Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-08-17 23:18:47
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Nhung Châu dừng : “Người hỏi tên bốn , đến thứ tư mới nhớ tên , nên tiểu thư, vẫn chịu thừa nhận trí nhớ ?”
Nhóc ăn mày tên là “Châu”, tên tạp dịch đánh đến nỗi ngọng tên “Châu Dũng”, hóa đều là .
Châu Dũng, Dũng Châu, Nhung… Châu.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Hoa Nhung Châu, nhịp tim của chậm vài nhịp, : “Bình thường ngươi thích chuyện ? Sao hôm nay nhiều như ?”
Hoa Nhung Châu nghiêm khắc đáp : “Là tiểu thư bắt gì cũng cho .”
Lớn thật , dám dùng lời của chính để cãi .
“Ồ… ồ, chuyện đó… là của , sẽ thế nữa.” Ta hổ .
Hoa Nhung Châu rạng rỡ , giống như một đứa trẻ hiểu thế sự, nhưng sẽ dáng vẻ tiểu bạch thỏ của lừa nữa, rõ ràng là một con sói cái đuôi to đội lốt thỏ con.
Vì thấy thoải mái nên kết thúc chuyến sớm hơn dự định. Quay trở Hoa phủ, bắt đầu cẩn thận chọn một bộ trang sức chỉnh từ hộp trang sức. Tất cả đều do Hoa Thâm tặng , mỗi cái đều giá trị liên thành.
Sau khi thu xếp xong, gọi Thiên Chỉ , cũng ngại Ngân Hạnh và Thúy Trúc ở đây, đưa hộp trang sức cho Thiên Chỉ.
Thiên Chỉ nhận với vẻ mặt khó hiểu, khi mở , mặt nàng tái .
Thấy , vội vàng giải thích: “Khế ước trong hộp là cửa hàng do tên, ban ngày cẩn thận lựa chọn . Tuy vị trí địa lý thật sự , nhưng coi như cũng khách lui tới. Dù đất đai phồn hoa ở đây đều là cửa tiệm của quan mở, sợ ngươi giữ tiệm nếu , bộ trang sức trong đó cũng từng dùng, vẫn còn mới tinh, giấy bán của ngươi cũng trả cho ngươi, coi như thành tình cảm chủ tớ bao lâu nay giữa hai .”
Thiên Chỉ hề tỏ vui mừng, nàng quỳ xuống, rơm rớm nước mắt : “Tiểu thư, nếu nô tì làm sai chuyện gì, thể đánh phạt nô tì, nô tì oán hận dù chỉ một chút, nhưng xin đừng đuổi nô tì …”
Ta vội đỡ nàng dậy, : “Ta đuổi ngươi , đang chuẩn của hồi môn cho ngươi.”
“Tiểu thư, nô tì rời xa , nô tì và Nam Phong chỉ là…” Thiên Chỉ hoảng sợ giải thích.
“Có lẽ vài ngày nữa rời khỏi kinh thành , may mà là bây giờ , nếu lúc đó đưa ngươi sẽ làm lỡ dở hạnh phúc của ngươi, cũng may vẫn kịp tiễn ngươi xuất giá. Nếu Nam Phong bắt nạt ngươi, ngay cả khi ở kinh thành, chỉ cần với , sẽ chống lưng cho ngươi.” Ta ngắt lời Thiên Chỉ, vỗ nhẹ tay nàng .
Mắt Thiên Chỉ đỏ hoe: “Tiểu thư, nô tì cùng .”
“Nha đầu ngốc.” Ta gõ đầu nàng : “Kết hôn là chuyện cả đời, thấy Nam Phong cũng là , các ngươi vốn là ngươi tình nguyện, cần để ý đến . Hơn nữa, thể nuôi ngươi cả đời. Ngươi đùng hòng ỷ .”
Thiên Chỉ chọc , cuối cùng còn rơi nước mắt nữa.
Thấy , bắt đầu thoải mái chuyện: “Chuyện của ngươi và Viên Phong bắt đầu từ lúc nào? Sao cho ? Chẳng lẽ sợ cấm cản?”
Thiên Chỉ chút ngượng ngùng : “Từ… khi ở Tấn vương phủ, Viên Phong đến lấy con ấn của tiểu thư, nhịn vài câu với . Sau đó… Sau đó, là Viên Phong thị vệ phái thêm nhiều trông coi hơn, mới giúp viện của chúng chịu lạnh nhạt. Nô tì cho vì cảm thấy… chuyện là thể… ”
Trước đây cứ tưởng những hầu của Tấn vương phủ vì Hoa Tướng hậu thuẫn nên mới bạc đãi , hóa chuyện còn liên quan tới Viên Phong.
Thị vệ của nam chính và nha của nữ phụ, sự kết đôi đúng là kì lạ và hài hước. Tâm trạng đang vui vẻ, với Ngân Hạnh và Thúy Trúc: “Nếu các ngươi ý trung nhân, thể thẳng với , bất kể đối phương là ai, chỉ cần ngươi bằng lòng, sẽ để các ngươi xuất giá đàng hoàng.”
Ta thêm vài câu nữa, nhưng thấy Thúy Trúc cúi gằm mặt xuống, nhớ đến Hoa Nhung Châu, nhất thời thêm gì. Kéo Thiên Chỉ đến chuyện, nàng nhất quyết ở với cho đến khi rời khỏi kinh thành, vì cũng thôi khuyên bảo nhiều nữa.
Mộ Dao vẫn tin tức gì, nhốt Ngũ Sóc Mạc ở đây mãi cũng , cho nên đầu óc hoạt động, thể cứ chờ tin tức của Mộ Dao nữa.
Lệnh cho Thiên Chỉ chuẩn một ít và điểm tâm, cung nữa.
Ngồi trong cung Thích quý phi, nàng kinh ngạc : “Sao Hoa tiểu thư nhớ đến ?”
Ta : “Chuyện Thích quý phi đề xuất hôm nọ, suy nghĩ một chút thấy tồi, nên hôm nay cố ý tới đây .”
“Ta Hoa tiểu thư là thông minh mà.” Đôi mắt Thích quý phi lóe lên.
Ta lấy khăn tay lau nhẹ khóe miệng mới lên tiếng: “Có điều nhiều về hoàng cung, sợ giúp đỡ Thích tỷ tỷ chỉ đành lực bất tòng tâm.”
Thích quý phi gần hơn một chút, thì thào bên tai : “Những việc thể tới hỏi , nếu và hợp tác, nhất định sẽ dốc túi đưa .”
“Vậy ngày thường hoàng thượng thích gì?” Ta giả vờ vui vẻ.
Thấy chút giấu giếm thăm dò, Thích quý phi khinh thường, nhưng nàng vẫn mỉm , nhẹ nhàng ghé tai : “Muội hỏi đúng đấy. Muội cũng hoàng thượng thích ăn đồ ngọt đó, mật ong … Tốt cho tim của hoàng thượng. ”
Trước đây Dạ Trọng Hữu thích ăn vải, chắc là nghiện đồ ngọt, nhưng mật ong…
Thích quý phi thẳng : “Đây là chuyện ít . Hoàng đế mà, lúc nào chẳng vui buồn thất thường. Ta ở trong cung lâu nên mới . Muội , đừng truyền ngoài. Ta thấy hoàng thượng đối đãi đặc biệt, nếu … xin đừng quên … ”
Ta một cái, đang định thì thấy một giọng sắc bén vang lên:
MMC
“Hoàng thượng giá đáo.”
Thích quý phi liếc một cái, mỉm với dậy hành lễ.
Dạ Trọng Hữu mặc một chiếc áo long bào màu vàng, trông dáng vẻ giống như vội vàng chạy đến đây ngay khi giải quyết xong công vụ. Ta cảm nhận ánh mắt đang đổ dồn , vì cúi đầu , làm vẻ ngại ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-30.html.]
“Không cần đa lễ, trẫm đến tìm Hoa Khiết.” Dạ Trọng Hữu thẳng, giọng điệu thậm chí một chút khách sáo.
Thích quý phi hề để ý, : “Vậy hoàng thượng đến đúng lúc quá, Hoa và chuyện xong .”
Dạ Trọng Hữu gật đầu lưng bỏ , hiệu bảo theo.
Thích quý phi hiểu rõ ý , chớp mắt với , đáp bằng một nụ khách khí theo Dạ Trọng Hữu.
Sau khi khỏi cung nàng, Dạ Trọng Hữu hỏi: “Mấy ngày nay nàng chăm đến cung Thích Quý phi ?”
“Hình như hoàng thượng ở cạnh Thích phi nương nương thì ? Đây là thứ hai xông tới chen ngang . Sao ?” Ta đáp mà hỏi vặn .
Dạ Trọng Hữu đành trả lời: “Hiếm khi nàng cung, tìm mẫu hậu thì là Thích quý phi. Mẫu hậu thì làm gì, nhưng dựa mà Thích quý phi gặp nàng còn nhiều hơn ?”
Nhìn Dạ Trọng Hữu càng càng che giấu, trả lời.
Một lúc Dạ Trọng Hữu lên tiếng: “Ta mấy ngày nay nàng và thị vệ bên cạnh thiết quá ? Lần nàng thương liền vội vàng rời , bỏ trơ trọi đó. Một tên thị vệ thôi, vượt quá phận của ? ”
“Hoa Nhung Châu là thị vệ của , trung thành với , thể quan tâm tới?” Ta đáp.
Dạ Trọng Hữu thâm sâu : “Chỉ là thị vệ thôi ?”
Tim nhảy dựng, để ý tới Hoa Nhung Châu nên đổi chủ đề: “Hoàng thượng thích ăn mật ong ?”
Dạ Trọng Hữu hỏi xong, mặt cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng: “Nàng đang hỏi sở thích của ?”
Ta cúi đầu gì, Dạ Trọng Hữu bước đến gần hơn một chút, tránh nhưng kéo , giọng của vang lên bên tai: “Chuyện trong cung ai nhé. Ta dị ứng với mật ong. Hồi bé ăn , suýt chút nữa mất nửa cái mạng. Chuyện liên quan đến an nguy của , nên tất cả những cung nữ chuyện lúc đó đều hoàng hậu xử lý , nhưng cho nàng sợ, đừng với khác là .”
“Thì chuyện như .” Ta kéo tay , lạnh nhạt đáp.
Dạ Trọng Hữu quan tâm đến sự thờ ơ của , đó, : “Sau nàng gì thì cứ hỏi thẳng nhé.”
“Chuyện gì hoàng thượng cũng sẽ với ?” Ta hỏi .
Dạ Trọng Hữu trịnh trọng gật nhẹ đầu.
Ta tiếp tục hỏi: “Thích khách g.i.ế.c trưởng tung tích gì ?”
Dạ Trọng Hữu sửng sốt một chút mới : “Khiết Khiết, những chuyện giao cho ? Ta cam đoan sẽ bỏ qua cho kẻ đằng , nàng vất vả như thế. Có ở đây, nàng ở phía là .”
“….” Ta ánh mắt Dạ Trọng Hữu, né tránh, : “Nếu kẻ , chắn chắn sẽ đích … xử lý.”
Dạ Trọng Hữu gì nữa, chỉ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, thèm tranh luận với .
Sau khi hồi phủ, bắt đầu tập trung đến công chuyện ở cửa hàng hơn, dần dần tìm chuyển nhượng cửa hàng trong tay, ngân lượng vẫn còn tương đối, tóm … từng nghĩ sẽ ở lâu tại cái kinh thành .
Mấy ngày nay Hoa Nhung Châu đều theo , theo đấy, cũng để cho theo.
Vô tình thấy bên đường bán hạt dẻ nướng, làm một cách thèm thuồng, món khác thời hiện đại là bao, đầu hỏi Hoa Nhung Châu: “Muốn ăn hạt dẻ ?”
Hoa Nhung Châu khẽ gật đầu, lâu lắm thấy dáng vẻ trẻ con của , chằm chằm rõ là thèm ăn, rộng lượng mua hẳn một túi lớn cho .
Sau đó vài bước nữa bàn tay đầy hạt dẻ xòe mặt , còn tay nắm mấy viên tròn tròn màu hạt dẻ, là vỏ vứt .
Trong lòng cảm thấy ấm áp, cầm hạt dẻ lên, mở miệng với :”Cảm ơn.”
Hắn mím môi , tim đập loạn nhịp, đưa tay xoa đỉnh đầu , đúng lúc giọng chen : “Khiết Khiết.”
Tay tự chủ giật về, ngoảnh mặt thấy Dạ Trọng Hữu cánh đó xa, mặt đổi sắc .
Hắn cải trang vi hành? Ta đang định tới, đột nhiên bên truyền đến một tiếng rít, làm giật cả .
Một phụ nhân trung tuổi ngã xuống nền đất, bên cạnh là một nam tử đang đưa tay dìu, dường như là trượng phu bà , phụ nhân run rẩy chỉ tay hét lên: “Là …. là ngươi…. tên tội phạm g.i.ế.c .”
Mà hướng tay bà chỉ là – Hoa Nhung Châu.
Hoa Nhung Châu thấy phụ nhân , ánh mắt thoáng chốc giống như một con sói hung ác, sự tàn nhẫn tỏa , mà khỏi rùng .
Hơi lo lắng khẽ giật ống tay áo , , thu vẻ tàn độc .
Phụ nhân tiếp tục gào : “Quả nhiên là ngươi, cái tên tặc nhân đáng c.h.é.m ngàn đao, ngờ thấy ngươi ở nơi , thật sự đáng thương cho công công già ….”
Người hiếu kì càng vây nhiều hơn, chắn Hoa Nhung Châu, mở miệng: “Vị phu nhân , thể ăn lung tung , đây là thị vệ của , ngươi đừng vô duyên vô cớ chỉ trích, cẩn thận nhận lấy hậu quả.”
Phụ nhân lau nước mắt lên, kéo trượng phu của bà , : “Lão gia, xem , đây thằng ranh ? Là nó hại công công, dù nó hóa thành tro cũng nhận nó.”
Nam tử cũng chằm chằm Hoa Nhung Châu, hung dữ : “Không sai, chính hại phụ .”