Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-08-17 13:22:34
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta lập tức chuẩn một đội binh mã xuất phát đến chân núi Đông Thành – đó là nơi duy nhất trong kinh thành thể kiểm tra, cũng là hướng thị vệ tên áo đen qua.

Không ngoài dự đoán, khi đợi tầm nửa canh giờ, chúng thấy vài bóng qua, tất cả đều che dung mạo, quyết định thật nhanh, hô lớn: “Xông lên.”

Mấy tên dường như nghĩ tới mai phục ở đây, thế là vội vàng vung loạn xạ tay chân. Hơn nữa thị vệ Hoa phủ mang theo ít nhất một trăm , bốn tên chống trả nổi, dần dần ngã xuống.

Một tên áo đen trong đó rốt cục nhịn nổi quát : “Hay cho Hoa Khiết nhà ngươi, quả nhiên ngươi lấy mạng của ?”

Ta nhắm mắt làm ngơ, mỉm với qua đường, : “Người hầu trong phủ nhà bỏ trốn, đang bắt chúng .”

Người đường dù bán tín bán nghi nhưng ngại nhúng tay , bốn tên áo đen dần xuất hiện vết thương lớn nhỏ, áo đen : “Hoa Khiết, đuổi g.i.ế.c hoàng tử nước khác, tội danh ngươi gánh nổi ?”

“Hoàng tử?” Ta ngoáy tai, giả ngu: “Hoàng tử nào?”

Tên áo đen nhịn nữa, quát ầm lên: “Ta là Ngũ Sóc Mạc.”

Ta lạnh, nhếch mép : “Nô tài to gan, nhóm sứ thần rời khỏi kinh thành từ lâu , dám giả mạo hoàng tử nước khác, đánh thật mạnh cho .”

Võ công Ngũ Sóc Mạc cao cường thì ? Bọn chỉ bốn , địch thế quái nào nổi trăm bọn ?

Có trách thì trách quá bất cẩn, cứ nghĩ ai phát hiện tung tích của , cho nên mới buông lỏng cảnh giác như . Huống chi trong kinh thành cũng dám mạnh dạn kêu cứu, nếu phận của bại lộ, chừng vấn đề ngoại giao sẽ càng căng thẳng. Ta dám tùy tiện bắt , cũng dám kêu cứu,nên mới làm gì chịu trận.

Tên đội trưởng chút lo lắng, tới gần : “Tiểu thư, chỗ càng lúc càng ồn, e rằng , nếu kinh động đến kinh thành…”

Ta chút hoang mang trả lời: “Ta đang làm lớn chuyện đấy thì ? Mà đủ lớn đến mức . Ngày mai truyền ngoài một chút, nhất là để thiên hạ chuyện Hoa phủ bắt bốn tên nô bộc ý định đào tẩu ở chân núi.”

Đội trưởng chần chừ một lúc, nhưng dám nhiều lời.

Khi thấy bốn tên chỉ còn nửa cái mạng, mới mở miệng hô dừng, sai trói bọn .

Ta tới gần hơn: “Nếu bây giờ ngươi khoanh tay chịu trói, sẽ dừng , chúng sẽ dễ thương lượng hơn, cần c.h.ế.t theo.”

Ba hắc y nhân đồng loạt tên ở giữa vẫn một mực im lặng, do dự thật lâu mới vứt bội kiếm trong tay, thị vệ cùng tiến lên trói bọn , bắt ngay mặt .

Ta giơ tay giật mặt nạ của , khuôn mặt Ngũ Sóc Mạc lộ ngoài. Hắn đay nghiến .

Ta khẽ , : “Đã lâu gặp, Đại hoàng tử.”

Ngày hôm , đúng như dự định, khắp kinh thành lan truyền tin Hoa phủ bắt nô bộc đào tẩu. Dạ Trọng Hữu lập tức phái tới hỏi, qua loa vài câu, cũng hỏi thêm nữa.

Bên trong kho chứa củi, ghế, Ngũ Sóc Mạc trói đất, y như con sâu róm đang vặn vẹo.

“Hoa Khiết, thật sự đánh giá thấp tính tàn nhẫn của ngươi.” Ngũ Sóc Mạc trừng mắt .

MMC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-27.html.]

“Tàn nhẫn?” Ta nhướng mày : “Ngươi phép đồ sát trong yến hội, cho khác quyền phản kháng ?”

Ngũ Sóc Mạc biến sắc, mở miệng: “Sao ngươi ?”

Ta gì, đến bên cạnh , xoay vòng tay thành một cây d.a.o nhỏ rạch một đường tay áo . Một vết thương do kiếm cắt đập mắt, rõ ràng là mới thương.

“Người sơn cốc quả nhiên là ngươi.” Ta xoay xoay con dao.

Ngũ Sóc Mạc chằm chằm: “Ta đang hỏi ngươi, ngươi ?”

“Sao ư? Phải là Mộ Dao bán ngươi mới đúng?” Ta nghiêng đầu .

Mặt Ngũ Sóc Mạc biến sắc, nhưng ánh mắt nhanh khôi phục như lúc đầu: “Ta ngươi đang gì.”

Ta thở hắt : “Đại hoàng tử thâm tình đúng là khiến cảm động, nhưng Mộ Dao cảm động ? Ngươi bảo nên tặng nàng quà gì để nàng thể lập tức nhận ngươi đây nhỉ? Ngón tay? Đôi tai? Hay là mắt nhé?”

Ta xoay dao, ánh mắt quét tới quét lui .

Ngũ Sóc Mạc chọc tức, hai mắt đỏ bừng: “Đứa độc phụ nhà ngươi!”

Ta xuống mặt : “Ta thấy đầu lưỡi nhất đó, dù cái miệng của ngươi cũng mọc ngà voi”

Ngũ Sóc Mạc lùi , né tay đang vươn bắt lấy mặt , quát: “Ngươi gì thì cứ nhắm đây !”

Ta cau mày, giả bộ hiểu: “Không đang nhắm ngươi ? Người cắt lưỡi là ngươi, chặt ngón tay là ngươi, móc mắt cũng là ngươi.”

Ta trong truyện, thấy bảo Hoa Khiết từ lúc trốn khỏi lầu xanh liền hắc hóa, thấy dáng vê của lúc cũng chẳng khác là bao.

Ngũ Sóc Mạc nhắm mắt , dường như vẫn còn chút nhẫn nại, lúc lâu mới mở mắt : “Hoa Khiết, ngươi khoanh tay chịu trói sẽ dễ thương lượng hơn ?”

Ta thu d.a.o , đồng thời thu luôn cả vẻ mặt tươi : “Ngươi cho cơ hội dễ chuyện ?”

“Kẻ hành thích ngươi yến tiệc… của .” Ngũ Sóc Mạc đợi hỏi .

“Vậy là ai?”

“Ta .”

Ta khẽ một tiếng: “ của ngươi lẫn trong đó?”

Ngũ Sóc Mạc cúi đầu : “.”

“Vậy nguyên nhân ngươi hành thích là gì?” Ta nheo mắt .

Loading...