Xuyên Vào Tiểu Thuyết Xui Xẻo - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-08-17 02:45:05
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ra khỏi cung điện, bước một mạch hề ngẩng đầu, tốc độ gần như khác gì trong cuộc thi bộ đường đua chuyên nghiệp.
“Tấn vương phi”
Giọng của Dạ Trọng Hữu từ truyền đến, vờ như thấy, ngừng bước chân. Thiên Chỉ sợ hãi kéo tay áo của , vẫn ngẩng cao đầu sải bước về phía .
“Hoa Khiết!”
Ta mặc kệ, tiếp tục chuyên tâm bộ.
Đột nhiên cổ tay trái kéo , dừng bước, vung tay , nhanh chóng lùi vài bước, : “Hoàng thượng đang làm gì ? Nam nữ thụ thụ bất , thần phụ hiện tại vẫn là hoàng tẩu của , hành động của Hoàng thượng ý đưa thần phụ con đường bất nghĩa ?”
Lý công công choáng váng thái độ bất kính của , Dạ Trọng Hữu vẫy tay, Lý công công quả nhiên là tinh ý, vội kéo Thiên Chỉ xa vài bước.
“Vừa gọi ngươi mấy ngươi đều giả vờ thấy, giờ trách trẫm ?” Dạ Trọng Hữu thấy họ xa mới mở miệng.
“Hoàng thượng gọi thần ? Thần phụ nhớ nhung vương gia, vội vội vàng vàng nên thấy” Ta trưng vẻ lợn c.h.ế.t sợ nước sôi.
“Vài ngày ngươi xin tự nhận kết cục ? Sao giờ còn lấy cái phận đó cáo mượn oai hùm?” Dạ Trọng Hữu hề tức giận, ngược buồn hỏi.
“Hoàng thượng hàng ngày bận trăm công nghìn việc, với việc trong nhà khác phần quan tâm quá mức thì ?” Ta mặt lạnh đáp.
Dạ Trọng Hữu cúi đầu khẽ:”Hôm nay như dẫm đuôi , tính tình nóng nảy thế“
Ngươi mới đuôi, cả nhà ngươi đều đuôi.
“Nếu Hoàng thượng còn chuyện gì nữa, thần phụ cáo từ” Ta hành lễ xoay thẳng.
“Sao ngươi hết mới ?” Tiếng của Dạ Trọng Hữu nữa vang lên, nắm tay áo : “Trẫm chỉ tiếp chuyện lúc nãy, ý trẫm là ngươi trân trọng mạng sống của …”
“Hoàng thượng!” Ta giật mạnh tay áo, quỳ gối, đá nhọn mặt đất làm đầu gối đau nhức, nhẫn nại : ”Nếu Hoàng thượng thật tâm nhắc nhở thần phụ việc coi trọng mạng sống thì nên lôi lôi kéo kéo, trong hoàng cung bao nhiêu tai mắt, hoàng thượng từng nghĩ đến việc ngoài thấy , thần phụ đối phó thế nào đây?”
“Trẫm xem kẻ nào dám bậy”
“Tất nhiên sẽ ai dám Hoàng thượng, nhưng còn thần phụ thì ?” Ta ngẩng đầu, đôi lông mày đang nhíu của Dạ Trọng Hữu: “Bây giờ thần phụ làm mất lòng vương gia, phụ già , trưởng . Thần bây giờ chỉ là một thần phụ cô lập bơ vơ. Hoàng thượng tất nhiên thể nhận những khó khăn của một nữ nhân. Sau thần phụ còn yêu cầu gì, chỉ mong thanh đăng cổ phật, đấu tranh với thế sự mà thôi”
Rất lâu vẫn thấy tiếng Dạ Trọng Hữu, cũng nữa, miễn cưỡng bản duy trì biểu cảm thấu hồng trần.
Cuối cùng hỏi: ”Ngươi vẫn nghĩ trẫm đang thăm dò ngươi ư?”
Ta gục đầu xuống, thở dài : “Thôi bỏ ” Sau đó góc áo màu vàng vụt qua, chầm chậm xa, Thiên Chỉ vội vàng đến dìu .
Sau khi lên mới thở hắt một . Hai nhà chẳng ai làm khác bớt lo , mất bình tĩnh, chính là phân tích tình hình của Hoa phủ và biểu đạt thái độ của bản .
Ta thất sủng, Hoa Thâm vô tích sự, Hoa mĩ nhân trong hậu cung cũng cắt đứt liên hệ với Hoa Tướng. Hiện giờ Hoa Tướng quyền lực khuynh thành thì thế nào? Chung quy cũng kế nghiệm, Dạ Trọng Hữu cần lợi dụng gây áp lực cho Hoa phủ.
“Đi nhanh lên“ Ta cúi thấp đầu với Thiên Chỉ.
Nhìn bộ dạng mê của nàng , : “Vừa nãy cãi với Hoàng Thượng một trận, sợ tìm gây phiền phức“
Thiên Chỉ: “…”
Quay xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ. Chỉ trách mở thiết lập Hoa Khiết yêu sâu đậm Dạ Trọng Lan, cho nên vì sai nên mới hoà ly, cách căn bản thể trụ , nếu , dựa thái độ của thái hậu với hôm nay, cũng thể cầu xin bà.
Điều bây giờ là Dạ Trọng Lan truy cứu những sai lầm nhưng vẫn kiên trì hoà ly, chẳng vô duyên vô cớ khiến hoài nghi ? Cho nên hoà ly, một là sai, hai là Dạ Trọng Lan sai.
lầm của thể sẽ trả một cái giá đắt, khiến khó chấp nhận nổi, mà sai lầm của Dạ Trọng Lan…. cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu như xuyên qua sớm một ngày, dù rạch mặt cũng ngăn cản đám cưới diễn , cứ nhất định hôn lễ mới xuyên đến đây, đúng là đưa cho đề khó mà.
Vừa về Tấn Vương phủ thấy hạ nhân của Hoa phủ đến đưa mời, ngày mai về Hoa Phủ một chuyến.
Những ngày gần đây, Hoa phu nhân cách nào đến thăm , cho nên hôm nay thấy thể cung thăm thái hậu, đợi nữa mời về.
Xoa xoa ấn đường giữa mi tâm, thái độ của Dạ Trọng Hữu rõ ràng, Hoa phủ thể vẫn là cái gai trong lòng , cho nên việc thể làm chính là khiến Hoa phủ trở thành mục tiêu.
Thật hiểu nổi vì nữ chính vẫn bắt đầu nghĩ cách thao túng Dạ Trọng Hữu, sớm hơn dự tính bắt đầu nhắm Hoa phủ.
Ngày hôm , mặc kệ Thiên Chỉ thúc giục, làm biếng ngủ một lúc mới dậy về Hoa phủ. Hoa Thâm sẵn cửa Hoa phủ chờ , suốt dọc đường vui vẻ hỏi thích những món trang sức đưa qua mấy ngày nay .
Bị bám riết buông, bất đắc dĩ kéo tay áo, lộ chiếc vòng bạc chạm khắc tinh xảo: “Thích thích, ngày nào cũng đeo”
Hoa Thâm sửng sốt, khuôn mặt mập mạp lộ vẻ nghi hoặc, đúng lúc đến sảnh chính, chuyện với nữa.
Hoa Tướng và Hoa phu nhân ghế, Hoa phu nhân thấy lập tức vội vàng bước tới, một vòng: “Những ngày qua gặp, con gầy thế ? Có Tấn vương khắt khe với con ? Trước đây đúng là nhầm , cái loại m.á.u lạnh vô tình …”
“Phu nhân” Thanh âm trầm thấp của Hoa Tướng vang lên, mang theo một chút cảnh cáo.
Hoa phu nhân yên lặng lấy khăn lau nước mắt, thêm gì nữa.
Lúc Hoa Tướng mới ho nhẹ một tiếng, : “Thân thể Khiết Nhi hồi phục ?”
“Con còn gì đáng ngại”
Hoa phu nhân kéo xuống, Hoa Thâm cũng chầm chậm theo.
Hoa Tướng vấn đề chính: “Ta mấy ngày con hạ đường với vương gia?”
Đón ánh mắt nghiêm nghị của Hoa Tướng, : “Vâng”
“Hồ đồ!” Hoa Tướng mắng: “Tuổi con nhỏ, vẫn tuỳ hứng như ”
“Lão gia…” Hoa phu nhân thấy Hoa Tướng quá lời, mau chóng đẩy tay ông một cái, Hoa Tướng thèm để ý đến. Quả nhiên hôm nay gọi về mục đích chính là để hỏi tội. Bọn họ Tấn vương phủ nên đành gọi trở về dạy dỗ.
Ta khổ: “Vì phụ hỏi con nguyên do mà trách con ?”
Chân mày Hoa Tướng ngày càng nhíu chặt: “Có thể nguyên do gì, lúc quá nuông chiều ngươi nên ngươi mới hiểu chuyện như thế”
“Lão gia, Khiết Nhi tuổi còn nhỏ, ông đừng mắng nó” Hoa phu nhân hoà giải, nhưng đầu với : “Khiết Nhi, tuy Tấn vương chỗ đúng, nhưng khó khăn lắm con mới gả qua đó , hẹp hòi như thế? Phu thê cần sự bao dung…”
Bọn họ thật sự là cha của Hoa Khiết ư? Ta bắt đầu hoài nghi, tại chỉ trách tội ? Sao hỏi suy nghĩ của dù chỉ một lời?
“Mẫu , xinh như , nhiều thích lắm, cần gì cứ nhất thiết là Tấn vương ?”
Ngàn vạn ngờ tới Hoa Thâm đỡ cho , trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, cảm giác còn đáng ghét như xưa nữa.
“Câm miệng!” Hoa Tướng tức giận gào thét: “Ngươi tư cách gì mà , ngày ngày làm nên trò trống gì, nếu ngươi chí tiến thủ dù chỉ một chút còn cần vì cái nhà khổ tâm bày mưu tính kế ? Nếu ngày xưa sinh ngươi cho ”
Hoa Thâm co rúm , sợ đến mức dám lên tiếng nữa.
Ta thấy , trong lòng cũng bình tĩnh : “Phụ , cái gì?”
Ánh mắt Hoa Tướng sắc như lưỡi d.a.o phóng , hề nao núng: “Muốn quyền thế triều đình và thiên hạ, là một gia đình hạnh phúc?”
“Ngươi đang gì?” Hoa Tướng nặng nề đặt tách xuống .
Hoa phu nhân nháy mắt, vờ như thấy: “Nói như nghĩa là thứ phụ chính là cái thứ nhất đúng !? Lúc nào cũng vì cái nhà , nhưng khi đại ca sa đà trụy lạc bao giờ thèm để mắt dạy dỗ, thấy nữ nhi chịu oan ức, ngay đến nguyên nhân cũng thèm hỏi vội vàng trách mắng. Trong lòng phụ , con chỉ giá trị là một Tấn vương phi ?”
“Khiết Nhi” Cuối cùng Hoa phu nhân mở miệng: “Sao con thể phụ con như ?”
“Con sai ?” Ta lạnh: “Lúc đó con và Dạ Trọng Lan ân đoạn nghĩa tuyệt, sợ mất mặt nên nhốt con ở vương phủ sống uổng quãng đời còn , vì con quyền mong rời ? Chẳng lẽ bảo con lãng phí nửa đời còn ở Tấn vương phủ ?”
Hoa Tướng giận quá hóa : “Trước đây chẳng ngươi đòi sống đòi c.h.ế.t gả cho ư? Bây giờ hối hận ?”
“Phải, ban đầu con gả, thậm chí còn mạo danh trong lòng , âm thầm bày kế để lấy . Lúc con còn nhỏ, phân biệt trái đúng sai, chỉ nghĩ cho bản . Chuyện phụ cũng , nhưng mà phụ …” Ta cất lời, viền mắt đỏ ửng, đáng trách tất chỗ đáng thương, lúc Hoa Khiết bất lương, nguyên nhân phần lớn là do gia đình.
“Lẽ nào chuyện con làm là sai ư? Tại cho đến tận bây giờ vẫn với con? Lúc giả mạo phận của khác, vì phụ khuyên con chớ nên làm như ? Lúc con gài bẫy Dạ Trọng Lan, vì phụ bảo nữ tử nên lụy tình như thế? Làm cha , đều con cái tỉnh ngộ khi chúng lầm đường lạc lối ? Mẫu từng ở hậu viện, hẳn trải qua nhiều. phụ vẫn luôn là núi Thái Sơn lưng con, vì rõ chỗ đúng chỗ sai mà vẫn lựa chọn nhầm đường?”
Nếu ngay từ lúc đầu Hoa Tướng nghiêm túc dạy bảo Hoa Khiết, chăng Hoa Khiết sẽ đến mức từng bước địa ngục ? Ta chuyện sẽ , nhưng bây giờ thật sự buồn.
Hoa Tướng lộ biểu cảm gì, lau nước mắt tiếp: “Bây giờ phụ còn quyền thế nữa ?”
“Láo xược” Hoa Tướng đập bàn: “Nếu quyền thế, ngươi nghĩ ngươi và ca ca ngươi cái gì là cái đó ? Cái gì ngươi đều , bây giờ trách bỏ mặc các ngươi ư?”
“Phụ con thật sự cái gì ?” Ta cũng dậy: “Con chỉ gia đình sống an bình như bao gia đình khác, nếu phụ thật sự nghĩ cho chúng con, thì từ quan ! Tiền trong tay con đủ để đến một nơi thanh nhàn, nửa đời lo chuyện áo cơm”
“Nếu từ quan, về ai sẽ là che chở cho ca ca tùy hứng làm bậy của ngươi đây? Ta để ngươi gả Tấn vương phủ là nếu ca ca ngươi sa cơ lỡ vận, mà chúng còn nữa, ngươi thể nâng đỡ nó, nhưng ngươi chỉ là đại tiểu thư, một suy nghĩ cho khác” Hoa Tướng mắng càng ngày càng hăng, khuôn mặt đỏ bừng, mất hết hình tượng nho nhã thường ngày.
“Suy cho cùng, phụ vẫn nỡ buông bỏ quyền thế trong tay, còn lôi đại ca làm cái cớ” Ta nhịn nổi bật thành tiếng, trong lòng như chứa một dải hoang mạc, ở nơi đến một ngọn cỏ cũng thể sinh tồn.
“Đã bao giờ phụ từng nghĩ đến , rằng quyền thế ngập trời cũng giống như một củ khoai nóng bỏng tay? Nếu một ngày phụ ngã xuống, chờ đợi Hoa phủ sẽ là chuyện gì? Gia tộc Hoa thị sẽ ? Con sẽ cho phụ bất cứ quyền lực chống đỡ nào, vị trí Tấn vương phi , con cần”
“Chát!” Một âm thanh thanh thúy vang lên.
“Lão gia!” Hoa phu nhân hoảng sợ hô to.
Hoa Tướng ngã xuống ghế, hai mắt như đang phun lửa chằm chằm: “Nghịch nữ, cái loại nghịch nữ ….”
Hoa phu nhân bước lên giúp ông vỗ n.g.ự.c cho thuận khí, đánh mắt hiệu ý bảo mau xin , ngay cả Hoa Thâm cũng lẳng lặng kéo tay áo . Ta xoa một bên mặt đánh, chỉ cảm thấy đau rát, xem Hoa Tướng tức giận mới thể tay nặng như . Ta nhếch môi, nhịn hít một thật sâu, đau thật.
Ta che mặt : “Xem con và phụ chuyện hợp , bằng phụ cứ suy nghĩ những lời của con thật kĩ! Nếu phụ kiên quyết giữ cái chức thừa tướng , thứ cho nữ nhi bất hiếu”
Nói xong xoay thẳng, mặc kệ Hoa Tướng rống lên giận giữ và Hoa phu nhân gọi . Vì Hoa phủ , việc thể làm đều làm xong, chuyện thể nhắc nhở cũng nhắc nhở, chỉ cần chờ sự lựa chọn của Hoa Tướng.
Ta ngày ngày vì phận là nữ nhi của Hoa Tướng mà nhận sự nghi kị đủ điều và những ánh ác ý. Vừa mấy bước, Hoa Thâm vội đuổi theo, , do dự một lúc kéo tay .
“Muội , cãi với phụ như ? Muội xem khiến phụ tức giận kìa, mau về xin phụ !” Hắn kéo ống tay áo , dè dặt .
“Đại ca cũng nghĩ làm sai ư?” Ta dừng , nhúc nhích mở miệng.
Hoa Thâm ấp úng gì, nhớ những lời đỡ cho nãy, lòng mềm nhũn nắm tay . Hình như lâu lâu gần gũi với như , nên hành động của làm lúng túng làm , đột nhiên thấy sống mũi cay cay.
“Đại ca ngày ngày sống trong giàu sang phú quý, là yên sống trong thiên hạ?” Ta , chớp mắt, trong Hoa phủ chỉ cần một ủng hộ là đủ . Hoa Thâm lùi , trân trân, cuối cùng vẫn : “Có nghĩ nhiều quá ? Có phụ ở đây còn sợ cái gì? Đang yên đang lành tại sống chung cùng những nghèo khổ…”
Ta tự giễu, Hoa Thâm quen ăn sung mặc sướng, là nhị thiếu gia quyền thế ngập trời, làm một bình thường phố. Toàn bộ Hoa phủ lấy một chịu tin . Ta làm thế nào để đổi kết cục Hoa phủ c.h.é.m đầu cả nhà bây giờ?
Ta xuyên thể xác của Hoa Khiết, nhưng từng nghĩ chỉ lo cho , vì mỗi ngày tốn bao tâm sức bày mưu tính kế, để thiệt hại xuống mức thấp nhất, bảo vệ . chỉ bằng sức của một thì khó đổi cả Hoa phủ. Ta buông lỏng tay Hoa Thâm, xoay tiếp tục ngoài, Hoa Thâm chỉ lẳng lặng tiễn , thêm gì nữa.
Cũng thể là thất vọng, để đưa nhân vật phản diện mạnh nhất về con đường chính đạo là chuyện dễ dàng, tất cả thể chỉ vì vài câu mà đổi , chuyện đó chỉ trong truyện cổ tích mà thôi. Ra khỏi Hoa phủ, Hoa Nhung Châu đang bên xe ngựa kinh ngạc về phía , xem mặt in hằn vết bàn tay .
Ta miễn trừ, : “Hồi phủ!”
Hoa Nhung Châu gật đầu, cũng hỏi nhiều.
Vừa bước Tấn vương phủ chạm mặt Dạ Trọng Lan, vờ như thấy, nhưng nghĩ gì đột nhiên về phía .
“Ai đánh?” Hắn mở miệng, giọng chút phập phồng, tựa như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
“Còn thể là ai? Có mấy ai thể đánh !?” Ta nhún vai, bất đắc dĩ trả lời.
Dạ Trọng Lan nhíu mày, lời nào, đau mặt nên vội thi lễ một cái lập tức xoay định bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-xui-xeo/chuong-13.html.]
Giọng của Dạ Trọng Lan vang lên lưng: “Ngày hôm nay phận của nàng vẫn là Tấn vương phi, đừng để bên ngoài trèo lên đầu , vô duyên vô cớ làm mất mặt Tấn vương phủ”
Ta đầu , Dạ Trọng Lan né tránh ánh mắt , mỉm buồn mở miệng, khóe mắt thấy một bóng cách đó xa. Trong lòng nảy lên một cái, bước tới, dựa đầu lồng ngựa . Ngay lập tức cảm giác thể trở nên cứng ngắc y như một tấm sắt.
“Nàng… làm gì ? Hắn hỏi, nhưng đẩy ngay.
Tay thả lỏng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của , đến là sáng lạn: “Giúp vương gia hiểu chút đạo lý mà”
Hắn cau mày, tiếp: “Bởi vì bây giờ… Mộ Dao đang ở lưng ”
Dạ Trọng Lan vô thức đẩy , dùng sức quá lớn, lảo đảo lùi về mấy bước, suýt thì ngã nhào xuống đất. Lúc đầu thì Mộ Dao tái mặt bỏ .
“Nàng….” Dạ Trọng Lan trừng mắt lườm , đáy mắt tràn đầy tức giận.
“Thế nên là vương gia , cũng thấy đấy, nếu còn ở Tấn vương phủ…” Ta ngắt lời : “Vậy thương vĩnh viễn chỉ thể trốn lưng , mãi mãi tiến lên ”
Dạ Trọng Lan đăm đăm, mỉm . Lửa giận trong mắt dần dần dịu xuống, đó xoay đuổi theo hướng Mộ Dao , thèm để ý đến nữa.
Nụ chợt tắt, một cái là mặt đau, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Tiểu thư, hôm nay giống…” Thiên Chỉ ấp úng .
“Giống một con nhím đúng ?” Ta nối tiếp lời nàng .
Nàng gật đầu, che mặt, cố gắng chạm chỗ sưng đỏ tấy: “Ta dùng cách đơn giản nhất để tỉnh , ngày nào vẫn còn ở Tấn vương phủ thì ngày yêu sẽ thể quang minh chính đại bên cạnh , đang ép lựa chọn”
Thiên Chỉ day lông mày nữa, thời gian ảnh hưởng, cuối cùng nàng cũng nhận là thể chống Dạ Trọng Lan.
Quay đầu đối mặt với đôi mắt lấp lánh hồn của Hoa Nhung Châu, vỗ vai một cái: “Anh bạn nhỏ, nên học theo thói của lớn chúng nhé”
Mặt đỏ bừng, đỏ lan cả xuống cổ. Thiên Chỉ bên cạnh chỉ im lặng đó.
Thật làm như còn vì một nguyên nhân nữa,Đólà Hoa Nhung Châu. Để dập tắt những ảo tưởng nên , chỉ thể dùng cách để loại bỏ khả năng.
Vết hằn mặt mất ba bốn ngày mới biến mất, Hoa phu nhân vẫn gửi thư cho đều đặn, khuyên trở về lời xin với Hoa Tướng.
Ta để thư qua một bên thèm ngó đến, thể đổi quan điểm của bọn họ thì ít nhất cũng cho họ rõ thái độ của , chỉ cần làm ảnh hưởng đến họ một chút thôi là .
Trong truyện sắp xảy tình tiết Mạc Song Ngũ sứ, qua chuyện ồn ào đột nhập , che mặt nên chắc chỉ nữ chính mặt của , nên bây giờ vẫn thể nghênh ngang sang nước bạn làm sứ thần.
Đối với nam tử b.ắ.n một mũi tên, hứng thú. suy cho cùng cũng là tự lao đến chỗ mũi tên, thể trách .
Trong truyện, Hoa Khiết là phát hiện tấm chân tình của Mạc Song Ngũ dành cho Mộ Dao, nàng lén lút tìm ngỏ ý hợp tác, để từ thủ đoạn mang Mộ Dao . Mạc Song Ngũ đáp ứng ngay từ đầu, nhưng lúc thực hiện kế hoạch trở mặt, để Hoa Khiết nếm trải mùi vị ác giả ác báo, cuối cùng Dạ Trọng Lan chán ghét vứt bỏ. Hắn chỉ e ngại quyền thế của Hoa Tướng nên lập tức hưu thê bỏ vợ, đó nam nữ chính bắt đầu dốc hết tâm sức hòng lật đổ Hoa Tướng. Có điều Hoa Khiết cam lòng chờ chết, bèn lén đút tiền cho hạ nhân trốn khỏi Tấn vương phủ, định bụng mua chút đồ ăn miếng trả miếng, nhưng tin nhầm , bán lầu xanh.
Cuối cùng… chắc ai cũng .
Vậy nên chỉ cần đảm bảo hai việc, một là liên minh với Mạc Song Ngũ, hai là dây dưa với Dạ Trọng Lan, như mới rơi cái kết thảm thương như cũ. Nghĩ kế sách , ngay cả lúc hoàng cung cử hành yến tiệc tiếp phong, vốn định cáo bệnh tham gia, để mấy bọn họ tự chơi đùa với . thái hậu phái tới thăm khi kịp hành động, nên đành bỏ suy nghĩ trốn tránh trong đầu.
Lần thứ hai trong xe ngựa hoàng gia, Dạ Trọng Lan cưỡi kỵ mã, nhất quyết chung một xe với , nên trong xe chỉ , Thiên Chỉ và… Mộ Dao.
Bây giờ Dạ Trọng Lan đang sủng ái chiều chuộng nàng, cũng mang theo cùng. Vì giờ tạo thành cục diện ba hổ, nhưng Mộ Dao thèm để ý đến lắm. Ta đang nghĩ xem nên làm cách nào tiến cung tìm chỗ dựa vững chắc, để nhà Mộ Dao lật bản án.
mộ gia tuy giết, chỉ phạt lưu đày, nhưng suy cho cùng vẫn chịu oan uổng. Trước đây lẽ Mộ Dao ràng buộc về vấn đề tình cảm với Dạ Trọng Lan nên ý đồ khác, nhưng bây giờ tình cảm của bọn họ sự đưa đẩy của trở nên vô cùng , cho nên đoán chừng nàng cũng đang chuẩn tay xử lý Hoa Tướng.
Tam quan của đang đấu tranh kịch liệt với ý chí sinh tồn. Tam quan với rằng Hoa phủ trừng trị là đúng tội, nhưng ý chí sinh tồn của cho , những chuyện vốn chẳng liên quan gì đến . Nếu Hoa Tướng thể lời khuyên của , từ quan hồi hương, điều cũng na ná lưu đày, miễn cưỡng xem như gánh hậu quả vì gài bẫy nhà Mộ Dao.
Phàm là con thì đều ích kỉ, sống sót cơ chứ, chừng làm như thể tránh kết cục cả nhà xử trảm, nhưng đáng tiếc, Hoa Tướng chìm đắm trong quyền thế đến độ bảo thủ. Nghĩ đến nỗi đầu đau buốt vẫn rõ bên nào trọng bên nào khinh, nên cũng chẳng thời gian đoái hoài gì đến Mộ Dao. Trong xe ngựa chỉ Thiên Chỉ vẻ chuyên tâm, hết sức chuyên tâm căm hận Mộ Dao.
Đến hoàng cung, quang minh chính đại sóng bước bên cạnh Dạ Trọng Lan, dù vẫn là Tấn vương phi, thể tỏ xa cách quá, nhưng vẫn cố tình giữ cách với , tựa như sợ đột nhiên lao ôm như . Ta khỏi nhạt, đúng là tự đa tình, ai cũng ôm.
Vào trong yến tiệc, xuống vị trí xếp cho , trùng hợp thế nào đối diện với hội Hoa Tướng. Hoa Thâm nháy với hiệu, khỏi mỉm , cũng gật đầu với , khóe mắt thấy Hoa Tướng tự rót rượu uống, coi như thấy . Lão già thật là, cố chấp giận dai.
MMC
Đồng thời cũng chú ý tới một nam tử dung mạo tuấn đối diện, thỉnh thoảng liếc phía Dạ Trọng Lan, cũng chính là vị trí của Mộ Dao, còn Mộ Dao hoảng sợ . Ta hẳn là nam ba Mạc Song Ngũ.
Trong truyện, ban đầu Mộ Dao phận thật của , cho nên bây giờ mới giật như thế, Nhịn nổi quan sát một lúc, trời sinh khí khái hùng, rộ lên trông lưu manh lém lỉnh.
Không hổ là thánh nữ, tất cả nam nhân ưu tú đều vây quanh nữ chính, mà nam nhân về bên nữ chính là ưu tú nhất.
Cảm nhận ánh của , cũng đưa mắt về phía , ánh mắt lóe lên, nhưng nhanh rời sang chỗ khác, cầm chén rượu lên che giấu. Có lẽ nhận chính là đỡ tên cho Dạ Trọng Lan mà màng đẩy Mộ Dao . Biết thế giả vờ gọi hai tiếng là , hào quang nam chính, Dạ Trọng Lan xem như bất diệt, chẳng cớ gì chịu đau nhiều như .
Chỉ một lát , hoàng thượng và Thích quý phi cùng đến, đó là mấy lời khách sáo đến nhàm chán, cúi đầu trưng dáng vẻ hiền lương thục đức, nhưng sự thật là tâm hồn đang phiêu du chốn nào.
“Bỏ đũa xuống cho ” Dạ Trọng Lan bên cạnh đột nhiên cất tiếng, giọng mất kiên nhẫn.
Ta sửng sốt, chợt nhận mỗi khi ngây thích cầm đũa chọc thức ăn, đĩa bánh ngọt chọc thành những miếng nhỏ vụn, trông vô cùng khiếm nhã.
Sắc mặt của Dạ Trọng Lan lắm, chỉ thấy dở , nào đ.â.m chọc đồ ăn của , chẳng lẽ lãng phí lương thực nên tức ?
Trong lòng trống rỗng, hơn nữa yến tiệc quả thật nhàm chán, sang nhà xí, Dạ Trọng Lan vờ như thấy, trực tiếp dậy rời .
Hoàng cung quá lớn, dám xa, qua loa tìm một hòn núi giả xuống hít thở khí, chắc yến tiệc sắp đến hồi kết . chỉ mới nghỉ một lát, chợt thấy âm thanh truyền tới: “Sao Tấn vương phi một ở đây thế ?”
Giọng xa lạ, nghiêng đầu , khỏi sửng sốt, là Mạc Song Ngũ?
“Sao sứ thần đây?” Ta dậy, phủi mép váy cho phẳng phiu, quy củ .
Mạc Song Ngũ thấy động tác của , ngạc nhiên một lúc mới : “Tấn vương phi dường như giống như trong lời đồn”
Lời đồn? Mộ Dao đồn ? Vậy chắc chắn chẳng câu nào .
Ta mỉm , đang nghĩ lý do rời , dù đối với u mê Mộ Dao, tiếp cận cũng chẳng gì .
buông tha cho : “Lúc đồn Tấn vương và Tấn vương phi là đôi phu thê tình thâm, làm ao ước, nhưng hôm nay hai trông chút lạnh nhạt?”
Mạc Song Ngũ ý gì, chẳng quá rõ ràng ? Trong truyện Hoa Khiết tự tìm đến mong hợp tác, bây giờ đổi thành ?
“Chuyện giữa phu thê nào chuyện đơn giản, dù trông giống như một đôi phu thê ân ái, nhưng quan hệ chắc , vả kính như khách mới thể dài lâu, đại hoàng tử thành hôn sẽ hiểu những đạo lý ” Ta nhạt đáp lời, lấy ưu thế bản là lập gia đình dọa .
Mạc Song Ngũ cũng mỉm , đôi mắt phát sáng: “Nói đến chuyện thành hôn, quả thực cũng trong lòng…”
Ngươi trong lòng thì liên quan gì đến ? Nói với làm gì?
“Người chính là nha Tấn vương, khá duyên với , nhưng chỉ sợ Tấn vương buông tay”
Mạc Song Ngũ tỏ tiếc hận, thật sự thèm để ý đến ánh mắt của .
Vị , ngươi thể rõ ràng hơn chút ? Chỉ thiếu điều trực tiếp với : Ta trúng Mộ Dao , ngươi thành cho , cũng là thành ngươi và Dạ Trọng Lan.
“Vậy cứ việc hỏi Tấn vương, làm chủ ” Ta mảy may quan tâm.
Mạc Song Ngũ che giấu vẻ kinh ngạc, dù cũng ngóng tình hình, yêu Dạ Trọng Lan ghen ăn tức ở, lý gì đồng ý kết làm đồng minh.
bắt tay với sẽ kết cục gì, phản bội quy ước là để thành cho yêu, cũng coi như là tình nghĩa, cầm lên thì buông xuống , nhưng Hoa Khiết may mắn như .
“Hình như vương phi hiểu ý của đúng ? Ta đang chúng thể hợp tác, vương phi giúp …”
“Khụ khụ…” Tiếng ho khan của ngắt ngang lời , thấy nhíu mày bất mãn, giả bộ yếu ớt: “Xin đại hoàng tử lượng thứ, từ ngày lễ giỗ tổ chẳng quân ăn cướp nào b.ắ.n một tên, cơ thể của giờ cũng yếu nhiều, trời trở lạnh là ho khan ngừng, nên cho cáo từ nhé”
Sắc mặt Mạc Song Ngũ lập tức đổi, vô cùng hổ, cho rằng kẻ nào b.ắ.n tên, nhưng đây cứ cố tình cho đấy, xem còn dám lôi kéo chuyện nữa .
đánh giá cao độ dày của da mặt , mới xoay vòng qua mặt , vươn cánh tay dài chặn đường: “Tấn vương phi chậm …”
“Cả triều ở đây đón gió tẩy trần cho đại hoàng tử, đại hoàng tử bỏ mặc chạy đây?”
Một bóng màu vàng từ bên sườn núi giả xuất hiện.
Sắc mặt Mạc Song Ngũ đông cứng , nhưng nhanh khôi phục trạng thái bình thường: “Bệ cứ đùa, uống rượu nhiều quá nên đau đầu, mới ngoài hóng chút gió trời, bây giờ đang chuẩn về đây”
Mạc Song Ngũ liếc mắt , dừng chắp tay: “Ta về , ngày khác sẽ bàn với Tấn vương phi”
Loại hổ, mấy lời như ngay mặt hoàng đế, sẽ rước bao nhiêu phiền phức về cho ? Biết Dạ Trọng Hữu vẫn còn nghi ngờ thì .
Mạc Song Ngũ tự giác hại nữa, hành lễ xong lập tức xoay rời .
ngay đó chứng kiến thêm một tên diễn trò lật lọng, rõ ràng sắc mặt của Dạ Trọng Hữu lạnh vài phần.
Một mặt trời nhỏ ấm áp đột nhiên lạnh đến rợn . Không cuộc trò chuyện của bọn ban nãy thấy , nhưng biểu cảm của nhất định là thấy , sẽ cho rằng hại trong lòng chứ?
Cuống quít trong giây lát, vẫn mở lời : “Hoàng thượng, lúc nãy như nghĩ ”
Ta xong, dường như sắc mặt của lêm đôi chút, dễ dỗ ?
“Vậy ngươi trẫm xem, thế nào là như trẫm nghĩ?” Hắn đáp lời.
“Ta từng nhằm Mộ Dao…”
Ta lén biểu cảm của , chỉ thấy chau mày, gấp gáp giải thích:
“Vừa nãy Ngũ Sóc Mạc mở lời trúng Mộ Dao , đó là việc của , từ đầu đến cuối thần đều ý giúp, cũng thừa nhận việc giao Mộ Dao cho , tất cả đều là mong của một ”
Ta chút khách khí bán Ngũ Sóc Mạc. Nói , b.ắ.n một mũi tên, lúc nãy còn hại như thế, thì đừng trách lưu tình, tiên chứng minh sự trong sạch .
“Cho nên Hoàng thượng cứ tìm thẳng hỏi tội là ”
“Tại trẫm hỏi tội ?”
Dạ Trọng Hữu nghiêm túc , cái tên đúng là thích giả hồ đồ.
Ta cũng phối hợp diễn với : “Xin Hoàng thượng yên tâm, thần những ngày chỉ tránh xa quyền thế, sẽ tham gia những chuyện phân tranh ”
Dạ Trọng Hữu càng nhíu mày chặt hơn, vội hành lễ mau chóng rời khỏi.
Vừa mới qua phía núi giả gặp quen, một váy lụa xanh – Hoa mỹ nhân.
Mặc dù Hoa mỹ nhân tạm thời mất chỗ chống lưng là Hoa Tướng, nhưng vốn kinh nghiệm từ lúc nàng tiến cung đến nay cũng giúp nàng dễ ngã xuốn. Côn trùng trăm chân c.h.ế.t còn giãy dụa, câu sinh để dành cho nàng .
Nhớ đến vị Hoàng đế còn đang núi giả, ánh mắt của lập tức liếc qua. Chi bằng tặng một món quà, giúp cắt triệt để tay chân của Hoa thị tại hậu cung, gì cũng thể giành chút hảo cảm của , tên cũng sẽ hoài nghi ý đồ gì đúng chứ?
Nghĩ đến đây, liếc mắt hiệu cho Thiên Chỉ, để nàng chặn đường Hoa mỹ nhân.
“Hoa mỹ nhân vội vàng như , thế?” Ta cố hết sức vẻ kiêu căng.
Loại như Hoa mỹ nhân hiểu rõ, gặp cao dẫm thấp, ăn cây táo rào cây sung, hơn nữa cực kì nhỏ mọn, khác hơn .
Ta cố tình xoa xoa cây trâm vô giá Hoa Thâm mới đưa tới đó, đó gảy gảy đôi hoa tai đáng giá ngàn vàng, ôm tâm cơ nhưng diễn sinh động như diễn.
Thật may lúc chuẩn thì Thiên Chỉ Hoàng yến ăn mặc qua loa, mới đeo những món rang sức lên .
Quả nhiên trong mắt Hoa mỹ nhân lộ tia ghen ghét, nhưng vẫn giả bộ thèm để ý: “Nghe nô tài Hoàng thượng uống nhiều rượu, nên mang chút canh giải rượu tới, Tấn vương phi việc gì làm!cũng nên chặn đường như ”
Hoa mỹ nhân đang vòng qua cản , bọn mấy câu mà vẫn thấy Dạ Trọng Hữu bước , xem hiểu rõ ý , bắt đầu tránh xem định bày trò gì.
“Hoa mỹ nhân thật đúng là nghĩ cho khác, chỉ là long thể của Hoàng thượng cao quý, thể uống thứ qua loa ?” Ta che mũi tỏ ghét bỏ.