt đối. Thế nhưng chứng cứ nàng cầm trong tay đều thể trở thành cơ hội để Dạ Trọng Hữu bức nàng, chuyện hung hăng tát nàng một bạt tai, để nàng rõ giữa và tầng ngăn cách lớn thế nào.
Nàng cũng thể lý giải kế hoạch làm đế vương của Dạ Trọng Hữu, mưu lược quyền thống trị vĩ đại. Nàng chỉ thể buồn rầu, như sẽ sống cô độc hết quãng đời còn , vì nàng thể tranh Hoàng đế với cả thiên hạ. Bởi vì nàng bản thắng nổi, mà Dạ Trọng Hữu vĩnh viễn thể vì nàng mà vứt bỏ vị trí .
Cho nên nàng nhanh chóng lạnh lùng chấn chỉnh tâm tư của , quyết để thời gian rảnh nào nhớ về .
Ngoài hoàng cung, Hoa Nhung Châu vẫn còn chút lý trí, xông mà lẻn khi trời tối. Hắn theo Hoa Khiết cung mấy nên sớm nhớ kĩ bố cục của hoàng cung .
Hắn tin Hoa Khiết chết, nhất định là giấu trong cung. Chỉ cần thấy nàng một chút thôi cũng , chỉ cần thể trông thấy nàng bình an vô sự, cho dù vĩnh viễn thể ở cạnh nàng, cũng chấp nhận.
Chỉ cần nàng còn sống, dám tham lam bất kì điều gì nữa.
Nấp trong bóng tối, tiện tay túm một tên tiểu thái dám, kề d.a.o cổ , hỏi: “Hoa Khiết ở cung nào?”
Tiểu thái giám nước mắt lưng tròng chỉ về một hướng, gánh nặng trong lòng Hoa Nhung Châu lập tức buông xuống, giơ tay đánh bất tỉnh tiểu thái giám ném trong bụi cỏ, một đến hướng tìm kiếm.
tới góc tây nam, chỉ thấy một cung điện… thiêu hủy.
Khắp nơi là những đoạn gỗ mục cháy đen, sức sống trong trong nháy mắt rút cạn, run rẩy cất bước tới chỗ đống gỗ , nhưng chợt một giọng lạnh lẽo vang lên.
“Người nào?”
Hoa Nhung Châu đầu, thấy một khuất trong đêm tối, bóng hình đơn độc đến mức khó , vẻ như đó từ lâu .
Hoa Nhung Châu những chuyện xảy đến liên tiếp tra tấn đến còn chút tâm trí nào, ý nghĩ Hoa Khiết thật sự c.h.ế.t quả thực như xâu xé con .