Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-08-17 23:18:46
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta bắt đầu đóng cửa sách, hai tai ngóng chuyện bên ngoài ô cửa sổ nữa, chỉ đợi Mộ Dao đến xác định suy đoán trong lòng .

Đây cũng là thời gian dành tâm sức để ý đến những bên cạnh, nhưng phát hiện, nhiều chuyện bình thường.

Ngân Hạnh trầm , Thuý Trúc hoạt bát, Thiên Chỉ ngày một trưởng thành, còn … Hoa Nhung Châu thấu. Lúc mới gặp nghĩ là một đứa trẻ nhút nhát, nhưng bây giờ cư xử khác đây, rốt cuộc điều gì làm đổi.

“Tiểu thư…” Ngân Hạnh thấy cả ngày việc gì làm, cuối cùng đến bên cạnh , ngập ngừng .

Xung quanh khác, Ngân Hạnh lúc nào cũng dứt khoát nay tỏ lúng túng. Ta gì, đặt bức tranh đang thêu tay xuống đợi nàng .

Cuối cùng nàng cũng lên tiếng: “Thưa tiểu thư, một chuyện nô tì nên với tiểu thư .”

Ta vuốt ve bức tranh thêu chẳng , : “Chuyện gì ?”

Ngân Hạnh trông vẻ khó xử, do dự : “Mấy ngày nay nô tì thấy Thiên Chỉ và…Viên Phong thị vệ ở cạnh .”

Viên Phong… thị vệ bên cạnh Dạ Trọng Lan? Ta thực sự chuyện , vẻ mặt chút lo lắng của Ngân Hạnh, : “Ngân Hạnh, Thiên Chỉ cuộc sống riêng của nàng , nên can thiệp .”

Viên Phong thị vệ là… bên cạnh Tấn vương gia…” Ngân Hạnh vẫn cau mày.

“Ngân Hạnh.” Ta nghiêm túc ngẩng đầu nàng , : “Ta hiểu nỗi lo của ngươi, nhưng Thiên Chỉ là rõ. Các ngươi cũng đến tuổi thành , chỉ cần ngươi thích, dù là ai cũng ủng hộ, sẽ phận mà cấm cản, các ngươi nên cuộc sống của riêng .”

Ngân Hạnh sững một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng nhiều lời nữa.

Trong lòng thấy thú vị hơn , cuộc sống tẻ nhạt của như tô thêm màu sắc. Đây cũng là chuyện vui.

Ta bao giờ để ý đến Thiên Chỉ và Viên Phong. Mối quan hệ của các nhân vật nhỏ bé bao giờ trong truyện. Không Thiên Chỉ và Viên Phong vốn dĩ duyên, đổi tình tiết nên họ mới đến bên .

Sau đó bắt đầu tìm hiểu, xổm ở con đường góc tường, vì Hạnh Ngân , nếu vội vàng hỏi, e rằng Thiên Chỉ sẽ sự thật, nên tự tìm hiểu mới thể giúp nàng một tay.

Lần để ý phát hiện Viên Phong thường đúng giờ đến tìm Thiên Chỉ. Thiên Chỉ cứ trốn tránh gặp, chắc hẳn nha đầu ngốc nghếch đó đang kiêng kị phận của , dù nữa Dạ Trọng Lan cũng coi như là chồng cũ danh nghĩa của .

Sau khi trở về Hoa phủ, Thiên Chỉ dường như luôn ưu sầu, tưởng nàng lo lắng cho , nhưng xem tự đa tình.

Ta lên, đ.ấ.m đấm hai chân tê dại vì xổm, nhỏ với Hoa Nhung Châu, cũng đang xổm bên cạnh: “Đi thôi.”

Hắn ngoan ngoãn theo rón rén rời . Ta cho mà mà, chui ở góc tường lén là một nghệ thuật, hơn nữa chuyện còn liên quan đến quyền riêng tư của Thiên Chỉ, nên chỉ thể rình mò trộm với Hoa Nhung Châu.

Sau khi duỗi tay chân, với Hoa Nhung Châu: “Đi, chúng dạo phố, tiện thể thăm cửa hàng.”

Từ đầu phố đến cuối phố, đều nghiên cứu kĩ vị trí, tình hình kinh doanh của tất cả các cửa hàng, vì sợ thiếu sót nên luôn cầm giấy và chì kẻ mày vẽ vẽ. Thấy tâm trạng đang mà trêu đùa chuyện của Thiên Chỉ đường , Hoa Nhung Châu đột nhiên cắt ngang: “Tiểu thư, một chuyện hiểu.”

“Chuyện gì ?”

“Lúc còn nhỏ, từng với , nếu hôn một ai đó thì chịu trách nhiệm.” Hoa Nhung Châu , nghiêm túc hỏi, giống như tiểu bạch thỏ mùi đời.

Ta bất giác bật : “ , ngươi đúng.”

Nhìn Hoa Nhung Châu cúi đầu lên tiếng, tò mò hỏi: “Ngươi hôn trộm…”

MMC

Ta kịp xong thì Hoa Nhung Châu đột nhiên kéo mạnh một cái, cùng lúc đó, một bóng gầy nhỏ ngã xuống đất nơi đang .

Lúc mới phản ứng , nãy cứ lo chuyện mà đường, suýt chút nữa một đứa trẻ ngã mặt đất tông , là Hoa Nhung Châu kịp thời kéo , nhưng đứa bé ngã xuống.

Nhìn kĩ đứa trẻ mặt đất, quần áo rách tơi tả, chắc là một nhóc ăn mày. Ta định vươn tay đỡ nó dậy thì Hoa Nhung Châu giữ , lên tiếng , đợi thốt lên: “Bẩn.”

Ta cau mày, vung tay khỏi tay : “Ngươi học ở thói thành kiến đấy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-29.html.]

Hắn đỡ nhóc ăn mày lên, thấy đầu gối của nó trầy xước, chắc chỉ mới sáu bảy tuổi. Nó , khuôn mặt gầy và đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ngươi chứ? Đầu gối đau ? Có theo đến y quán khám ?” Ta nhẹ giọng , sợ sẽ làm nó sợ.

Đứa trẻ lắc đầu, vùng khỏi tay bỏ chạy. mới chạy vài bước Hoa Nhung Châu tóm trong lòng bàn tay to lớn, ăn mày nhỏ bé đang chật vật, còn thấy Hoa Nhung Châu rút một chiếc hầu bao trong tay nhóc ăn xin. Ta chạm eo , quả nhiên trống rỗng.

Sau khi nhận hầu bao, thấy nhóc ăn xin đang thất thần co thành một cục run bần bật. Ta lấy trong ví vài miếng bạc vụn đưa cho nó, nhóc ăn mày sáng mắt, cầm lấy bạc bỏ chạy.

Trong lòng cảm thấy chua xót, thấy đầu gối của đứa trẻ vẫn đỏ ngầu.

“Tiểu thư, đứa trẻ đó ăn trộm thành giả vờ đáng thương. Người nên cho nó bạc. Cái mánh khoé bọn trẻ con dùng , nếu là khác sẽ lừa.” Hoa Nhung Châu khi đứa trẻ chạy khá xa. Khuôn mặt mờ nét ngây thơ, con ngươi màu nâu ngày càng lãnh đạm, chút hiếu thuận đơn thuần như nữa.

“Cái gì gọi là giả vờ đáng thương? Đầu gối của nó chảy m.á.u .” Ta cau mày đáp.

“Người đúng là dễ lừa.” Hoa Nhung Châu xong tiếp tục bước .

Để tại chỗ tức gần chết, đứa nhỏ thật sự đến thời kì nổi loạn ?

Cuối cùng vẫn theo, đổi chủ đề: “Nói cũng là của . Ta bao giờ để ý đến chuyện của ngươi, với Thiên Chỉ cũng . Khoảng thời gian nàng chắc là dễ chịu gì, …”

“Tiểu thư quả nhiên trí nhớ bất cẩn.” Hoa Nhung Châu nể tình đáp.

Ta kiềm chế tay đánh , cố tình kiếm chủ đề để xoa dịu khí mà còn cảm kích?

“Người còn vênh mặt nữa…”

“Tiểu thư vẫn cảm thấy đầu tiên gặp là ở lễ tế tổ ?”

Lẽ nào ? Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Nhung Châu, cũng gì, nghĩ kĩ , chẳng lẽ Hoa Khiết đây từng gặp ?

Hoa Nhung Châu đột nhiên dừng bước, vô thức , chỉ thấy : “Đến .”

Trên đường lớn?

Ta vô thức xung quanh, chút ấn tượng nào, đoán chắc gặp , ngượng nghịu : “Ồ, hóa là ở đây …”

“Không nhớ thì cần .” Hoa Nhung Châu một nữa chịu để cho một chút thể diện.

Đang lúc thấy thoải mái thì Hoa Nhung Châu tiếp: “ nhớ cũng , thể cho .”

Ta đứa trẻ cao hơn nửa cái đầu, với ánh mắt tràn đầy chân thành.

“Lần đầu tiên thấy , suýt nữa đụng xe ngựa của , những trách tội mà còn khen còn nhỏ tuổi mà nhẫn nhịn như , ngày mai thể đến phủ của . tự ti , cũng ăn xin nữa, bắt đầu nỗ lực kiếm tiền”.

Đứa trẻ tông xe? Trong đầu một chút ấn tượng, ngày hôm đó về thăm nhà đẻ?

“Lần thứ hai thấy là ở trong tửu lâu. Mặt chút d.a.o động, dù cho vu khống chế nhạo. chính nhịn nổi mà động tay động chân. Sau đó với một câu, bảo vệ khác thì bảo vệ , ghi nhớ kĩ. Sau khi rời khỏi tửu lâu thì tòng quân”.

Tửu lâu? Là tên tạp dịch đánh lúc Hoa Thâm gây chuyện?

“Lần thứ ba thấy là ở lễ tế tổ. Lần cuối cùng cũng tự bảo vệ . Người vỗ vai khen , tiền đồ.”

Lần thì đó là .

“Lần thứ tư thấy , thành công trở thành thị vệ trong viện của . Ta canh gác ở Tấn vương phủ nửa năm, cuối cùng cũng đủ tư cách mặt .”

Nghe , chút kịp phản ứng, những cảnh tượng trong quá khứ từ từ hiện lên. Ăn mày, tạp dịch, binh phủ, tất cả đều là ?

Loading...