Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-08-17 13:22:31
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn và đều đăm đăm. Hắn sửng sốt, mang theo một chút ngập ngừng: “Nàng ?”

“Ngươi bằng cách nào?” Ta trả lời , nhíu mày hỏi.

Giọng điệu của làm tức giận, xuống bên giường, lúc mới lên tiếng: “Hôm nay… cũng mời đến.”

Tang lễ của Hoa Thâm đương nhiên sẽ mời nhiều .

“Ai để ngươi phòng ?” Sắc mặt chút khách khí, hiện tại đầu đủ rối ren . Trong lúc chỉnh y phục, nghĩ: hầu trong viện đều c.h.ế.t hết ?

“A Khiết, là trượng phu của nàng, trong phủ đương nhiên sẽ cản .” Dạ Trọng Lan vẫn ôn tồn .

“Là thấy đáng thương, trong lòng hổ thẹn? Nên ngươi mới trưng vẻ mặt dịu dàng như ? Ngươi xem là thứ gì?”

Ta xoay xuống giường, thẳng ngoài: “Thiên Chỉ!”

Thiên Chỉ còn , Dạ Trọng Lan kéo cánh tay : “A Khiết, trong lòng nàng lúc dễ chịu gì, ngoài thì chải đầu y phục đàng hoàng .”

Ta đầu , ánh mắt lộ tia châm chọc: “Liên quan gì tới ngươi?”

“A Khiết.” Dạ Trọng Lan thở dài: “Ta tới đón nàng về.”

“Về? Về ? Tấn vương phủ?” Ta nhạt : “Về để tiếp tục ngươi và Mộ Dao tình ý , đó trốn trong viện vờ như ?”

“A Khiết…” Thanh âm của Dạ Trọng Lan mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Thiên Chỉ và Hoa Nhung Châu nhanh qua đây, khi thấy bọn họ kinh ngạc. Hai ngoài cửa, Thiên Chỉ dường như lui ngoài, nhưng thấy Hoa Nhung Châu yên nhúc nhích, nàng tiến mà lùi chẳng xong.

Trọng Da Lan thấy Hoa Nhung Châu bất giác nhíu mày, nhưng kịp mở miệng nổi cáu hất tay .

Ta về phía Thiên Chỉ, : “Mấy ngày nay trong cung chắc đang bận nên quên mất, Thiên Chỉ, ngày mai phái cung hỏi xem, …”

Ta đầu đón ánh mắt Dạ Trọng Lan mới mở miệng: “Sao thánh chỉ hòa ly lâu như ?”

Ánh mắt Dạ Trọng Lan thu về, cuối cùng cũng chọc giận, sắc mặt vô cùng khó coi: “Nàng cung tìm Hoàng thượng?”

“Phải, hiện tại và ngươi mảy may liên quan đến . Ngày mai sẽ cho đến Tấn vương phủ mang đồ của về, ngươi ý kiến gì thì luôn , chúng chắc cần gặp nữa .” Mắt rủ xuống khẽ , thấy gì liền bước đến bàn trang điểm.

Hắn bước tới chắn ngay mặt , dường như vươn tay ôm .

Ta kịp đẩy tay thì một ảnh vọt đến mặt, ngang nhiên chặn giữa hai chúng , một thanh bội kiếm rút một nửa giơ mặt Dạ Trọng Lan.

“Hỗn láo!” Dạ Trọng Lan quát, ánh mắt liếc qua y phục của : “Nô tài từ tới hiểu lễ nghĩa, còn mau cút ngoài.”

Không đợi Hoa Nhung Châu thì chịu nổi nữa , Dạ Trọng Lan lấy động lực chạy đến Hoa phủ lo chuyện của ?

“Hoa Nhung Châu là của , đến lượt ngươi lệnh.”

Dạ Trọng Lan dường như vẫn thêm gì đó, nhưng Hoa Nhung Châu vẫn nhúc nhích chắn mặt , cuối cùng giữa ấn đường lộ vài phần phẫn nộ: “Tránh !”

Thanh âm Hoa Nhung Châu cứng rắn: “Thuộc hạ chỉ lệnh tiểu thư.”

Không kịp đợi mở lời can ngăn, Dạ Trọng Lan giơ tay đánh về phía Hoa Nhung Châu. Hoa Nhung Châu đánh trả, chỉ dùng cánh tay đỡ, lui về vài bước, sắc mặt trắng bệnh.

Trong lòng thảng thốt, kìm chế nổi tức giận: “Dạ Trọng Lan, ngươi ngoài cho !”

Thân thể Dạ Trọng Lan cứng đờ, nhúc nhích, xoa xoa huyệt thái dương : “Bây giờ ngươi làm loạn ở đây để làm gì? Đã lựa chọn thì đừng núi trông núi nọ, chờ gọi đuổi ngươi ?”

Dạ Trọng Lan gì thêm, cuối cùng vẫn cất bước rời , tới cửa, , chỉ : “A Khiết, nếu nàng kiên quyết hòa ly như , sẽ…. thành mong của nàng.”

Ta khẽ , lúc đang định mới : “Dạ Trọng Lan, ngươi về với Mộ Dao một câu, nàng thiếu hai cái mạng.”

Dạ Trọng Lan đầu , ánh mắt nghi hoặc rõ, cũng để ý, sai đóng cửa viện.

Đến mặt Hoa Nhung Châu, thấy sắc mặt trắng bệnh cắt một giọt máu, trong lòng cảm thấy bất an, : “Lúc nãy Dạ Trọng Lan tay nặng quá làm ngươi thương chỗ nào ? Nhìn sắc mặt ngươi chút nào.”

“Ta .” Hoa Nhung Châu ngẩng đầu với , điều mặt mũi tái nhợt giảm mấy phần nhan sắc của .

“Lần nếu gặp mấy chuyện thế , phân phó ngươi tùy ý hành động, như đang giúp , mà sẽ mang đến cho thêm phiền phức, chuyện của thể tự giải quyết.”

Ta nhịn dạy dỗ. Đứa bé đến thời kì nổi loạn , mấy hành động gần đây chút quá.

Hoa Nhung Châu cúi đầu, thấy biểu cảm của , chỉ thấy “Ừm” một tiếng.

Ta phòng, vẫn an tâm với : “Đợi chút nữa ngươi đến y quán khám qua , sắc mặt của ngươi .”

Nói xong và Thiên Chỉ phòng. Bị Dạ Trọng Lan dày vò một trận, tiếp nữa, nên quyết định dậy rửa mặt.

Tang lễ của Hoa phủ cử hành cả ngày, mặc cho bên ngoài bàn tán , vẫn đóng cửa nhất quyết ngoài. Mãi đến hoàng hôn ngày hôm , Hoa phủ mới trở nên yên tĩnh.

Mấy ngày nay Thúy Trúc và Ngân Hạnh về chỗ , đồ đạc của ở Tấn Vương phủ cũng mang về. Nhìn thấy hộp trang sức bên trong tráp gỗ nhỏ, vươn tay chạm , nhưng đó chần chừ, đến cùng vẫn quyết định động chúng, mặc chúng giữa một đống ngọc ngà châu báu.

Mặt trời bắt đầu lặn cũng là lúc mang theo Thiên Chỉ và Ngân Hạnh lặng lẽ từ cửa bên hông phủ.

Chạy xe ngựa thẳng đến nghĩa trang Hoa phủ, ở nơi quạnh quẽ mới xuất hiện một ngôi mộ hết sức nổi bật.

Ta từ từ , Thiên Chỉ và Ngân Hạnh chỉ dõi theo từ xa.

Đến ngôi mộ mới, đặt đèn lồng mang theo cạnh ngôi mộ, chiếu sáng mấy đĩa điểm tâm và hoa quả ngay mặt, cùng với dòng chữ bia – Mộ của Hoa Thâm.

Bởi vì quan hàm, nên mộ chỉ danh tính.

Ta xuống cạnh hia mộ, đầu dựa tấm bia lạnh lẽo, ánh đèn lồng bập bùng chiếu sáng cả trời, cản thấy nghĩa trang lạnh lẽo cũng đáng sợ như thế.

Chợt nghĩ tới hình như từng chuyện thật lòng với Hoa Thâm, thái độ đối với về hơn nữa, nhưng bao giờ như một đối xử tình với ca ca là .

“Ca ca, đến muộn …”

Ta thấp giọng , đầu tựa tấm bia.

“Không ở cùng quá nhiều nên mới tới một , ca ca sẽ trách chứ.”

Luồng gió mát thổi qua ngọn núi, ở trong nghĩa địa, mới tưởng tượng qua cảm thấy sợ mất mật. ngay lúc , với , nghĩa địa một chút dọa .

Không bao lâu, gì nữa, ánh sáng của ngọn đèn dường như sắp tắt, ngọn lửa ngày càng lịm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-24.html.]

Bây giờ mới cảm giác chân tê, nhấc đèn lồng dậy, : “Ta về , ca ca, sẽ thăm .”

Nói thật tức , lúc Hoa Thâm còn sống, thôi cũng phát chán, bây giờ còn nữa, cảm thấy thiết đối với tấm bia mộ, mặc cho nó một lời hồi âm.

Đưa tay phủi cỏ dại bám y phục xong, , đang định rời thì bỗng khựng .

Chỗ Thiên Chỉ và Ngân Hạnh đang nhiều hơn hai .

Bọn họ cúi gằm đầu xuống, ngay đến thở cũng dám thở mạnh.

Đèn lồng trong tay cuối cùng cũng đốt hết, ánh lửa lập lòe tắt hẳn, hiện một ảnh đằng xa.

Y phục của Dạ Trọng Hữu hàng ngày hình như cũng là màu sáng.

Thấy đèn lồng trong tay tắt, Dạ Trọng Hữu nhận lấy đèn lồng từ tay tùy tùng, một bước tới chỗ .

Chỉ mất vài chục bước chân đến mặt .

“Người đến bao lâu ?” Ta mở miệng hỏi.

“Không lâu, chỉ chừng nửa canh giờ.” Dạ Trọng Hữu đáp.

Xem ngẩn ngơ lâu, nên mới chú ý đến động tĩnh bên .

“Sao ở đây?”

“Từ tới nay lúc nào nàng cũng mạnh miệng, nhưng nàng dễ yếu lòng. Tuy nàng vô tình với Hoa Thâm, nhưng mỗi gây họa nàng đều khoanh tay , thậm chí còn vì chặn kiếm của Hoàng , nên … nàng nhất định sẽ tới nơi

Dạ Trọng Hữu , ánh mắt dịu dành giống vầng trăng sáng, : “Ta đến muộn , Khiết Khiết.”

Sống mũi thấy cay cay, gì cái gì mà nước mắt suýt nữa rơi xuống. Ta tránh ánh mắt chỗ khác, mở miệng: “Sao Hoàng thượng xuất hiện ở chỗ ?”

“Đưa nàng cái .” Dạ Trọng Hữu lấy một vật hình trụ từ trong n.g.ự.c đưa cho .

Ta vươn tay nhận lấy, mở xnàng – là thánh chỉ hòa ly.

Ta cẩn thận cuộn thánh chỉ , về phía Dạ Trọng Hữu: “Hoàng thượng thể sai thái giám đến đưa mà, tự đến làm gì?”

Dạ Trọng Hữu , ánh lửa của chiếc đèn lồng tựa như chiếu đỏ ửng khuôn mặt : “Vì gặp nàng.”

Tay siết chặt, hằn một vết lên thánh chỉ bằng vải gấm.

“Lời của Hoàng thượng hợp quy củ, sắc trời tối, vẫn nên sớm hồi phủ thôi.”

Vội vàng thi lễ một cái, bước qua mặt xuống núi, mà Dạ Trọng Hữu nhanh chậm lưng cầm đèn lồng chiếu sáng. Thiên chỉ và Ngân Hạnh thấy cũng dám tiến lên cùng Dạ Trọng Hữu mang theo, cách chúng một .

Mở miệng đuổi cũng , đổi chủ đề: “Đã tra hắc y nhân hôm đó hành thích yến tiệc ?”

Dạ Trọng Hữu lên cạnh , lúc mới : “Tạm thời đầu mối, thích khách xử lý cực kỳ sạch sẽ, những tên bắt đều cắn lưỡi tự sát, hiện trường còn sống, cũng để dấu vết nào, điều mấy ngày nay kinh thành bắt đầu siết chặt .”

“Y phục và bội kiếm của những thích khách bắt đều đồng nhất ?” Ta chau mày hỏi.

Bước chân của Dạ Trọng Hữu dường như sững , hỏi : “Sao nàng hỏi như ?”

Ta dừng bước, : “Chỉ là thấy bọn hắc y nhân trong yến tiệc ngày hôm đó, phối hợp hợp lý.”

Một lúc lâu , Dạ Trọng Hữu khẽ một tiếng, giọng của vang lên: “Khiết Khiết, nàng luôn bình chân như vại mỗi khi xảy chuyện, khiến khỏi bội phục.”

Câu quá sâu xa, cũng truy cứu thêm, chỉ : “Hoàng thượng tiết lộ thì thôi, hà cớ gì dùng lời … để lảng tránh .”

Vậy mà tay Dạ Trọng Hữu nắm lấy, thẳng mắt , cố hết sức kéo tay , nhưng càng nắm chặt hơn.

“Cho dù ai ở đây, cũng thể vượt qua quy tắc như , coi là gì…” Giọng điệu của ẩn chứa vài phần tức giận.

“Không nay nàng luôn ? Còn lấy quy củ kiềm chế .” Dạ Trọng Hữu hề vì lời của mà buông tay.

Tay trái cầm thánh chỉ càng chặt hơn, một lát mới : “Hoàng thượng đổi mục tiêu từ bao giờ thế?”

“Chưa từng đổi.”

“Hả?” Ta ngạc nhiên Dạ Trọng Hữu.

Ta thấy ánh mắt sáng quắc: “Vẫn luôn là nàng.”

Nghe xong những lời , vô thức rút tay thật mạnh, Dạ Trọng Hữu dùng lực nữa nên thuận thế rút tay về. Trước ánh mắt chút d.a.o động của , chỉ cảm thấy cổ họng như thắt , mở miệng, định cảm xúc của mới : “Vậy Mộ Dao …”

Dạ Trọng Hữu chau mày : “Tại nàng lúc nào cũng kéo Mộ Dao đến cạnh thế?”

Ta cúi đầu ánh sáng lay động mặt đất mới : “Là , ánh mắt nàng khác với .”

“Tất nhiên là khác .” Giọng Dạ Trọng Hữu thấp giọng: “Người khiến vì thích mà ánh mắt trở nên khác biệt luôn là nàng. Người thành vẫn hằng nhớ nhung là nàng. Đo thể để may y phục cho một vẫn là nàng. Từ lúc bắt đầu đến giờ, chỉ một nàng.”

Thánh chỉ trong tay thiếu chút nữa cầm vững, chỉ cảm thấy tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c lớn quá , trong màng nhĩ tràn đầy tiếng “binh binh” vang lên.

“Ta… là…”

Chưa hết ba chữ Tấn vương phi, thánh chỉ trong tay, thanh âm của đột ngột dừng .

Dạ Trọng Hữu dường như thấu tâm can , :“ Sợ nàng sẽ vì phận đây mang gánh nặng, nên mới cho nàng , nhưng thông minh như nàng, thể tấm lòng của ? Còn lấy Mộ Dao để làm cớ từ chối khéo đại điện.”

“Nếu lúc đó hoàng thượng suy nghĩ của , hôm nay đến…” Ta cảm thấy thánh chỉ trong tay sắp bóp nát, hình như từng thánh chỉ là vật ban cho, làm hư sẽ phạt trọng tội.

“Bởi vì thể buông tay.” Dạ Trọng Hữu để ý đến mâu thuẫn của , : “Cho nên hỏi nàng một nữa, đích hỏi nàng, nàng theo ?”

MMC

Lòng chút chua xót, : “Hoàng thượng đùa ? Thân phận giữa , dù là bây giờ cũng thích hợp.”

Muốn làm đây? Theo tiến cung làm phi tử ?

“Có thể lúc , nơi thích hợp chuyện , nhưng nhịn nổi, chỉ hỏi nàng, nàng ? Nếu trong lòng nàng , dù chỉ một chút, chuyện cứ giao cho , sẽ để nàng quang minh chính đại bên cạnh .”

Dạ Trọng Hữu , đôi mắt tràn đầy chân thành, còn thăm dò và cảnh giác như đầu gặp gỡ.

Tay cầm đèn, tay trái vươn đến , lòng bàn tay trắng nõn nhưng khớp xương rõ ràng ánh trăng, chiếu mắt đau.

“Khiết Khiết, chuyện . Chỉ cần nàng , tay mãi ở đây.”

Những lời của Dạ Trọng Hữu chứa đựng thứ tình cảm chân thành mà mộc mạc nhất, hiểu rõ lòng , nhưng liệu thể nắm lấy bàn tay ?

Loading...