Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-08-18 21:37:38
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Giống như đang ngủ một đám mây, xung quanh cứ mãi lắc lư.

Cuối cùng nhịn mở mắt , mắt là một chiếc giường và căn phòng xa lạ.

Hoa Khiết ngạc nhiên gì, nàng quen , dù cũng ở những nơi khác tỉnh dậy vài .

Ngồi dậy quần áo … vẫn là cổ trang.

Đưa tay véo mặt … đau quá.

Hóa thật sự chết, ý thức cuối cùng khi hôn mê là lúc thấy tiếng Thái hậu mang , bí mật tống khỏi cung ?

đúng là một lão thái thái kiêu ngạo, giả bộ nghiêm nghị ép uống thuốc giả chết.

Hoa Khiết khỏi lắc đầu , suýt chút nữa nghĩ rằng thật sự sắp chết, hoá là mừng hụt.

Vốn dĩ nàng đến dự yến tiệc với quyết tâm c.h.ế.t chắc , nên mới chút do dự tay với Thích quý phi.

Cứ nghĩ rằng khi c.h.ế.t chừng còn thể xuyên về thời hiện đại, nhưng bây giờ xem sẽ ở đây cả đời.

“Tiểu thư nhớ tới tìm sớm, nếu sẽ trở tìm .”

Hoa Nhung Châu bỏ những lời mới lên ngựa, khóe miệng tự chủ nhếch lên.

Vốn dĩ rời xa Hoa Khiết, nhưng khi nàng những lời đó mới đổi tâm ý, nàng , đó là nơi chúng sẽ sống .

Chúng , cuộc sống…

là một lời hoa mỹ bao nhiêu, khiến khỏi nhoẻn khóe miệng khi nghĩ đến.

Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng thể ở bên nàng.

Lúc đầu, khi bắt ngục, chọc giận quản ngục để một trận đòn roi, nữa thì quá khứ của thật sự thể chấp nhận , vì sợ nàng khiển trách, nên tự trừng phạt , cẩn thận từng bước tìm cách lấy lòng nàng.

MMC

Mà Hoa Khiết quả nhiên tự nguyện bảo vệ , cảnh nàng cổng ngục giam đưa tay về phía : “Ta đến đón ngươi về” là quang cảnh nhất trong cuộc sống đây của .

Mang theo tâm trạng mong chờ, Hoa Nhung Châu ngày đêm tốc hành suốt tám ngày, mới đến một tiểu trấn Giang Nam mà Hoa Khiết , phong cảnh nơi đây quả thực thoải mái và là một nơi để sống ẩn dật.

Qua loa tìm một quán trọ, bắt đầu vội vã dò hỏi về phòng ốc cư trú ở địa phương.

Một mạch coi qua kha khá nhưng vẫn thấy hài lòng. Ngôi nhà , giờ nàng luôn thích yên tĩnh, hàng xóm xung quanh ồn ào quá. Ngôi nhà cũng , lúc rảnh rỗi gì làm nàng thích chơi đùa với hoa cỏ, sân quá hẻo lánh hoang vu, e là hoa cỏ khó mà trồng . Ngôi nhà cũng , nàng thích ăn trái cây, nhưng thích loại đủ tươi, nhất là tìm nhà nào sân , thể trồng những cây quả mà nàng thích ăn. Xnàng hết nhà đến nhà khác, cảm thấy mỗi cái sẽ chút thiệt thòi cho nàng.

Sau khi tìm kiếm bốn năm ngày, tìm thấy một ngôi nhà, ở sân ngôi nhà một cây đại thụ cao chót vót, Hoa Nhung Châu vươn nhảy lên, một cách thoải mái cành cây.

Cái cây quả thực tệ, thuận tiện che nắng tạo bóng mát. Nàng luôn thích ngẩn ngơ chiếc ghế tựa mái hiên, đến lúc đó treo cho nàng một chiếc xích đu gốc cây, sẽ thoải mái hơn so với ghế tựa.

Vậy thì chọn chỗ .

Hoa Nhung Châu mở mắt , đôi mắt nâu ánh lên như một con hồ ly ranh mãnh. Đã đến lúc cho nàng một lá thư, rằng tìm một ngôi nhà , để nàng nhanh chóng đến đây.

Trên đường trở về quán trọ, thấy bên đường bán hạt dẻ, nghĩ đến dáng vẻ Hoa Khiết hôm đó hỏi ăn , nhịn liền tới: “Cho một cân.”

Người bán hàng rong hạt dẻ giả bộ tay chân nhanh nhẹn, lén lút mặt, dường như từng gặp qua, thật sự ưa .

Cảm nhận ánh mắt hề che đậy của bán hàng rong, Hoa Nhung Châu nhíu mày, trong mắt hiện lên vài tia sát khí. Từ nhỏ nhận ánh về ngoại hình của , vì mẫn cảm nhất với những ánh mắt như , cũng cực kì ghét bỏ ánh mắt của khác khi . Ngoại trừ Hoa Khiết, ai khác bản lâu một chút, liền cảm thấy khó chịu.

Người bán hàng rong dọa đến nỗi tay phát run, run run rẩy rẩy đưa hạt dẻ đóng gói cho .

Hoa Nhung Châu vứt một cục bạc xuống rời . Không động thủ, nàng thích vô cớ kiếm chuyện.

Về đến quán trọ, định lên lầu thì tiếng huyên thuyên chuyện ngoài đại sảnh, cái tên đó khiến khỏi dừng bước.

“Vương chuyện về Hoa Tướng ở kinh thành ?” Một trông như là sách quanh bàn trò chuyện.

Một tên thư sinh mặt dài ngay lập tức trả lời: “Sao thể đến chứ? Đường đường là phủ tể tướng, đang yên đang lành, sụp đổ là sụp đổ.”

“Nghe Hoa Tướng còn chính nữ nhi nhà vạch trần đấy. Ta chứ, cái vị Hoa đại tiểu thư đó, thật sự là tàn nhẫn quá. Dù gì nữa cũng là phụ của , mà chút tình cảm thể diện nào cũng để .” Tên thư sinh đầu tiên lên tiếng, sụt sùi thôi.

“Ngươi thì cái gì, là Hoa tiểu thư phân rõ trái mới vì nghĩa diệt , nếu đổi là nữ tử tầm thường, ai dám ? Nghe nàng còn xin chịu tội cha …” Thư sinh thứ ba chen .

“Còn chuyện ư? Nói như thì Hoa tiểu thư đó thật sự khiến hổ thẹn vì thua kém…”

………

Đám thư sinh chuyện ngừng, họ phát hiện một thiếu niên tuấn đang ở cầu thang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-42.html.]

Túi giấy trong tay bóp chặt, hạt dẻ rơi lăn xuống cầu thang.

Hóa là Hoa Khiết lừa , thế mà còn tin tưởng tràn đầy vui vẻ xnàng nhà.

Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng nhanh chóng bước lên lầu, phòng, cầm bao nải lên lập tức lên đường.

Giang Nam quá xa, tin tức từ kinh thành truyền tới chắc muộn mười ngày, bây giờ nàng thế nào , ở bên cạnh nàng. Bây giờ nàng chắc là tứ cố vô , đến một giúp đỡ cũng .

Ngay khi cửa mở , ngoài cửa một , bóng dáng quá xa lạ, bọn họ thậm chí từng đánh .

Ngũ Sóc Mạc chậm rãi ngẩng đầu, hé đôi môi mỏng: “Thực xin , khác giao phó, hiện tại thể để ngươi .”

– – – – – –

mà…. đây là ? Một bóng cũng .

Hoa Khiết xoay bước xuống giường, chân chạm đất lập tức thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống, mắt tối sầm .

Mãi mới tỉnh dậy , cũng bản mê man bao lâu, ngủ đến cạn kiệt sức lực.

Ổn định tinh thần xong mới quan sát xung quanh, thứ đầu tiên lọt tầm mắt chính là một gian phòng cổ điển nhã nhặn, tất cả vật dụng hàng ngày đều đầy đủ. Nếu quá lạ lẫm thì Hoa Khiết cũng tự cho rằng ở đây từ lâu .

Thấy cửa sổ đang mở, Hoa Khiết cất bước đến.

Đến bên cửa sổ nàng lập tức ngây , bởi vì cảnh tượng ngoài đều xa lạ.

Nơi đây vẻ như là một thủy trấn, ngoài cửa sổ là một dòng sông, hai bên bờ sông đều là nhà dân. Gạch lam ngói lục, khác những nơi bản từng du lịch qua ở thời hiện đại là bao.

Quay gian phòng, phát hiện mặt bàn để một thứ.

Đi gần đến đó thì thấy một túi bánh ngọt bọc , cả vốn dĩ còn chút sức lực nào, Hoa Khiết khách khí xuống ăn.

Bánh ngọt hãy còn ấm, xnàng chuẩn lòng, chắc hẳn thấy sắp tỉnh nên mới rời .

Ăn xong bánh ngọt, Hoa Khiết mới cảm thấy chút sức sống, đang chuẩn thu dọn vụn bánh thì ngón tay đụng một phong thư dày đĩa bánh ngọt.

Mở xnàng qua, thứ đầu tiên đập mắt là một tờ khế đất, đó là một xấp ngân phiếu dày, cuối cùng là một phong thư.

Trong thư : Khế đất và ngân phiếu đều là của ngươi, nếu cả đời ngươi rời khỏi nơi đây, Hoa phủ sẽ bảo đảm an .

“Thái hậu tay hào phóng thật.” Hoa Khiết tự chủ mà cảm khái một câu.

Số tiền trong mỗi tờ ngân phiếu cực lớn, đủ dùng từ lúc trẻ đến khi an hưởng về già, còn cả một gian phòng nữa. Có điều… cũng chẳng thiếu tiền, khi xuyên qua còn quản lý thu nhập của cửa hàng, tiền còn đang chất đống kìa.

Hoa Khiết đột nhiên nghĩ tới hình tượng tổng tài bá đạo mà theo đuổi trong tiểu thuyết, tổng tài luôn chướng mắt với cô bé lọ lnàng, đó vung một tờ chi phiếu : “Cầm năm trăm vạn rời khỏi con trai tao.”

Với kinh nghiệm của bản cảnh của với cô bé lọ lnàng chút tương tự. Nghĩ nghĩ , Hoa Khiết khổ.

“Đây là kết cục nhất , bảo vệ Hoa phủ, mà bản cũng sống một cuộc sống hằng mong , nên ngoan ngoãn định cư ở đây, chớ nghĩ đến… chuyện khác.”

Hoa Khiết dậy, vươn vai một cái bước ngoài. Bên ngoài là cổng liễu ngõ trúc, cảm thấy mộc mạc yên tĩnh lạ thường.

Vừa hai bước thì xông tới mặt chào hỏi: “Ngươi là mới chuyển tới đây vài ngày ? Giờ mới thấy mặt, sống ở con đường mặt, thời gian thì đến tìm chơi nhé.” Lọt tầm mắt là một khuôn mặt tươi chất phác, một chút đề phòng nào.

Hoa Khiết thấy cũng xuống, trò chuyện với phụ nhân và cô nương . Chuyện trò vui vẻ đến nỗi các nàng dứt khoát kéo về nhà ăn cơm cùng , tình bạn giữa nữ nhân cứ như xây dựng. Hoa Khiết biện một lời dối, cả nhà sa sút, bây giờ chỉ còn một chạy trốn đến nơi đây, càng khiến đám cô nương và phụ nhân thương cảm dứt, thế là chuyện xã giao diễn nhẹ nhàng.

Người nơi nhưng so với quý nhân trong kinh thành đơn thuần hơn nhiều, các nàng chuyện gì cũng đều hết lên mặt. Hoa Khiết dần thả lỏng một thời gian dài căng thẳng. Thái hậu đúng là tìm cho một nơi ở thật , rốt cuộc cũng cần cẩn thận từng li từng tí, mỗi ngày đều sống trong nghi kị.

Nói đến mấy ngày còn đang lục đục, vì mạng sống mà hao tâm tổn sức, bây giờ thể cầm túi bạc lớn trong tay, mỗi ngày ngủ ngon giấc, rảnh rỗi thì thể tìm khác chuyện thế gian.

Chuyện khi thoáng qua như vài năm, bây giờ quả thực như đang sống trong giấc mơ lúc về già thời hiện đại.

Ở một nơi khác trong một cổ trấn Giang Nam, Ngũ Sóc Mạc tốn nhiều công sức mới ngăn Hoa Nhung Châu. Hắn còn kịp thở phào đối mặt với ánh mắt của Hoa Nhung Châu, trong lòng tránh khỏi giật .

Đôi mắt Hoa Nhung Châu nổi đầy tơ máu, chỉ đối mặt cũng đủ làm khác run sợ, trong thanh âm của mang theo thù hận khiến đối diện thấy buốt lạnh: “Chuyện liên quan gì tới ngươi?”

Ngũ Sóc Mạc vô thức né tránh ánh mắt : “Ta nợ nàng một ân tình, hiện giờ chẳng qua chỉ là đến trả nợ thôi.”

“Thả ……”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhung Châu bắt đầu trở nên vặn vẹo, hai mắt đỏ bừng giống như vô cùng oan ức.

Từ tới nay nàng bao giờ dối mặt , quả thật lợi hại, từng bước nối tiếp chu . Đầu tiên ngon ngọt lừa , đó nghĩ đến cả biện pháp vây khốn .

Rốt cuộc nàng làm gì? Không ở bên, làm gì ai bất chấp đúng sai che chở nàng? Mình thật sự đáng để nàng thể tín nhiệm ư?

Ngũ Sóc Mạc Hoa Nhung Châu đang giãy dụa thì chút đau đầu, khoát tay hiệu cho đánh bất tỉnh.

Loading...