Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-08-17 13:22:30
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không rõ bao lâu, vẫn dấu hiệu của dân.

Nói thật, quá nửa đêm đơn độc trong cái núi rừng hoang vắng , thật sự chút dọa , xung quanh quá an tĩnh, chỉ thấy âm thanh róc rách của dòng nước.

Mắt dám loạn, tinh thần quá mức căng thẳng, bởi vì càng xung quanh, lòng càng sợ hãi, nhịp tim ngày càng tăng, cảm giác bên tai còn thể tiếng đập.

Ta khỏi chút hối hận, mù lòa còn trổ tài khoe khoang cái gì? Chi bằng ngoan ngoãn đợi vách núi, phối hợp một chút, chờ Dạ Trọng Lan đến lựa chọn.

Nắm thật chặt con d.a.o nhỏ trong tay, hình như chút thanh âm khác lạ, giống với tiếng nước chảy.

Vừa thấy một tảng đá lớn, vội qua đó sụp xuống, trốn một tiếng động, cẩn thận tập trung ngóng.

Quả nhiên tiếng động khác, giống như là tiếng bước chân, chỉ rõ là thú.

Nơi rơi xuống dù cao, thế nhưng địa hình nơi gập ghềnh lạ thường, cứ xem như Dạ Trọng Lan phái tới điều tra, chỉ sợ lúc cũng đến sườn núi, cho nên khẳng định của .

Vậy chính là dã thú, hoặc là……

Đêm đen gió giật, trong đầu từng thước phim cảnh vứt xác nơi núi rừng hoang vu từng xnàng.

Nghĩ tới càng sợ hãi, tình tiết trong đầu càng rõ ràng càng m.á.u me.

lúc ánh trăng vì điều gì mà đám mây che , đối với chứng bệnh quáng gà mức độ nhẹ của , quả thực xung quanh là một màu đen kịt.

Thanh âm càng lúc càng gần, như từng bước đạp tim , cuối cùng tiếng bước chân dừng bên cạnh tảng đá.

Ta rốt cuộc nhịn nổi nữa, trực tiếp nhắm hai mắt quờ quạng con dao, đang định tay thì một bàn tay lạnh buốt nắm chặt.

Ta lắc đầu một cái, nhưng đó thấy một âm thanh quen thuộc: “Cuối cùng cũng tìm .”

Mở mắt , vẫn thấy rõ, nhưng chỉ một lát , mặt trăng tựa như hộ lòng , mây bắt đầu tan , từng điểm sáng mắt hiện lên.

Ta thấy gương mặt của Hoa Nhung Châu.

Đôi mắt chút ướt át, rốt cuộc cũng nhận còn sống sờ sờ, trông thấy còn vui hơn thấy tri kỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ban nãy dọa đến mức nhảy xuống sông cho .

Ta lập tức nhào tới, tặng một cái ôm: “Mẹ của ơi, hóa là ngươi , đúng là làm sợ chết, nhát gan như , may mà vẫn ở đây với ….”

Hoa Nhung Châu động đậy, kéo tay , từ từ nắm chặt cổ tay , giọng một tia tình cảm: “Vòng tay cho là để phòng , để tự hành .”

Giọng điệu …. vẫn là cái tên tiểu thị vệ e thẹn lời đó ? Có là yêu tinh đội lốt Hoa Nhung Châu ? Người đột nhiên đổi khác làm trở nên ngây dại, vẫn phản ứng kịp câu “ cho ” trong miệng thì thấy tiếng thở dài, đó buông cổ tay , sụp xuống, nâng mắt cá chân lên, xoa bóp vài cái mới : “Không tổn thương đến xương cốt, lát nữa tìm dược thủy xoa lên một chút là .”

Vừa nãy mới một bước, chân trái thương? Khả năng quan sát cũng quá đó.

Sau đó thấy xoay , đưa lưng về phía : “Ta cõng .”

Lúc mới phát hiện, cả một áo bào đen của đều ướt sũng, chẳng lẽ bởi vì tìm nên nhảy xuống nước ư? Có điều cũng , từ đỉnh núi mò đến nơi , nhanh chứ?

“Không cần, vẫn .” Ta chút hổ cự tuyệt, đó cất bước tiếp tục .

Hoa Nhung Châu cản , chỉ yên lặng theo lưng .

Có cái bóng của bên cạnh, đầu , nhưng cứ chăm chú cái bóng , trong lòng cảm giác khó chịu rõ ràng. Ngữ khí của đang chỉ trích , kịp phản ứng. Loại cảm giác giống như là, một luôn thấp hơn ngươi, một ngày đột nhiên từ cao xuống ngươi .

Không để ý nên chân trái dẫm lên một tảng đá, một trận đau đớn truyền đến, chân mềm nhũn , đó cảm giác như một đôi bàn tay đỡ lấy .

“Ta… .”

Lời còn hết, Hoa Nhung Châu buông tay , xuống : “Leo lên.”

Lần cự tuyệt nữa, lập tức leo lên, đột nhiên nhớ tới uống quá nhiều rượu cũng giống như , cũng là cõng xuống đủ 20 tầng lầu.

Sau khi tỉnh , những chuyện bộn bề của Hoa phủ nên quên mất chuyện , vẫn kịp với tiếng cảm ơn. Là 20 tầng đấy!

Trong lòng chột , qua loa: “Sao ngươi rơi xuống đây? Yến hội đó thế nào? Hoa… Huynh trưởng ?”

Giọng Hoa Nhung Châu buồn rầu, : “Sau khi Vương phi và Trắc phi bắt , là theo sát Tấn vương lên đỉnh núi, bởi tình hình của cung yến và Hoa công tử.”

“Vậy vì thấy ngươi đỉnh núi?” Đè nén bất an đang nhen nhóm trong lòng, dám nhiều lời, bày vẻ nhẹ nhõm đổi chủ đề.

“Vương phi từng để ý đến , quen .” Thanh âm của Hoa Nhung Châu nhàn nhạt.

Lời … Ta lạnh nhạt với như ?

“Không , tại lúc đỉnh núi treo lên, chói mắt quá nên mới thấy….” Ta giải thích.

“Vậy nhớ đầu tiên gặp ?” Hoa Nhung Châu đột nhiên hỏi.

Ta nhớ một chút, mở miệng: “Ở lễ tế tổ ?”

Hoa Nhung Châu tiếp, cứ ngỡ trả lời thì mở miệng: “Quả nhiên là .”

“Có ý gì?” Ta nhíu mày.

“Vậy Vương phi cũng nhớ rõ từng hỏi bốn … tên của ?” Thanh âm Hoa Nhung Châu nhẹ hơn một chút.

Ta hỏi nhiều như ? Không thể nào, trí nhớ thể nào kém như chứ.

Trong lúc chuẩn hỏi tiếp, đột nhiên ngửi thấy mùi m.á.u tươi, sững sờ, vô thức hỏi: “Ngươi thương ?”

Hoa Nhung Châu dừng bước, : “Chỉ trầy da thôi.”

“Trầy da? Là vì cây trong rừng , ngươi làm cách nào mới xuống đây ? Mà tại chỉ một ngươi?” Trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

“Vương phi còn gặp ai nữa?”

Ngữ khí của đứa nhỏ hôm say như chứ? Y như nàng trai , cứ một câu cãi một câu, trực tiếp véo tai , : “Nói chuyện kiểu gì thế? Không lớn nhỏ , là Vương Phi đấy…”

“Không hòa ly ?”

Câu làm á khẩu nữa, nhưng vẫn mạnh miệng : “Vậy vẫn lớn hơn ngươi, ngươi vẫn tôn trọng .”

“Sau hòa ly , nên gọi thế nào?” Hoa Nhung Châu lảng tránh.

Ta từng nghĩ tới vấn đề . Nếu mang theo bọn họ đến tiểu trấn ở Giang Nam ẩn cư, bọn họ gọi là là tiểu thư ? Vẫn nên gọi là tỷ tỷ thì hơn, dù cũng lớn hơn bọn họ.

Ta đắm chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên cảm giác thể Hoa Nhung Châu cứng đờ, thanh âm của dường như mang theo chút buồn bực: “Người định mang theo khi rời khỏi Tấn Vương phủ ?”

“Đương nhiên .” Ta dịp phủ nhận, bên cạnh chỉ vài thể sử dụng , làm thể mang theo, thế nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc: “Kể cả ngươi hướng về Thúy Trúc cũng mang ngươi theo.”

Hoa Nhung Châu đột nhiên dừng , bất động.

Ta buông tay , phát hiện tai véo đến đỏ cả lên, chút hổ hỏi: “Sao tiếp? Mệt ? Có dừng….”

“Bình thường vương phi đừng động tí là đẩy cho Thuý Trúc nữa” Hắn cắt lời .

“Ơ?” Ta vô thức bật .

“Bất luận là khi đùa ở viện lúc tập kích, cũng đẩy cho Thúy Trúc” Hoa Nhung Châu , chỉ thấy gò má , còn mắt rủ xuống.

“Ta cứ tưởng trong yến hội ngươi thấy lời , nếu thấy cớ …..”

“Bởi vì trong lòng.”

Thiếu niên trịnh trọng tuyên bố, thành công khiến lời định tiếp nghẹn trong cổ họng.

“Là ai ?” Chết cũng nhịn tật tò mò.

Hoa Nhung Châu gì nữa, tiếp tục bước , cảm giác đó là điều bí mật mà một khi , sẽ buồn đến tê tâm liệt phế.

“Là trong phủ chúng ?”

“Phải.”

Ta tiện mồm hỏi nhận câu trả lời, lập tức tràn đầy hào hứng: “Không Thúy Trúc, chẳng lẽ là Thiên Chỉ?”

“Không .”

“Vậy là Ngân Hạnh?”

“Không .”

“Vậy là ai thế?” Ngọn lửa tò mò trong lòng đang cháy hừng hực.

Mà Hoa Nhung Châu cũng để ý đang đoán mò tận chân trời góc bể, một tự biên tự diễn cả nửa ngày trời, cuối cùng một câu: “Không lẽ là ? Hahaha…”

Cười vài tiếng vẫn thấy trả lời, lập tức cảm thấy lúng túng, đứa nhỏ tiếp lời chứ.

“Ừm.”

“Hả????” Ta hoài nghi thể nhầm, nhưng sống c.h.ế.t chịu lên tiếng, phủ nhận cũng thừa nhận, cuối cùng đến mức miệng đắng lưỡi khô, chỉ thể từ bỏ.

Ta đưa tay xoa đầu , nửa đùa nửa thật : “Mặc dù ngươi , nhưng tỷ tỷ thích nhỏ tuổi hơn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-23.html.]

Hắn trả lời, cũng để ở trong lòng, nào mở miệng gì nữa.

Tiếng nước chảy ngừng con sông, ánh trăng sáng rực một vùng, dần dần cũng chút mệt mỏi, lưng mê man ngủ .

Lúc tỉnh phát hiện giường, chỉ là gian phòng cảm thấy lạ lẫm.

Sao ngủ say như , giường mà cũng .

Thấy Thiên Chỉ tới, mới thở phào nhẹ nhõm, gặp quen là .

“Chỗ là….” Ta nhịn mở miệng.

“… Là Hoa phủ.” Thiên Chỉ cúi đầu đáp lời.

Hóa đây chính là khuê phòng của Hoa Khiết, nhận nên chút hớ, đưa tay lên giả bộ như đau đầu nhằm che giấu, về phát hiện chỉ là tự vẽ , bởi vì Thiên Chỉ cũng để ý đang kì lạ.

“Là Hoa Nhung Châu cõng về , trưởng thế nào , mời thái y ?”

Nói hồi lâu cũng tiếng trả lời, buông tay xuống qua, thấy Thiên Chỉ vẫn cúi gằm đầu xuống.

“Thiên Chỉ?” nghi hoặc mở to mắt , chỉ thấy hốc mắt đỏ bừng của Thiên Chỉ, trong lòng chợt run rẩy, âm thanh cũng lớn thêm vài phần: “Khóc lóc cái gì?”

Thiên Chỉ nức nở, : “Vương phi, Hoa… Thiếu gia… ngài … ngài …”

Trước mắt tối sầm, trong lòng cuồng loạn dứt. Giống như là đoán chuyện đáng sợ nào đó, hai tay khống chế phát run. Cố gắng nắm chặt ngăn cơn run rẩy, cắn chặt răng dậy, đẩy Thiên Chỉ xông thẳng viện.

Bên ngoài quả nhiên là Hoa phủ từng đến, chỉ là… tất cả nô bộc đều đang khoác lên tấm vải bố.

Tiện tay kéo một nha , hỏi: “Hoa Thâm ?”

Nha dám , đưa tay chỉ về một hướng, vội vàng chạy tới, để ý tiếng kêu của Thiên Chỉ.

Chạy đến nơi đó, thấy một… linh đường.

Hai chân trở nên cứng ngắc, suýt chút nữa vấp bệ cửa, mơ hồ thấy tiếng kêu của Hoa phu nhân từ bên trong truyền đến: “Con của ơi….”

Hoa Thâm thật sự … chết?

Tại thể như , vì đỡ cho một kiếm đó ?

Ta từng nghĩ tới sẽ khả năng , bởi vì từng trúng tên, cũng xuyên thấu lồng n.g.ự.c như thế. Trong tiềm thức của , vẫn nghĩ chắc hẳn sẽ gì đáng ngại. Thế nhưng, vì cớ gì thể sống sót, còn may mắn như ?

Thiên Chỉ đuổi tới kéo ống tay áo , hất văng , tiếp tục thẳng trong.

Sau đó… thấy một bộ quan tài.

Không bằng cách nào mà vẫn bước tiếp. Còn cửa, khuôn mặt Hoa Thâm dần hiện theo từng bước chân . Ta chỉ thấy trong quan tài, mặc cẩm y, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao tựa như đang ngủ.

Chân như mềm nhũn, tay chống lên quan tài, cuống họng đột nhiên đau nhức.

Trong đầu ngừng vọng từng lời của Hoa phu nhân.

“Ca ca của con tuy chậm chạp, nhưng nó vẫn luôn thật lòng đối với con.”

“Cái gì cái gì nhất nó đều giữ cho con, ngay cả làm mẫu như cũng phúc lợi .”

“Năm đó hoài thai con, Thâm Nhi chỉ mới 5 tuổi, mỗi ngày đều xoa xoa bụng , lẩm bẩm con mau mau chui .”

“Cả ngày nó chạy xnàng đến ba bốn , còn chờ con đời sẽ chăm sóc con thật .”

……..

Những lời đây thèm để ý tới một , giờ đây nhớ giống như hàng trăm con kiến đang cắn xé tim . Ta đang ?

Hoa phu nhân nhào tới phá vỡ ảo tưởng của .

“Cái đồ nghịch nữ , hại c.h.ế.t ca ca ngươi …”

Trái tim như xé nát, hề cử động.

Cuối cùng Hoa Tướng mở miệng: “Người , mau đỡ phu nhân xuống.”

Tiếng kêu của Hoa phu nhân ngày càng xa, cuối cùng biến mất còn thấy gì. Không khí linh đường càng thêm phần cô quạnh.

Lần đầu tiên thấy khí chất đoan trang quyền quý của phu nhân biến mất, mà Hoa Tướng nho nhã mắt cũng như già chục tuổi, tóc bạc trắng hơn nửa.

“Chuyện thể trách con.” Hoa Tướng vỗ vai : “Mẫu con quá đau lòng nên mới lung tung, con cần để ở trong lòng.”

Lời động vết thương trong lòng mà Hoa phu nhân để , càng khiến đau lòng.

Ta đờ đẫn linh đường , thanh âm của Hoa Tướng truyền tới, mang theo sự bi thương khiến khác đau xót: “Trước đây luôn nghĩ, sinh một con trai, ngoại trừ ngày thường gây họa thì một chút tài năng nào. bây giờ nó ở đây, thấy, gây họa để thu dọn cục diện rối rắm cũng .”

Hốc mắt đột nhiên đỏ bừng, thứ mắt dường như chút nhòe , mở to mắt, cắn chặt môi, cố gắng phát tiếng động.

Hoa Tướng tiếp tục : “Thâm Nhi cả một đời ăn sung mặc sướng, dạy dỗ nhiều cũng đổi, cuối cùng … cũng xem như nó làm đúng một chuyện.”

Ta về phía Hoa Tướng, tuy hốc mắt ông khó nén bi thương đến nỗi đỏ ửng, những vẫn tràn đầy thương yêu, cho tới bây giờ từng thấy loại thần sắc trong ánh mắt ông.

“Những năm nay hao tâm tổn sức, từ thủ đoạn để trèo lên cao, chỉ vì chuẩn một con đường cho Thâm Nhi , nhưng giờ nó, làm còn cái chức Tể tướng nữa.”

“Ý của phụ cân nhắc việc con đề cập đó ?” Ta mở miệng, thanh âm tê liệt đến mức chính cũng bàng hoàng. Đây thật sự là giọng ? Nghe tồn tại một chút tình cảm nào trong đó.

Hoa Tướng dang tay nhẹ nhàng ôm lấy , bàn tay dày dặn vỗ nhẹ lưng , : “Từ đến nay con vất vả , con gái ngoan của , là … sai. Ta nên tham luyến quyền thế, nếu sớm đưa các con rời , rơi báo ứng như ngày hôm nay.”

Ta liều mạng cắn chặt môi, đôi môi cắn tới rướm máu, đầu dựa n.g.ự.c Hoa Tướng ngăn nổi nước mắt.

Đây rõ ràng phụ trưởng cùng thuyết thống với , nhưng vì tim đau đến như ? So với trúng tên xuyên n.g.ự.c còn đau hơn gấp vạn .

“Ta quyết định… con, làm cái chức Tể tướng nữa.”

bước từ linh đường, cảm thấy tất cả giống như đều là giả.

Ta như cái xác hồn lết về viện, lúc bước qua cửa hẫng môt cái, thể như mất trụ cột, giống như một đống bùn nhão xụi lơ ngã xuống. Thiên Chỉ lưng kịp đưa tay giữ thì vẫn ngã xuống nền đất.

Là Hoa Nhung Châu.

Cánh tay của đặt ngang eo , chặn cho cả ngã xuống. Tay bám cánh tay vững chãi của , ngẩng đầu định với , nhưng khi lời đến miệng là: “Ta còn trưởng nữa .”

Sau lưng truyền đến tiếng nức nở của Thiên Chỉ, trong tim phảng phất như cắt mất một miếng thịt, ngón tay vô thức bám chặt cánh tay Hoa Nhung Châu.

“Hoa Khiết…. còn ca ca nữa .”

Nói xong nhịn quỳ sụp xuống.

Có thể là kiềm chế quá lâu, Hoa Thâm c.h.ế.t như một thanh đao bổ xuống, phá vỡ tất cả cảm xúc trong , hai tay bịt mắt, cứ như sụp lên cửa như một đứa trẻ.

Giờ khắc , tất cả thứ đều liên quan .

Ta cho những oan ức từ đến nay thể .

Ta cho Hoa Thâm c.h.ế.t chỉ thể nghĩ đến chuyện ép Hoa Tướng từ quan nhận tội.

Ta cho chính bản vẫn mãi cô độc lẻ loi, bất do kỷ.

Một Hoa Thâm duy nhất đối với , thành kiến với , ở nơi đều xem như thấy . Ta luôn miệng trách Mộ Dao lợi dụng tình yêu của Dạ Trọng Lan tùy ý làm việc, nhưng như thế ? Mãi mãi mang một mặt nhất bày mặt với nhất.

Khóc đến lúc đầu cảm thấy choáng váng, một ôm trong ngực, truyền nhiệt cơ thể ủ ấm , : “Không hết, còn , vĩnh viễn rời .”

Thiên Chỉ cũng bổ nhào phía lưng ôm lấy , thanh âm khàn khàn mở miệng: “Nô tì sẽ vĩnh viễn hầu hạ… bên cạnh tiểu thư.”

Ba chúng như mọc rễ tụ đá chân, cứ mãi ngây cửa viện hồi lâu.

Phảng phất như đồ chạy bằng điện, trốn ở trong phòng một ngày một đêm đóng cửa chịu , như sẽ ai đến làm phiền nữa, mơ hồ thanh âm ồn ào bên ngoài, dậy: “Bên ngoài tiếng gì ?”

“Bẩm Vương phi, hôm nay là ngày… đưa tang Hoa thiếu gia.” Thiên Chỉ trọng trả lời. Truyện Teen Hay

“À.” Ta cúi đầu , xuống.

“Vương phi cần rửa mặt chải tóc ?” Thiên Chỉ nhịn hỏi một câu.

Ta lưng : “Ta .”

Sau lưng vang lên tiếng bước chân ngày một xa của Thiên Chỉ, gối đầu lên gối, hốc mắt như rắc một nắm muối, khô khốc đến đau nhức. Ta nhắm mắt , nghĩ thể trốn tránh bằng cách .

Rõ ràng một đêm ngủ, thế nhưng hề buồn ngủ. Ta thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Ta nhúc nhích, : “Ta đưa tang, cần đến giục nữa.”

MMC

Tiếng bước chân dừng , lên tiếng, cũng để ý gì nhiều.

Lúc lâu mới giọng vang lên: “Đã qua giờ Tỵ , nàng vẫn dậy? Tang lễ của trưởng, dù gì nữa nàng vẫn mặt, nếu ngoài sẽ nàng thế nào đây?”

Dạ Trọng Lan?

Ta mở mắt , vực dậy, quả nhiên là .

Loading...