Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-08-17 13:22:32
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu là một thiếu nữ mười mấy tuổi, hoặc là một cổ đại thực sự, sẽ do dự nắm lấy, nhưng .

Ta còn ở cái tuổi làm việc chỉ dựa cảm xúc, quá nhiều cách trở giữa và Dạ Trọng Hữu. Khoan về tam cung lục viện của mâu thuẫn giá trị tương quan của . Ngay cả phận hiện tại của hai cũng sẽ nghìn trùng trở ngại. Nói thế nào nữa, từng gả cho Dạ Trọng Lan. Ta thể cung với tư cách gì bây giờ? Dạ Trọng Hữu thích , nhưng chắc cuộc sống hậu cung thể lâu dài, tình cảm của sẽ còn bao nhiêu. Ngay cả trong chế độ một vợ một chồng của xã hội hiện đại cũng nhiều vụ ly hôn , dám nghĩ đến, đối diện với những mỹ nhân mỗi ngày mỗi mới trong hậu cung, sẽ thích bao lâu?

Đối diện với ánh mắt dịu dàng mà tĩnh lặng như mặt nước của Dạ Trọng Hữu, tay càng ngày càng siết chặt hơn, như đ.â.m sâu lòng bàn tay.

Nếu tình cảm thời gian phai mờ, làm thế nào? Trái tim của , nguyện ý , những khó khăn trùng trùng , tất cả dường như còn quá quan trọng. Ta dũng cảm tới nắm c.h.ặ.t t.a.y , nhưng bước chân khó .

Chợt tiếng bước chân dồn dập đồi vắng, ngoảnh , thấy Thúy Trúc đang chạy về phía , nước mắt lưng tròng quỳ xuống, tim đập thình thịch, thấy tiếng nàng : “Tiểu thư… Tiểu thư ơi, xin hãy xem Hoa Nhung Châu … nhiều m.á.u quá… ”

Sau khi nàng thốt một đống chuyện lộn xộn, cố hết sức định tâm lý, đỡ nàng lên : “Nói cho , Hoa Nhung Châu chuyện gì?”

Thúy Trúc sững một lúc lâu, đến nỗi chỉnh, lòng càng sốt ruột, vội vàng cất bước ngay.

Đi vài bước mới nhớ , vội đầu , thấy Dạ Trọng Hữu vẫn đang cầm đèn lồng ở chỗ , tay thu , chỉ dời mắt.

Sau khi hít sâu một , : “Đa tạ hoàng thượng hôm nay tới giao thánh chỉ. Những chuyện khác coi như từng thấy, nên… cần nhắc nữa.”

Nói xong hành lễ một cái luôn, dám thêm nữa.

Vội vàng trở về Hoa phủ, thấy một vị đại phu đang từ viện của . Ta ngăn ông , hỏi: “Đại phu, Hoa Nhung Châu thế nào ?”

Vị đạ phu bộ râu chắp tay với trả lời: “Bẩm tiểu thư, trong phòng gì nghiêm trọng, chỉ là miệng vết thương rách hai , giờ uống thuốc ngủ . ”

Miệng vết thương rách 2 ?

Ta choáng váng Thiên Chỉ theo tiễn đại phu, bước phòng của Hoa Nhung Châu. Chỉ thấy gian phòng quá đơn giản, ngoại trừ một bộ bàn ghế và bộ chén bát thì còn gì nữa.

Ta bước đến bên giường , thấy đang giường, mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, da mặt trắng bệch, , ngay cả khi ngủ cũng thấy dễ chịu.

Ta đưa tay vén chăn lên thì thấy chỉ mặc một chiếc quần dài, lộ nửa , chiếc băng gạc quấn ngang hông nhưng thấy rõ ràng m.á.u rỉ từng giọt.

“Thế ?” Ta cau mày hỏi Thúy Trúc đến.

Nha đó cuối cùng cũng ngừng , : “Tiểu thư ?”

Ta cau mày, Ngân Hạnh bên cạnh thấy bầu khí đúng, vội vàng : “Bẩm tiểu thư, hôm đó Hoa thị vệ rơi xuống vách đá nên thương. Hôm qua còn tiếp một chưởng của Tấn vương gia, mới khiến miệng vết thương rách .”

MMC

“Rơi xuống vách núi?” Hai mắt nheo , trong lòng chợt hiện lên một suy đoán.

Sau đó, Ngân Hạnh xác nhận suy đoán của : “Hôm đó Hoa thị vệ nhảy theo tiểu thư rơi xuống vách núi, đến tận sáng hôm mới cõng tiểu thư về. Hắn một vết thương ở thắt lưng, lẽ là do lúc ngã xuống cẩn thận cành cây quẹt , cũng nhiều về vết thương. ”

Nhảy theo từ đỉnh núi xuống?

Trong đầu nhớ , hôm đó cả ướt nhẹp, còn mùi m.á.u tanh khi cõng lưng, luôn tò mò hiểu tìm nhanh như , nhưng bao giờ hỏi.

Chẳng qua là do mặc đồ đen, mà lúc là buổi đêm, cũng thèm để ý mà để cõng suốt quãng đường về.

Mấy ngày nay chuyện của Hoa Thâm như sét đánh giữ trời quang, ngây ngô hỏi , hóa hôm đó thực sự nhảy theo . Bây giờ thể hình dung trở về Hoa phủ bằng cách nào. Một thương nặng còn kéo theo , thế mà vẫn kiên trì mang vết thương theo khắp nơi mấy ngày nay.

Hắn từng rằng luôn thích mặc kệ , luôn chịu nhận, bây giờ xnàng vô tâm thật.

Hoa Nhung Châu nhắm nghiền hai mắt, uống thuốc nên chừng nửa giờ nữa sẽ tỉnh. Ta đặt chăn trong tay xuống, đó dựa đầu giường, Ngân Hạnh thấy vội kéo Thúy Trúc ngoài.

Đây là đầu tiên ngắm đứa trẻ nghiêm túc như . Ta luôn coi Hoa Nhung Châu và Thiên Chỉ như nàng một nhà, vì luôn bảo vệ chúng lưng, tự dốc lòng toan tính.

phát hiện, hóa cũng sẽ mạo hiểm vì , khi nhảy xuống vách núi, trong lòng chỉ bảy phần kiên định, lúc Hoa Nhung Châu nhảy theo , trong lòng mấy phần?

Ta khỏi thở dài, thiếu niên vẫn còn cau mày lúc ngủ, đôi môi ửng hồng giờ trắng xanh.

Ngày hôm qua, cắn răng tiếp một chưởng của Dạ Trọng Lan khiến vết thương rách đến hai , hẳn là vô cùng đau đớn, nhưng trách tự ý hành động.

Yên lặng bên giường, tiếng thở nhè nhẹ của Hoa Nhung Châu vang lên bên tai.

Những gì xảy trong mấy ngày qua như từng thước phim hiện lên trong đầu, thể để bản đắm chìm trong nó nữa. Vì bây giờ còn một , sự nhu nhược trốn tránh nhất thời của sẽ chỉ mang bất hạnh cho những xung quanh.

Một lúc lâu mới dậy chuẩn rời , đợi tỉnh đến hỏi . lúc lên thì y phục của giữ .

Quay đầu , Hoa Nhung Châu vẫn đang ngủ mê, nhưng đai lưng của đang đôi tay lộ của giữ chặt, chắc là do khi nãy dậy đắp chăn cho nên vô tình đai lưng rơi tay , mới vô thức nắm chặt.

Ta kéo đai lưng một cái, thấy hề nới lỏng, vì , thử cạy lòng bàn tay của , nhưng vẫn chẳng ích gì. Hai tay càng siết chặt hơn, móng tay gần như cắm da thịt, như thể khác cướp đồ của .

Ta đành buông , từ bỏ ý định rời , cũng thể tháo thắt lưng để y phục chỉnh tề ngoài .

Ta tém góc chăn cho , cứ như xuống cho đến khi trời sáng.

Nửa đêm chịu , dựa bên giường một lát. Ta ngủ sâu, nên khi Hoa Nhung Châu khẽ động lập tức choàng tỉnh.

Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hoa Nhung Châu.

Hai mắt còn vương chút choáng váng, lẽ vẫn kịp quen với ánh sáng.

Ta thẳng dậy, với : “Ngươi tỉnh ? Vết thương còn đau ?”

Hoa Nhung Châu mất một lúc lâu mới phản ứng , mạnh mẽ dậy, động tác vội vã làm giật .

Ta vẫn kịp mở miệng, lưng đang căng đau thì động tác của kéo – bởi vì đai lưng vẫn đang trong tay .

Gấp gáp chống tay đầu giường, tay trái theo phản xạ tì lên vai mới lực tác động bất ngờ đè cả . cách giữa gần, gần đến mức thể thấy nhịp thở đều đều của .

Thân thể mới thẳng dậy của cũng cử động của đè xuống, lúc giống như một toà thành trì đổ , ngã nhào giường.

Hơi ấm bên tay trái truyền đến cũng ủ ấm vài phần cảm xúc nguội lạnh trong , mới nhớ mặc áo. Dù lớn hơn nhiều tuổi, nhưng lúc vẫn chút bối rối, bởi vì cái tư thế cũng lúng túng quá .

Cố gắng trấn tĩnh , thẳng dậy, giả bộ như gì bỏ tay , đó giật đai lưng của , : “Hiện tại thể buông ? Vừa kịp ngươi giật .”

Mặc kệ những chuyện khác, cứ phủi trách nhiệm tính tiếp, nếu tình huống giống như đang đùa giỡn .

Giọng Hoa Nhung Châu tỉnh táo , làm như rắn độc cắn vội vàng buông tay , thoắt cái xoay xuống giường, cúi đầu với : “Thuộc hạ tội đáng muôn chết, xin tiểu thư trách phạt.”

Ta nhớ vẫn đang thương, đưa tay dìu dậy, tự dưng nhớ đang mặc áo, vươn tay cũng chẳng đỡ đoạn nào, may mà ngẩng đầu. Ta thu cánh tay mới giơ một nửa về, dậy : “Trên ngươi vết thương nặng, cần để ý những thứ , tranh thủ thời gian về giường nghỉ ngơi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-25.html.]

Nói cảm thấy chút hợp lý, Hoa Nhung Châu vẫn cúi đầu cử động, thể cứng nhắc như một máy.

Ta sửa sang đai lưng xong mới tiếp: “Trước mắt ngươi mặc y phục , chốc nữa sẽ thăm ngươi.”

Không tim cứ làm loạn , luôn cảm giác lời của ngày càng thíc hợp, hổ tăng tốc rời .

Về đến phòng chỉ leo lên giường ngủ một giấc thật , Thiên Chỉ dọn giường chiếu cho đầu cắn môi , : “Tiểu thư, hôm qua ở một đêm trong phòng Hoa thị vệ mới về phòng, tin mà truyền ngoài chỉ sợ làm mất phận…..”

Tay đang y phục đột nhiên dừng , chút tức : “Hoa Nhung Châu vì nên mới thương nặng, ở trong phòng bê nước bưng cũng là điều nên làm. Các ngươi đối với , đều hạ nhân, cho nên đừng mấy lời như nữa.”

Thiên Chỉ , trong ánh mắt giấu nổi xúc động, bỗng nhiên cảm thấy buồn , xoay tiếp tục lên giường chuẩn ngủ.

một lúc thấy bên ngoài hình như tiếng nha đang tranh cãi, dậy : “Thiên Chỉ, ngoài xem ?”

Thiên Chỉ cùng tiến với Thúy Trúc, Thúy Trúc quỳ xuống dập đầu với : “Tiểu thư, hôm qua Hoa thị vệ thương nặng đến ngất xỉu, nể tình … vẫn luôn trung thành tận tụy, đừng phạt .”

Ta phạt Hoa Nhung Châu?

Ta dậy mặc y phục, đó luồn qua mấy nha bước ngoài, thấy Hoa Nhung Châu quỳ thẳng tắp trong viện.

Ta sải bước tới, mở miệng: “Ngươi làm gì ? Mau về nghỉ ngơi .”

Ta đưa tay dìu dậy, nhưng lên, thanh âm mang theo vài phần run rẩy: “Thuộc hạ… mạo phạm tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt.”

Trong lòng thở dài, đứa nhỏ thật thà đến thế?

“Vậy lệnh cho ngươi dậy.” Thấy kéo cũng động, quyết định dậy .

Hoa Nhung Châu kinh ngạc ngước , thấy cương quyết, chần chừ một chút mới lên.

“Đi theo .” Ta về phòng, cũng theo .

Về đến phòng, cho nha ngoài hết, đó mới : “Hôm đó ngươi ở sơn cốc tìm thấy nhanh như , ngươi nhảy xuống theo đúng ?”

“Vâng.” Hoa Nhung Châu cúi đầu trả lời.

“Vậy vết thương bên hông ngươi là do cành cây quẹt ?”

“Không .”

Ta nghi hoặc Hoa Nhung Châu, đón lấy ánh mắt của : “Lúc thuộc hạ từ sông lên bờ, phát hiện tung tích một kẻ áo đen, tưởng tên áo đen nhảy xuống theo nên xuất thủ với , trong lúc chiến đấu đả thương.”

Kẻ áo đen?

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, gấp gáp hỏi: “Ngươi thấy dung mạo như nào?”

“Không thấy, đeo mặt nạ.”

Nghe câu trả lời của Hoa Nhung Châu, cũng quá thất vọng, đây là thu hoạch lắm .

“Vậy đó thì ?”

“Hình như tên áo đen đánh với , nên đánh mấy chiêu thừa dịp thương vội vàng tẩu thoát. Ta cũng làm cánh tay thương, đó … lo lắng cho an nguy của tiểu thư nên cũng đuổi theo.”

“Đả thương cánh tay?” Ta gõ nhẹ lên mặt bàn, trong đầu đầy trăn trở.

Chú ý đến Hoa Nhung Châu vẫn còn bên cạnh, lúc mới tạm thời ngưng suy nghĩ: “Rơi xuống núi, thương, những chuyện cho ?”

“Bởi vì tiểu thư từng hỏi.” Hoa Nhung Châu , ánh mắt trong veo chút oán trách.

Lòng thấy buồn, mấy ngày nay đều khép kín cửa, hỏi chuyện khác, chẳng trách từng với . Hắn cảm thấy nếu chủ động với giống như kể công nên mới tự làm nhiều việc như hề đề cập tới.

“Về chuyện gì cũng với , rõ ?” lệnh.

Hoa Nhung Châu gật đầu một cái.

Ta cảm thấy nặng lời, mở miệng bổ sung: “Ta luôn luôn bộn bề chuyện của bản , cách nào để ý việc khác. Ta bình thường ngươi tương đối ít, nhưng ngươi vì làm nhiều chuyện như , học cách chủ động , bằng khác ? Ta từng xem ngươi là hạ nhân, nên ngươi thể thoải mái , cũng sẽ cảm thấy ngươi đang kể công.”

“Biết ạ.” Hoa Nhung Châu mở miệng, ánh mắt nặng nề .

“Còn vết thương tĩnh dưỡng cho cẩn thận, cần chịu một chưởng của cái tên Dạ Trọng Lan việc gì làm thì gây sự , khi bảo vệ tự cách bảo vệ , ? Còn nữa, cũng cần…..”

“Trước tiểu thư cũng từng với câu .” Hoa Nhung Châu cắt ngang lời . Hắn xán lạn, đôi mắt phát sáng tựa như dải ngân hà, thế nhưng vẫn suy nghĩ hồi lâu.

“Bất luận tiểu thư cần , luôn coi tiểu thư là quan trọng nhất, cũng quan trọng, nhưng tuyệt đối để tiểu thư chịu nửa điểm oan ức.”

Thiếu niên thổ lộ một cách trắng trợn, khiến khỏi đỏ mặt, lúc mới mở miệng : “Đứa bé ngốc … Tranh thủ về phòng nghỉ ngơi , mấy ngày nay trong nội viện cần ngươi đến canh, ngươi dưỡng thương cho thật , gì cần hỏi tìm Thiên Chỉ là .”

Trông thấy Hoa Nhung Châu rõ ràng chút mất mát, vội đuổi .

Chẳng lẽ đứa trẻ thích thật ? Vẫn luôn trung thành với mà thôi? Nhớ tới trong sơn cốc nhầm câu “Ừm” , khỏi cuống lên trong chốc lát.

hiện tại đang làm ? Đầu tiên là Dạ Trọng Hữu, đó là Hoa Nhung Châu, chẳng lẽ kịch bản biến thành nữ chính?

Đáng tiếc hai ….

Một hậu cung ba nghìn giai lệ, một quá nhỏ tuổi, theo lẽ đó, đào hoa của cũng đến .

Lắc đầu xua những tạp niệm , bắt đầu hồi tưởng câu trả lời của Hoa Nhung Châu – Đáy sơn cốc, hắc y nhân…

Nhắm mắt tính đủ khả năng, cuối cùng dậy bước ngoài, thấy buồn ngủ chút nào.

Trong phòng Hoa Tướng, yên lặng ghế, loay hoay nghịch ngón tay.

Một lát ảnh Hoa Tướng từ ngoài . Ông bưng một ấm , đầu đầy tóc trắng, lúc ông còn chút uy nghiêm nào nữa, đó là phụ già hiền hoà nồng ấm.

“Đây là thứ Thâm Nhi lúc còn sống tặng cho , nó thú vui thưởng , tốn ít ngân lượng mua cho mấy lượng lá . Ta răn dạy nó nhiều , nhưng nó vẫn nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng vẫn cho đưa tới, con nếm thử xem thấy thế nào?” Hoa Tướng tự rót cho một chén đưa tới.

Đưa tay đón lấy, tay run run đỡ lấy chén , đặt nó xuống bàn mới miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh của .

“Mấy ngày nay mẫu thế ạ?” Ta cúi đầu đầu hỏi.

Hoa Tướng uống một hớp mới : “Cảm xúc định nhiều , lúc nào con rảnh thì hãy đến thăm bà , nữa bây giờ con là nữ nhi duy nhất của bà , bà bình tĩnh sẽ làm loạn nữa.”

Loading...