Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-08-17 02:45:06
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa mỹ nhân quả nhiên tức giận: “Hoa Khiết, ý của ngươi là gì?”

Ta làm bộ khẩy một cái mới : “Đường tỷ vẫn đổi cái điệu bộ phóng khoáng , nhập cung làm chủ tử vẫn gì như

Ta đột nhiên phát hiện tiềm năng của , nếu ở thời hiện đại thể cân nhắc dấn showbiz. Bởi vì hình tượng lúc diễn vai ác độc cay nghiệt, đừng tới Hoa mỹ nhân, ngay cả Thiên Chỉ cũng xông đánh một trận.

“Ngươi…”

Hoa mỹ nhân đang chỉ thẳng mặt mắng chửi ầm ĩ, nha phía đang bê khay canh liền kéo ống tay áo nàng , nhỏ giọng : “Mỹ nhân, chúng vẫn nên đưa canh giải rượu nhanh thôi, chậm chễ chút nữa canh sẽ nguội mất”

Nha đầu vẻ thông minh hơn chủ tử của nàng, chẳng qua hạ quyết tâm kéo Hoa mỹ nhân xuống, một là lấy lòng Dạ Trọng Hữu, thuận tiện cho việc cơ hội dùng Hoa mỹ nhân làm con tin công kích Hoa phủ nữa, hai là tránh Hoa Tướng thái độ ngỗ nghịch của mà tức giận, hồ đồ nhặt quân cờ là nàng , hao tâm tổn sức bấy lâu nay chẳng mất toi ?

Thế là bèn chờ lúc Hoa mỹ nhân ngang , duỗi chân

Thấy nàng lảo đảo ngã xuống đất, trong lòng cũng cảm giác tội , ăn h.i.ế.p quá nhỉ?

Lúc cảm giác tội loé lên, buộc hạ quyết tâm. Ta cũng chẳng nữ chính mang tấm lòng Bồ Tát, cái thứ cỏ dại như Hoa mỹ nhân, khéo sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn mạnh. Trong truyện nàng cũng góp một tay khiến cả Hoa phủ c.h.é.m đầu, vẫn nên phòng ngừa chuyện xảy , tránh để nàng quyền thế là .

“Hoa Khiết, ngươi điên ?” Hoa mỹ nhân dậy phủi phủi y phục, trừng mắt .

Thiên Chỉ vô thức chắn mặt , khoát tay đẩy nàng về , dám làm dám chịu.

“Lời của Đường tỷ hình như quá, làm khác đau lòng lắm , tự vững sang trách ?” Ta cố tình giở bộ mặt chịu tổn thương.

“Hoa Khiết, và ngươi thù hận, vì ngươi cứ mãi nhắm ?” Thấy Hoa mỹ nhân nhịn nổi, nha cạnh liều mạng kéo nàng cũng .

“Trước truyền tin cho Hoa Tướng, bây giờ ngươi đang lấy oán trả ơn !”

Cắn câu !

“Đường tỷ, tỷ đang gì, hiểu?”

Ta che miệng ngạc nhiên.

Hoa mỹ nhân kích thích đến nỗi vạ miệng: “Ngươi bớt giả ngu , nếu , Hoa Tướng thể thăng tiến từng bước trong triều đình?”

Ta thở dài, : “Đường tỷ chuyện ngày càng tức , phụ một là tham gia tranh giành, hai là liên quan đến hậu cung, cần tỷ giúp đỡ ? Hơn nữa, tỷ tiến cung mới một hai năm, quyền thế ở lớn đến ?”

Để diệt trừ Hoa mỹ nhân , đành cắn rứt lương tâm bịa đặt vài câu.

“Hoa Khiết, ngươi quá ngu xuẩn là tự nghĩ thông minh, ngươi cho rằng Hoa Tướng cam tâm dậm chân tại chỗ ?” Hoa mỹ nhân lạnh một tiếng.

Ta chút khinh thường nghiêng đầu, đáp lời: “Suy nghĩ của phu lẽ hiểu hết, nhưng dù cũng hiểu rõ hơn Hoa mỹ nhân. Nếu phụ tham luyến quyền thế, làm thinh với Hoa mỹ nhân phái đến lấy lòng?”

Khuôn mặt Hoa mỹ nhân tái nhợt, chắc hẳn nàng đang rõ tại Hoa Tướng đột nhiên lờ nàng , nhưng nàng vô cùng sĩ diện, vẫn mạnh miệng : “Ngươi cho rằng Hoa Tướng thì thể làm nên chuyện gì ? Không vẫn thể nổi bật trong cái hậu cung đầy hỗn loạn như thường, ngươi cứ đợi mà xem, sớm muộn gì cũng sẽ đội mũ phượng, xem lúc đó ngươi chạy đến cầu xin

Chà, chí hướng, làm Hoàng hậu thì cũng lên đến chức Quý phi? Có điều đôi khi tự lượng sức cũng .

“Từ bao giờ Hoa mỹ nhân thể quyết định trẫm ? Ngươi đội mũ phượng là ?” Dạ Trọng Hữu từ núi giả bước , mặt Hoa mỹ nhân tái nhợt như tờ giấy trắng.

“Hoa Khiết, ngươi gài bẫy !” Hoa mỹ nhân nghiến răng hằm hằm.

Dạ Trọng Hữu chắn mặt , : “Ngươi vẫn trả lời câu hỏi của trẫm, chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé nhưng lòng thì nhỏ nhỉ”

cũng là Hoàng đế, bình thường luôn tỏ ôn hòa, nhưng khi phô trương quyền thế vẫn khiến khác khiếp sợ, chính cũng từng dọa đến run chân đấy ư?

y da… Nhắc mới nhớ, từ bao giờ bắt đầu sợ nữa?

Lúc chuyện với Hoa mỹ nhân chặn sạch sẽ đường lui của nàng , là nàng tự cần đến Hoa Tướng, nên bây giờ thể dựa nữa.

Nghĩ đến nhiệm vụ của thành công rực rỡ, lấy khăn lau giọt nước mắt vô hình bên khóe mắt, : “Mong Hoàng thượng nể tình công lao của Hoa thị, chớ trách phạt Hoa mỹ nhân quá, thần phụ yếu ớt thể chịu nổi gió lạnh, xin cáo lui

Dạ Trọng Hữu dáng vẻ của , trong mắt tràn ngập ý , ho nhẹ một tiếng che giấu , đó khuôn mặt Hoa mỹ nhân đang tái mét như màu y phục nàng.

Trong lòng thở dài, Hoa mỹ nhân cũng làm điều gì quá đáng, Dạ Trọng Hữu nhất định chỉ đưa nàng lãnh cung. Vậy thể sắp xếp thêm chăm sóc nàng một chút, đưa cho nàng chút ngân lượng, trong hậu cung chút tiền là dễ dàng hành sự, nữa thì cũng do tính kế nàng .

Vừa mới xoay thấy một tiếng hét căm hận hoà cùng hai tiếng kêu thất thanh.

“Hoa Khiết, đồ tiện nhân !!”

“Vương phi!!”

MMC

“Hoàng thượng!!”

Cổ tay đột nhiên gắt gao nắm chặt chặt, xoay một cái kéo một lồng n.g.ự.c ấm áp, đó ôm thật chặt, một tay giữ chắc phần gáy để ngẩng đầu lên, mùi mực xông thẳng mũi.

Trong lúc đó còn tiếng gốm sứ đập lưng vỡ nát – chính là bát canh giải rượu mới nấu xong.

Khoảnh khắc đột nhiên lý giải tâm tình của Dạ Trọng Lan, chính là kiểu hết đến khác thích cứu…. trong lòng đúng thật là một lời khó hết.

Dạ Trọng Hữu buông lỏng tay , lúc mới thể ngẩng đầu, vẫn bình tĩnh đến nhẹ nhàng, chỉ là đôi môi tái nhợt vài phần.

Ta còn thấy vai của đang… bốc khói.

Bát canh giải rượu nóng đến ?

Cao công công vội vàng chạy tới, run rẩy : “Hoàng… Hoàng thượng…”

Dạ Trọng Hữu mặt biến sắc, sang phía Hoa mỹ nhân đang hồn bay phách lạc, nàng tựa như quên cầu xin sự tha thứ, nhưng may vẫn còn nha bên nhanh trí hơn, ngừng dập đầu.

Nếu đó nàng vẫn còn cơ hội trở , thì hiện tại đường chết, hại nhưng thành làm tổn thương long thể.

“Hoàng thượng, …” Hoa mỹ nhân phảng phất như mới tỉnh cơn mê, khó tin cất lời, trong lời mang vài phần trào phúng.

Dạ Trọng Hữu nhướng mày, với Cao công công: “Cao Vũ, mau giam hai , bịt miệng

Thế là các tiểu thái giám khác như ong vỡ tổ chạy đến kéo Hoa mỹ nhân và nha , Hoa mỹ nhân như điều gì , đáng tiếc miệng bịt chặt, đôi mắt tràn đầy thù hận .

Cảnh tượng khiến thấy bi thương đến nhường nào, trong hậu cung sống dễ dàng, sống c.h.ế.t đều dựa tâm tư của Hoàng thượng.

Một lát , ở núi giả chỉ còn bốn , Dạ Trọng Hữu, Cao công công và Thiên Chỉ.

Cả Dạ Trọng Hữu ướt nhẹp, Cao công công bây giờ mới hồn: “Hoàng thượng, chi bằng tiên đến cung gần đây nhất, để lão nô tìm bộ y phục mới đến

Dạ Trọng Hữu gật đầu đồng ý, Cao công công ngay tức khắc vội vàng chạy , cũng hiểu chuyện càng ít càng , nên tự .

Dạ Trọng Hữu xoay , mấy bước đầu với : “Còn mau theo?”

Mặc dù chút tình nguyện, nhưng dù đỡ hộ mới khổ sở như , tiện từ chối, đành ngoan ngoãn theo.

Tìm một cung điện ở, Dạ Trọng Hữu đẩy cửa bước , bước qua một chân thì tiếng : “Để nha của ngươi ở ngoài canh chừng, đợi chút nữa Cao công công tới thì dẫn đường”

Chân còn của treo lơ lửng giữa trung.

Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Ta rút chân về, : “Vậy thần cũng nữa, thế hợp lễ”

Dạ Trọng Hữu phản ứng, mỉm : “Ngươi , làm gì ai . Hay là ngươi để khác trẫm vì ngươi nên mới thành như ?”

Tên thật sự quá đáng mà, phận hai chúng vô cùng nhạy cảm, nếu để ngoài chuyện , đối với cả hai đều bất lợi. Ngay lúc đang cân nhắc, bỗng nhiên Dạ Trọng Hữu ném cho một vật, vô thức đón lấy, là một bình sứ nhỏ.

“Đây là cái gì?”

“Thuốc mỡ” Dạ Trọng Hữu : “Vì ngươi trẫm mới thương đấy, nên mau qua đây giúp trẫm bôi thuốc , tay trẫm với

….. là là cho lý do để khước từ.

Chậm chạp cất bước, ngẩng đầu giật cả .

“Người đang làm gì ?”

Dạ Trọng Hữu cởi đai lưng vô tội : “Cởi y phục chứ gì”

“Người …” Ta lắp bắp cả nửa ngày cũng câu nào đại loại như ‘Ngươi mặc y phục để bôi thuốc’

Cuối cùng nhịn nổi cúi đầu : “Hay là thần để Thiên Chỉ bôi thuốc cho nhé?”

Nghe thấy tiếng cởi y phục đột nhiên dừng , ngay đó Dạ Trọng Hữu : “Ngươi cho rằng long thể là thứ ai cũng thể ?”

Ta…. Ngươi cho rằng ai cũng cũng ngươi ?

“Vậy đợi Cao công công bôi thuốc cho ?” Ta vẫn sống c.h.ế.t giãy giụa.

Giọng của Dạ Trọng Hữu vẫn hững hờ như : “Ngươi để trẫm đau ngất ?”

“Nào đến mức khoa trương như ….” Ta nhịn ngẩng đầu phản bác, tránh khỏi sững sờ nên lời.

Chỉ thấy áo tuột đến thắt lưng, lưng về phía , hai vết đỏ to bằng lòng bàn tay ở lưng thể dễ dàng thấy .

Nhịn tiến lên một bước, mới phát hiện thì vết đỏ do bỏng mà thành, bởi vì thấy bên … nổi lên bảy tám vết phồng rộp to bằng móng tay.

Nghiêm trọng đến ?

“Hoa mỹ nhân dùng bát sứ loại nào thế nhỉ?” Ta chịu nổi mở miệng hỏi.

Dạ Trọng Hữu cúi đầu, ánh mắt khó hiểu: “Sao ngươi nghĩ câu hỏi nhỉ?”

“Hiệu quả giữ nhiệt đến thế?” Ta theo bản năng thầm.

Vừa thấy nha của Hoa mỹ nhân bê cái khay một lúc lâu, nghĩ tới còn nóng đến mức , chỉ thể khẳng định một điều, da thịt Dạ Trọng Hữu quá mỏng manh, chịu bỏng.

Nhìn thấy khuôn mặt bấc đắc dĩ của Dạ Trọng Hữu, mới nhận đang cái gì, đợi mở miệng giải thích, : “Có ngươi đang cảm thấy trẫm quá mỏng manh?”

Người trong hoàng thất đều thuật tâm ?

Dạ Trọng Hữu khẽ động đậy, hình như xoay đối mặt với , vội vàng nhanh hơn vài bước giữ vai : “Hoàng thượng đừng nhúc nhích, thần vẫn đang bôi thuốc cho mà”

Đại ca, ngươi đang mặc áo đó, từ lưng thấy lúng túng , ngươi còn xoay ?

Có điều của xã hội hiện đại, cảnh ái , vẫn còn thể trụ . Dạ Trọng Hữu là cổ nhân, chế độ phong kiến, đang nghĩ gì ? Ở mặt Hoàng tẩu của khỏa ?

Chẳng trách câu thành ngữ “Hoàng tẩu như hiền”?

Trong lòng cứ suy nghĩ vẩn vơ, nhưng tay dám buông lỏng, mở nút chai của bình sứ , đổ một ít tay.

Dường như cảm thấy bầu khí lúc phần hổ, qua loa: “Hoàng thượng lúc nào cũng mang theo một ít thuốc trị bỏng trong ?”

“Đây là thuốc trị bỏng, là thuốc giảm đau, thích hợp dùng lúc ” Dạ Trọng Hữu vẫn cử động, với .

Ta nhíu mày, mang thuốc giảm đau bên thì quá bình thường.

“Mọi chuyện trong Hoàng cung đều dễ dàng đổi trong nháy mắt, cho nên đôi lúc cần phòng ngừa rắc rối thể xảy

Dạ Trọng Hữu dường như mắt gáy chủ động giải đáp nghi vấn trong lòng , điều tại bày bộ dạng chân thành với , thật sự coi của ?

Nhanh tay thoa thuốc lên vết bỏng cho xong, lùi về vài bước, : “Hoàng thượng, xin y phục”

Đợi cả nửa ngày hồi âm, nhịn nổi ngẩng cao đầu một chút, thấy Dạ Trọng Hữu đang nghiêng đầu tức , : “Y phục của trẫm Cao Vũ vẫn mang tới”

“Vậy thần ngoài đợi Cao công công tới” Ta đợi chờ thêm chút nào.

“Hoa Khiết” Tiếng Dạ Trọng Hữu vang lên, liền dừng bước, ngay dễ gì thả như mà.

“Ban nãy đằng núi giả ngươi luôn miệng nhắc đến Mộ Dao là ý gì?”

“Mộ Dao quá ưu tú, cho nên trong lòng Ngũ Sóc Mạc cũng mang ý đồ bất chính, thần lòng nhắc nhở Hoàng thượng thôi” Ta bắt đầu minh oan.

Ánh mắt Dạ Trọng Hữu d.a.o động, trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Sao… ngươi ?”

Ta để ý sơ hở trong lời của , thẳng mắt : “Bởi vì khi yêu một , chỉ ánh mắt là thể che giấu, ánh mắt Hoàng thượng thần và Mộ Dao sự khác biệt , thần là nữ tử, dĩ nhiên sẽ

Nói xong mới âm thầm suy luận , bâh giờ tính là đang xúi giục mấy tên nam nhân sớm khai chiến vì Mộ Dao nhỉ?

Nhìn về phía Dạ Trọng Hữu, đầu nên biểu cảm, giây lát xoay …. dọa vội vàng , nên bất lịch sự như thế.

Giọng của tràn ngập ý : “Ánh mắt trẫm nàng , đương nhiên khác với ngươi”

Ta cảm ơn ngươi với sự thật .

Trong lòng đang thầm nguyền rủa, thấy tiếng Cao công công truyền tới: “Hoàng thượng đang ở trong đó ?”

“Ở đây ở đây” Ta vội vàng trả lời, đang nhân dịp thoát , trong lòng nghĩ một lúc khựng , lưng về phía Dạ Trọng Hữu, : “Lúc nãy đa tạ Hoàng thượng cứu giúp, chuyện Hoa mỹ nhân xem như là thần đáp lễ Hoàng thượng, Hoàng thượng về cần đa nghi Hoa phủ ý đồ bất chính nữa, một mang ý đồ sẽ đến mức tự chặt đường lui của

Sau khi xong, thẳng cửa, mở hé một cái, bất chợt cánh tay vươn đóng chặt cửa . Dọa giật một cái, tên bước tới hề tiếng động gì thế?

Thanh âm từ tai truyền tới: “Rốt cuộc ngươi trẫm bao nhiêu ngươi mới tin trẫm hoài nghi ngươi?”

“Không là thần tin…” Ta bất đắc dĩ đầu trả lời, nhưng đập mắt là một lồng n.g.ự.c vững chắc.

Đang cởi trần!!!

Vị hoàng đế cuồng lõa thể ?

Kinh hãi xong nhanh chóng cúi gằm đầu xoay đầu , nhưng vì tốc độ quá nhanh phanh kịp, đập đầu một phát cửa.

Cánh tay đặt cửa buông xuống, đó thấy tiếng nhạo thèm che giấu của , đến mức mặt đang nóng chuyển sang lạnh.

Dứt khoát nhắm mắt quyết định, trực tiếp mở cửa thẳng ngoài, Thiên Chỉ chạy chậm lưng , Cao công công thì một mặt mù mờ bưng khay ngoài cửa.

Về tới yến tiệc, thật thà trở chỗ , Dạ Trọng Lan thấy cục u trán thì sửng sốt, định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn nữa. Lần hỏi dấu bàn tay mặt hôm một hồi, bây giờ lẽ sẽ dám dễ dàng dây nữa.

Thời gian tầm nửa chén thì Dạ Trọng Hữu mới chậm rãi tới, bước mạnh mẽ, chớp mắt, trò chuyện vui vẻ với bàn tiệc, mặt hề biến sắc.

Ta khỏi hít sâu một , trong lòng cảm giác nên lời, cảm giác bỏng rõ. Lúc học một đang đun nước nóng thì đằng va , nước nóng trực tiếp đổ thẳng lên mu bàn tay, hai ngón tay bỏng phồng rộp lên. Bởi vì đang là mùa đông, cho nên cứ cách nửa canh giờ thấm một chút nước lạnh mới giảm chút bỏng.

Lúc tay còn thể băng thạch cao, động sẽ , mà Dạ Trọng Hữu bỏng ở lưng, lúc cử động quần áo sẽ ma sát vết bỏng, khí chất ….

Ta thừa nhận coi thường , tuy là một Chân Long thiên tử mong manh, thế nhưng sức chịu đựng cực kì .

Thấy yến hội sắp sửa kết thúc, Ngũ Sóc Mạc đột nhiên mở miệng: “Nghe kinh thành khắp nơi đều là tài, hôm nay cũng xnàng như mở mang kiến thức, thể mạo chiêm ngưỡng ?”

Dạ Trọng Hữu vẫn mang ý nhàn nhạt: “Lời của Đại hoàng tử khách khí quá , là nào lọt mắt xanh của ngươi?”

Ngũ Sóc Mạc thẳng dậy chắp tay hành lễ: “Bệ hạ đức, cũng sẽ làm một con sói, nếu như thể , nguyện dâng tòa thành trì biên cảnh trong năm năm tới”

Yến hội đột nhiên trở nên yên tĩnh, các quan viên , quả thật quá xa hoa , nào mà cái giá trị cao như .

Ta cầm chén nhấp một ngụm, sắc mặt Mộ Dao đang dần chuyển sang trắng bệch, trong lòng khỏi cảm thán – đúng là hồng nhan họa thủy, cổ nhân cấm sai.

Dạ Trọng Hữu thấy lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, ánh mắt vẫn gợn sóng hỏi: “Đại hoàng tử thể xem là phương nào mà quan trọng ?”

Ngươi còn giả bộ , rõ ràng với ngươi đấy là Mộ Dao, ngươi còn giả bộ!

“Người trong mắt khác lẽ nhẹ tựa lông hồng, nhưng trong lòng vật báu” Lời của Ngũ Sóc Mạc vô cùng chân thành, xoay đầu, chỉ tay: “Chính là… nha của Tấn vương phủ”

Những quan viên khác thấy chỉ là một nha nhỏ bé liền thở phào nhẹ nhõm, phỏng chừng đó họ tưởng Mạc Song Ngũ đòi hỏi cao sang, một quý nữ nhà quyền quý, nhưng một đứa nha đổi lấy một tòa thành trì, quả thật hời quá.

Chỉ Dạ Trọng Lan mặt càng ngày càng đen, nhịn chăm chú quan sát, sắp kịch để xnàng , kích động c.h.ế.t mất.

Khóe mắt lơ đãng về phía Dạ Trọng Hữu, sắc mặt chút đổi, hề , nhưng vì là… ? Ta vẫn hành vi gì khiến khác hoài nghi mà!?

Dạ Trọng Lan nặng nề đặt chén trong tay xuống bàn, mặt như đóng một tầng băng: “Người của Tấn vương phủ khác thể

Dạ Trọng Lan ngẩng đầu, mắt đảo qua những mang vẻ mặt khác trong yến tiệc, đó đôi mắt phóng về phía Mạc Song Ngũ, môi mỏng hé mở: “Ai nàng là nha ? Nàng là… nữ nhân của

Nghe xong câu khỏi run lên một cái, cố gắng kiềm chế đôi tay xúc động cào bàn, đúng là buồn nôn gượng gạo!!!

Lúc truyện cảm giác , giờ chính tai thấy hận thể xông lên vả đang hai cái bạt tai chứ? Có thể chuyện tử tế một chút ?

thấy ánh mắt cảm động sâu sắc của Mộ Dao, hít một thật sâu để bản bình tĩnh , đương sự nguyện chịu khổ đánh, đáng thương cho , ở bên ngoài xem trò vui nổi hết cả da gà.

“Nữ nhân của ngươi? Ơ…” Mạc Song Ngũ mở to mắt ngạc nhiên: “Thế bên cạnh ngươi là ai?”

Mọi đồng loạt về phía , giờ mới nhận đang , lời của Mạc Song Ngũ ý chia rẽ rõ ràng quá.

Ta đang phân vân xem nên mượn gió bẻ măng , ghen tuông nên sẽ tha cho Mộ Dao, đó lấy thư hòa ly thì giành , là… Hoa Tướng.

“Tấn vương thế là ý gì? Cựu thần hiểu” Hoa Tướng vẻ như đang mặt cho , rõ ràng lão đang sợ làm lung lay vị trí của lão.

Dạ Trọng Lan đánh mắt sang , về phía Hoa Tướng, ánh mắt thâm trầm: “Hoa tướng kích động quá , nam nhân tam thê tứ là chuyện bình thường. A Khiết là vương phi, giờ luôn rộng lượng, Hoa tướng cần gì nhiều lời?”

Lời mang theo cảnh cáo, Hoa Tướng cũng hiểu, lập tức xuống, còn quên hung tợn trừng mắt lườm một cái, như đang trách vô dụng.

Cái lão già chuyện gì cũng gây sự nữa, đừng quên những chuyện Hoa Khiết từng làm.

Mạc Song Ngũ thấy cũng tiếp chuyện , nâng ly rượu tỏ ý xin , Dạ Trọng Lan uống một cạn sạch.

Sau đó thấy ánh mắt Mạc Song Ngũ kiểu ‘là lưu lạc cuối chân trời như cả’, đoán lôi kéo hợp tác, vờ như thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-14.html.]

Yến hội kết thúc, nhao nhao giải tán, những ánh mắt mang theo những cảm xúc khác , ánh mắt đồng tình, cũng ánh hả hê. Trong lòng nảy lên một cái, giả vờ tinh thần chán nản, nếu thể nóng vội rời ngay, sẽ diễn vở thê tử thương tâm đến mất màu cho các xem, như cũng dễ mở miệng, bên ngoài .

Dạ Trọng Lan thấy diễn bắt đầu cau mày, trực tiếp rời , Mộ Dao cũng theo , đoán họ đến nơi nào đó mở rộng cửa lòng .

Thấy xung quanh còn ai, nghênh ngang bước lên xe ngựa, thiếu một làm cảm giác trong xe còn chật chội nóng bức nữa.

Từ ngày Dạ Trọng Lan làm ai nấy đều kinh ngạc trong lễ tẩy trần, Mạc Song Ngũ cứ cách ba buổi năm ngày đến thăm hỏi , xem thật lòng bàn với cách cướp .

Thời gian sứ của chừng một tháng, chẳng trách sốt ruột, nhưng mời nào cự tuyệt , tỏ vẻ thờ ơ bước khỏi cửa, suốt ngày tán gẫu với đám nha . Cùng lắm thì tránh mặt một tháng thôi, cũng thể xông Tấn vương phủ!

Vậy nên ngày ngày phơi nắng tâm sự với nha , ít mấy tin đồn thú vị của đám hạ nhân trong phủ.

“Vương phi., hôm qua võ đài luận võ, Hoa thị vệ trổ tài, mấy lão phủ binh thua sạch” Nha đầu Thúy Trúc ba câu vẫn chỉ bàn về Hoa Nhung Châu, tự hào, cứ như đang về bạn trai .

Ta phối hợp diễn với nàng , kinh ngạc mở miệng: “Lợi hại ? Không mới phủ nửa năm thôi ?”

“Vương phi , chứ ngay cả vương gia cũng khen , còn bảo theo chân thị vệ Viên Phong học mấy chiêu là thể đánh ngang tay với Nam thị vệ. Lần đầu tiên nô tì thấy cảm thấy bình thường” Thúy Trúc sùng bái trả lời, dáng vẻ mê .

Thiên Chỉ bên cạnh hừ một tiếng: “Đó là do Nam Phong thị vệ nhường thôi, một nha gả chồng như ngươi mấy lời sợ gả

Tuy thấy Viên Phong động thủ bao giờ, nhưng nhất thị vệ bên Dạ Trọng Lan, võ công nhất định cao cường.

Hoa Nhung Châu làm khác ngạc nhiên, mà tính cách cũng tệ, thể cân nhắc xem thể thu phục , chung ở thời đại , nữ tử ngoài một võ công trung thành thì mới an .

Thấy Thiên Chỉ và Thúy trúc chuẩn cãi , đúng lúc thấy bóng dáng Hoa Nhung Châu ngang qua cửa viện, vội cao giọng gọi: “Hoa Nhung Châu, ngươi đây!”

Thúy Trúc thấy trong lòng bước tới lập tức im lặng. Chắc hẳn Hoa Nhung Châu từ chỗ luyện võ về, ăn mặc gọn gàng, trán còn vương vài giọt mồ hôi.

Hắn bước trong viện, hình như vui, tò mò: “Có chuyện gì vui ? Thấy tâm trạng ngươi tệ”

Hoa Nhung Châu chào một cái mới : “Cuối cùng vương phi cũng nhớ tên của thuộc hạ”

Con trí nhớ tệ lắm, bao giờ quên tên của ! Thấy Thúy Trúc vui bĩu môi, cũng tiếp đề tài nữa.

“Vừa mới Thúy Trúc kể ngươi đánh ngang tay với Nam Phong thị vệ?” Ta hỏi.

Hoa Nhung Châu cúi thấp đầu, một chút kiêu ngạo: “Là Viên Phong thị vệ vẫn dùng hết sức, nếu … thuộc hạ cũng qua mười chiêu”

Tốt lắm, tiến lùi, vì thắng lợi mắt mà vênh mặt đắc ý, âm thầm gật gù, thể làm nên chuyện lớn. Nghĩ đến đây, Thúy Trúc bên cạnh, trêu chọc : “Con mắt của Thúy Trúc quả nhiên tồi!”

“Vương phi …” Thúy Trúc giậm chân một cái, mặt đỏ bừng chạy phòng.

Đám nha thấy , đứa nào đứa nấy thầm trộm, bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của Thúy Trúc cũng nhịn bật . Nha đầu thật là, thích một để cho chứ, nếu mà thích ngươi ?

Quay đầu đối diện với đôi mắt nâu của Hoa Nhung Châu, trong đó như ẩn giấu một tầng sương mù, đối lập với những trong viện, nụ môi chợt tắt, trong lòng hiểu hẫng một nhịp.

“Vương phi, trong cung truyền lời tới, là thái hậu nương nương lâu gặp , tuyên cung” Gã sai vặt trong quý phủ bẩm báo.

Ta khỏi thở dài, tránh nạn trong Tấn vương phủ hai mươi ngày , tần suất Mạc Song Ngũ đến cũng ngày càng ít , giờ thể xuất phủ. Thái hậu là một tòa núi lớn, nào dám đắc tội với ..

Thu xếp xong lập tức khởi hành.

Trong hậu cung vô cùng vắng vẻ, lẽ do đến đúng lúc vắng , cũng thể… là cố ý đuổi khác ngoài để chờ .

Quy củ chào một tiếng, xuống, thái hậu mỉm , thấy chỗ nào bất thường: “Nghe nhiều ngày qua con ở Tấn vương phủ, bước chân khỏi cửa?”

Ta gật đầu, bà tiếp: “Chuyện , bây giờ con là Tấn vương phi , bình thường qua nhiều một chút, chủ mẫu một phủ thể nhốt trong viện mãi , qua với các phu nhân phủ khác nhiều hơn”

Ta mỉm đáp : “Thần nhớ kĩ”

Thấy để tâm, thái hậu nhíu mày : “Con đừng mà coi thường, mấy hôm trong yến tiệc Lan Nhi đánh động , con chú tâm . Phu thê sống cùng lâu, tình cảm sẽ dần dần phai nhạt, cho nên quyền lực nắm chắc trong tay mới là thứ lâu bền nhất”

Ta sửng sốt, thấy thái hậu nghiêm túc dạy bảo, trong nháy mắt thấy bà chút giống Hoa phu nhân.

Hậu cung tối kị để lộ tâm tư bên ngoài, thái hậu trải qua vô chuyện cung đấu, bây giờ thể thẳng thắn với những lời thật lòng như ? Xemp thật sự coi của .

Sống mũi cay cay, nếu thật sự thích Dạ Trọng Lan, chừng sẽ theo lời bà.

Đang nghĩ xem nên đánh cược suy nghĩ của , thái hậu về phe , thái hậu tiếp: “Nha hôm đó tên là Mộ Dao đúng ? Nàng … Con định xử lý thế nào?”

Do dự một lúc, bây giờ quá mạo hiểm, dám đánh cược: “Vương gia thích thì con cũng sẽ thuận theo ý ngài

Thái hậu thở dài, giọng cao thêm mấy phần: “Chuyện Tấn vương phủ con để tâm , đừng để đến một đứa nha cũng dám bò lên giường chủ tử.

“Mộ Dao loại như ” Ta theo bản năng .

Ta rõ Mộ Dao hào quang nữ chính, dựa theo tính cách của thái hậu, nếu hai tiếp xúc, thái hậu tất nhiên sẽ chán ghét nàng , nên đỡ cho nàng mấy câu, miễn cho nàng mặt thái hậu.

Đón ánh mắt đồng tình của thái hậu, tiếp: “Thái hậu nương nương đấy thôi, nhưng theo con Mộ Dao bao giờ chủ động câu dẫn vương gia, cơ hội mẫu hậu hãy gặp Mộ Dao một , sẽ nghĩ như nữa”

Thái hậu tuy đến Mộ Dao, nhưng vẫn kinh ngạc thốt lên: “Sao bây giờ tính con trở nên… yếu đuối như ?”

Đây là yếu đuối dễ bắt nạt, chỉ là kết cục, tranh giành mà thôi.

Ta cúi thấp đầu thêm gì nữa, thái hậu nghĩ rằng đang tủi , tiếp: “Trước con vì Lan Nhi suýt chút nữa mất mạng, nó cũng quá đáng, con quang minh chính đại gả cho nó, về tình về lý nó nên làm như , nếu con ngại , sẽ nhắc nhở nó con”

“Mẫu hậu” Ta lên, cong môi : “Sao con thể lấy vương gia, rõ nhất ?”

Dù thái hậu rõ chân tướng chuyện Hoa Khiết gả cho Dạ Trọng Lan, nhưng đây Dạ Trọng Lan cố chấp làm theo ý , từng khuyên bảo . Không ngờ hiện tại thẳng tuột như thế, khuôn mặt bà hiện lên vài phần hổ.

“Con… Đứa trẻ , đừng lung tung, đang đến chuyện của nha đầu

Ta , ánh mắt sắc bén: ”Mẫu hậu, con nghĩ một cách”

“Cách gì?” Thái hậu nheo mắt.

“Xin mẫu hậu hạ chỉ phong Mộ Dao làm… làm trắc phi của Tấn vương”

Thái hậu chằm chằm, : ”Những lời con là thật lòng?”

Ta hề lảng tránh đáp: ”Vâng“

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng thái hậu đành : “Vậy đáp ứng tấm lòng của con, lát nữa sẽ với hoàng thượng một tiếng, ngày mai phái công công truyền chỉ”

“Đa tạ mẫu hậu” Ta quỳ xuống bái lễ, mang theo tất cả thành tâm của .

Tuy thái hậu cách của là gì, nhưng vẫn nguyện làm theo ý , xem những ngày qua cố gắng phí công, thái hậu rốt cuộc cũng còn nghi ngờ nữa.

Ra khỏi hoàng cung, mới một khắc chợt thấy âm thanh quen thuộc chặn xe ngựa: ”Phía là xe của Tấn vương phi ?”

Quả nhiên vẫn trốn , cái tên Ngũ Sóc Mạc bám dai thật đấy.

Hoa Nhung Châu đang định tránh thì cản .

Ta vén mành xe ngựa lên, với Ngũ Sóc Mạc đang ngựa: ”Không đại hoàng tử chuyện gì ?”

Ngũ Sóc Mạc thúc ngựa lên vài bước: “Vương phi đúng là bận rộn, gửi thư qua nhiều mà cũng gặp vương phi”

“Đại hoàng tử cứ đùa, chỉ là một nữ nhân hậu viện, với đại hoàng tử gặp hợp lý lắm, nếu đại hoàng tử chuyện gì cứ trực tiếp tìm Tấn vương là ” Ta kiêu kì đáp lời, hạ mành xe xuống, nhiều với nữa.

Hắn kéo mành che , dựa gần : ”Ta và vương phi tất nhiên là chuyện để , ví như về… nha trong Tấn vương phủ

Cái tên Ngũ Sóc Mạc cố chấp quá, dựa mà chắc chắn sẽ hợp tác với ? Là vì đây Hoa Khiết với Mộ Dao liên quan đến ?

“Ta hiểu ý của đại hoàng tử? Nha nào cơ?” Ta giả ngu.

Ngũ Sóc Mạc thèm đếm xỉa đến sự thờ ơ của , nhướng mày : “Mộ Dao”

“Thì hoàng tử nàng ” Ta làm bộ chợt nhận : “Hình như đại hoàng tử vẫn , tháng nàng trở thành… trắc phi của Tấn vương phủ

Khuôn mặt Ngũ Sóc Mạc lập tức tối sầm , vẫn giữ nguyên vẻ mặt tràn đầy tươi .

“Vương phi đúng là từ bi” Ngũ Sóc Mạc đầy chế nhạo .

Ta chọc tức, hợp tác thì trở mặt, đây là loại ?

“Đại hoàng tử vì ở đây lãng phí thời gian công sức với , bằng đặt sự quan tâm lên khác nhiều hơn . Dù quyền lựa chọn cũng… ở trong tay nàng . Nếu trong lòng nàng , để đơn độc một hoài tâm ở đây?”

Đồng tử của Ngũ Sóc Mạc co rút : “Ngươi chuyện gì ?”

Hắn và Mộ Dao vẫn luôn bí mật qua với , nên ai chuyện giữa bọn họ.

“Chẳng ở tiệc tẩy trần đại hoàng tử mở lời Mộ Dao đó ? Nếu dành tình cảm cho nàng thì nên theo mong của nàng , nếu dù nỗ lực đến cũng vô dụng” Ta nửa úp nửa mở .

Trong lúc Ngũ Sóc Mạc đang đờ , : “Đại hoàng tử thử nghĩ kĩ lời mà xem, nếu tháng vẫn còn ở kinh thành, tới lúc đó hoan nghênh đến tham gia hôn lễ của Tấn vương phủ, hôm nay cáo từ

Ta kéo mành che trong tay Ngũ Sóc Mạc, thấp giọng với Hoa Nhung Châu: “Đi thôi”

Hoa Nhung Châu gật đầu, Ngũ Sóc Mạc cũng ngăn cản nữa.

Ta thật sự mong thể hiểu đạo lý càng sớm càng , trong tình yêu chỉ một cố gắng thôi thì vô ích, chỉ là nam ba, nên hãy sớm tỉnh ngộ, thoát khỏi bể khổ càng sớm càng .

Ngày hôm , trong cung quả nhiên đến truyền chỉ.

Công công truyền chỉ xong rời , Dạ Trọng Lan đầu .

Hôm qua cung, hôm nay thánh chỉ tới gõ cửa, chuyện rõ ràng liên quan đến , mà cũng định giấu diếm .

“Nàng ý gì?” Dạ Trọng Lan , ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi.

Ta chút sợ hãi ngẩng đầu: “Thiếp chỉ thuận theo mong của vương gia, vương gia còn hài lòng?”

Ta cảm thấy nụ của lúc chẳng khác gì một nhân vật phản diện, cho nên Dạ Trọng Lan trong nháy mắt mới nổi giận đùng đùng.

“Nàng đang làm gì ?” Hắn siết chặt cổ tay kéo về phía , đó đăm đăm.

“Vương gia thấy làm trắc phi ấm ức cho Mộ Dao?” Ta vẻ đại đức đại lượng: “Vậy… cho nàng vị trí chính phi của ?”

Cuối cùng Dạ Trọng Lan cũng buông tay , sức lớn nên suýt nữa làm ngã, may mà Thiên Chỉ kịp thời đến đỡ.

Hắn xoay rời , tựa như thêm một nào nữa.

Nếu tất cả chân tướng sáng tỏ cũng khiến hưu , cần giả vờ đoan trang nữa, để xem chịu đựng bao lâu.

Hắn , Mộ Dao thánh chỉ vẫn trong tay : “Chuyện thực sự là do ngươi làm ?”

Ta nhún vai: ”Không thì ai?”

Mộ Dao im lặng một lúc, ánh mắt mang theo dò xét: “Ngươi nghĩ rằng thể dùng phận chính phi chèn ép ?”

“Mộ Dao, từ đến nay ngươi thông minh, giờ hồ đồ ?” Ta : “Ngươi thấy nha và trắc phi, cái nào dễ bắt nạt hơn?”

Mộ Dao nhíu mày, nàng cũng tự hiểu vị trí trắc phi với nha địa vị cái nào hơn, điều nàng tin rằng giúp nàng.

“Ta ngươi tin , nhưng của hiện tại tranh đấu gì với ngươi, nếu thể nhường cho ngươi chứ? Ngươi thể cảnh giác , quan tâm, đường xa mới lòng

Nói xong, phí lời nữa, trở về viện, bớt giao tiếp với Mộ Dao thì hơn, nàng hào quang nữ chính bảo vệ, tiếp cận nàng , đối với lợi.

Về đến viện, bắt đầu chuẩn cho lễ phong trắc phi tháng , những linh đình mà còn tiếng tăm ngập trời, để ấn tượng trong lòng tất cả .

Sau vài ngày bận rộn lên lịch trình với nhiều quy tắc trong buổi lễ và danh sách khách mời, Hoa Thâm đến tận cửa tìm .

Những ngày qua Dạ Trọng Lan lệnh ngăn cản Hoa phủ, vì Hoa Thâm thể tự do .

“Muội Muội đang chuẩn tiệc đón trắc phi một tháng ư? Vừa nãy đường còn gặp nha đấy, mấy câu mới nhận nàng ngày thấy ở thư phòng của Tấn vương? Đã bảo , bây giờ lên hương kìa”

Thấy Hoa Thâm rõ ràng chuyện gì, cứ đông tây ở lì chỗ chịu , nhăn mày, tiếp lời : “Huynh gây chuyện gì ?”

Hoa Thâm lúng túng xoà: “Không gì, đến thăm thôi”

Ta bỏ qua lời , nâng chén thổi thổi mới : “Nếu việc gì thì qua đây trốn? Nói , làm gì khiến phụ tức giận ?”

“Muội quả nhiên thông minh, chuyện gì giấu cả” Hoa Thâm nặn nụ treo khuôn mặt mập mạp.

Thấy , cúi thấp đầu, cẩn thận : “Cũng chẳng chuyện lớn gì, chuyện là tặng cho một thị

Ta cau mày, chuyện gì đang xảy ? Đặt tách sang một bên: ”Huynh thật ? Nếu như chuyện chỉ thế đến chỗ trốn chứ?”

Hoa Thâm sợ hãi co rúm : “Vậy xong, đỡ vài câu mặt phụ mẫu, lời của phụ đều hết”

“Huynh , để xem nên giải quyết thế nào cho thoả đáng” Ta lo lắng đồng ý ngay.

“Thật cũng tính là việc gì lớn, vài ngày bằng hữu trúng một thị trong viện, mới tặng cho , ngờ nha đầu sống c.h.ế.t chịu theo, trực tiếp tự vẫn cửa Hoa Phủ. Đáng lẽ che giấu việc , nhưng chẳng tên nô tài nào to gan dám truyền chuyện ngoài, hại mấy ngày nay dám hồi phủ” Hoa Thâm , giọng điệu căm giận.

Trái tim như nuốt một quả cầu lửa, đốt cháy lục phủ ngũ tạng tan thành mây khói, điều khiến tức giận nhất là, dựa mà cho rằng sẽ bảo vệ ? Là vì gần đây thái độ của đối với hơn ?

“Ra ngoài” Ta kiềm chế để bản nổi giận.

“Muội …” Hoa Thâm nhẹ giọng cầu xin.

Cuối cùng cũng nhịn nổi lửa giận đang đè nén trong lồng ngực: ”Hoa Thâm, lúc đầu tưởng đám nữ nhân trong hậu viện của ngươi tình nguyện là vì bám lấy nhà giàu quyền thế, cho nên từng xen ngang hậu viện của , giờ , lẽ sai

Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Hoa Thâm, như núi lửa phun trào: “Hoa Nhung Châu, ngươi đưa Hoa Thâm hồi phủ…”

Nói xong cảm thấy chút đúng. Hoa Nhung Châu chỉ là hậu vệ cận của , mà đến Hoa phủ thể sẽ bắt nạt, chuyển lời: “Thôi, ngươi giúp gọi Viên Phong đến đây”

Hoa Nhung Châu mím môi, chắp tay rời .

Chưa đầy một khắc thì Viên Phong đến, lúc Hoa Thâm chút yên.

Thấy Viên Phong hành lễ xong, mới : “Nam thị vệ, hôm nay làm phiền ngươi một chuyện, coi như nợ ngươi một ân tình”

Viên Phong vội xua tay hành lễ: “Vương phi cần như , thuộc hạ vốn là của vương phủ, vương phi việc gì cứ thẳng”

“Tốt, ngươi một chuyến, đưa về Hoa phủ, giao lệnh bài vương phi cho ngươi. Cứ đây là phân phó của , nữ nhân hậu viện của trưởng nếu ai nguyện ý rời cứ trực tiếp đưa họ về đây, sẽ thu xếp cho họ một khoản phí đủ để họ sống nửa đời còn vô lo vô nghĩ” Ta giơ tay hiệu cho Thiên Chỉ cầm lệnh bài qua đó.

Viên Phong là của Dạ Trọng Lan, đoán Hoa Tướng sẽ dám ngăn cản.

Hoa Thâm hoảng sợ, bật dậy : “Muội , đang làm gì ?”

“Huynh vẫn thấy bản sai ? Một mạng đối với căn bản đáng nhắc đến?” Tay siết thành nắm đấm.

“Chỉ là một đứa nô tì mà thôi, lúc đầu mua nó phủ, mạng của nó thuộc về Hoa phủ , là nó tự nghĩ quẩn, liên quan gì đến cơ chứ?” Hoa Thâm tức giận xuống, lưng thèm nữa.

Đây chính là đặc trưng của thời đại . Mạng đáng tiền, đặc biệt là sinh mạng của nô lệ. Khi hại ngươi cần trả giá bằng mạng sống của , đó là vì ai truy cứu đến phận của nạn nhân, cho nên đều cảm thấy đây là lẽ dĩ nhiên.

Mỗi mở miệng thấy giọng của run rẩy, là vì tức giận do quá đau lòng: “Nàng chỉ là một nô tì? nô tì cũng là , nàng cũng . Nếu gặp chuyện , sẽ đáng đời ? Lấy lòng đo lòng, nhà của nha sẽ đau lòng đến nhường nào?”

Hoa Thâm cúi đầu, dường như thấy chút day dứt lương tâm, nhưng vẫn lí nhí: “Nha đó là tội nhân, còn là cô nhi

Ta thấy còn cách nào ép tiếp tục chuyện với nữa, lập tức sang với Viên Phong: “Làm phiền Nam thị vệ , nhân tiện hộ tống trưởng về, với phụ , nếu ông dạy con nữa, sẽ ông dạy”

Nam thị vệ do dự một lúc mới đồng ý.

Hoa Thâm bất mãn , hung hăng lườm : “Huynh nên cảm tạ trời đất vì trưởng của , nếu bây giờ căn bản thể ở đây yên yên thế

Viên Phong đưa Hoa Thâm , mới ngã xuống ghế, cái tên Hoa Khiết , đúng là vĩnh viễn bình yên.

Viên Phong , mang theo bốn nữ nhân, sai Thiên Chỉ đưa cho mỗi một xâu lộ phí, đó phái bảo vệ họ rời . Sau khi họ khỏi, ngẩn trong viện. Hiếm ai dũng cảm tình nguyện dứt áo , dù ở đây đều lấy gà theo gà lấy chó theo chó, cho nên đa nữ tử khi theo thì sẽ ở bên đó cả đời, bất kể đó thế nào, chỉ là nghĩ như thì liền thôi. Cho nên việc hoà ly, ý nghĩ của vẻ khá kì lạ.

Thấy tâm trạng , Ngân Hạnh nghiêng , nhỏ: “Vương phi, hoa đào ở hậu viện nở , vương phi tản bộ ?”

Nhìn Ngân Hạnh rõ vẻ cho , cũng phụ lòng của nàng , bèn đồng ý khỏi viện. Hoa Nhung Châu thấy cũng nhanh chóng theo, gì.

Đến rừng đào, thấy ở đó.

Dạ Trọng Lan và Mộ Dao trong rừng đào như một đôi ngọc bích, dừng bước chân, ánh mắt khó chịu của Ngân Hạnh, nhẹ nhàng : “Thôi , chúng vẫn nên về thôi”

Ngân Hạnh cúi đầu đồng ý, chúng xoay rời .

Không khí lúc về thực sự quá ngột ngạt, tìm một chủ đề để : “Có Hoa thị vệ cao lên , năm ngoái lúc ngươi mới phủ còn cao ngang mà, bây giờ hơn

Ngân Hạnh : “Hoa thị vệ đương lúc thể phát triển, đoán chừng sẽ còn cao hơn nhiều”

Hoa Nhung Châu cúi đầu , tiếp lời: ”Có điều mặt Hoa thị vệ vẻ còn non trẻ, gầy như , mặt còn mang nét bé con mũm mĩm, nên trông càng trẻ hơn tuổi thật“

Hoa Nhung Châu hiểu cái gì gọi là bé con mũm mĩm, : “Vương phi, thích trẻ con ?”

“Ừ, đúng là như ” Ta gật đầu: “Khuôn mặt của trẻ con nhiều thịt mềm mềm tròn tròn, ngon miệng , khiến kìm cắn một miếng”

Đây cũng là tật của , mỗi khi thấy khuôn mặt tròn nhỏ nhiều thịt mềm mềm của trẻ con là chỉ đến nhéo một cái, lúc thích quá nhịn cắn một miếng, nhưng tất nhiên dùng sức để cắn .

Lời nãy hình như thích hợp lắm thì , thấy đôi mắt trợn tròn của Hoa Nhung Châu, nhanh chóng bổ sung thêm: “Yên tâm, sẽ cắn ngươi

Lần Hoa Nhung Châu mang vẻ mặt choáng váng, Ngân Hạnh bên cạnh nhịn tiếng.

Không khí còn ngột ngạt như lúc nãy nữa.

Ta phát hiện thời gian qua quá thoải mái, nuôi thành dáng vẻ vô lo vô nghĩ, nên những lời bỏ não ngoài khi .

Chuyện của Hoa Thâm chính là lời cảnh tỉnh , hoá những khó khăn mà chịu đơn giản chút nào, cho nên, vẫn cẩn thận hành động và lời của .

Loading...