Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:12:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan Hy Nguyệt thừa cơ đưa điều kiện: “Bí phương thể cho các , nhưng trả khế cho , cái chức tiểu , làm nữa.”
Vạn thị kinh hãi biến sắc: “Điều vạn vạn , con là phúc tinh của nhà chúng mà, chúng bạc đãi con. Hơn nữa, Chính Nghiệp đứa bé , chẳng con cũng ý ? Ta còn trông mong con sẽ vì Chu gia mà khai chi tán diệp đó.”
lúc Vu thị đến thỉnh an, nàng giả vờ Quan Hy Nguyệt đến thượng phòng, là nhân cơ hội dò hỏi thái độ của công công bà bà.
Nàng , Quan di nương ngoài phận “phúc tinh” xung hỉ , còn điều gì khiến công công bà bà coi trọng đến thế.
Quan Hy Nguyệt bĩu môi, ngay mặt Vu thị mà giở trò ly gián: “Phúc tinh gì chứ, ở Chu gia các , ngay cả cơm cũng mà ăn. Các đối xử với phúc tinh như , sợ tổn hại phúc phận .”
Vu thị cũng ngoan ngoãn, vội vàng nhận , chỉ là vì Quan di nương hôm qua mạo phạm công công bà bà, nên mới phạt nhẹ một chút.
Vạn thị vẻ đạo mạo: “Các con đều là dâu con của Chu gia , một chính thê một tiểu , đều là tả phụ hữu bật của chúng , đừng nên sinh nội chiến thì hơn.” Vu thị cúi đầu lời, gật đầu xưng .
Quan Hy Nguyệt lười nhiều: “Cứ để ăn no .”
Vạn thị vội vàng sai dọn món, tổng cộng bày hơn mười món ăn, Quan Hy Nguyệt xuyên đến đây bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng ăn một bữa thật sự ý.
Đợi Quan Hy Nguyệt ăn no uống đủ, Vạn thị cho rằng bí phương hy vọng, liền tiếp tục khuyên nhủ: “Hy Nguyệt , phụ nữ thì đương nhiên lấy đàn ông làm trời, đàn ông vì phụ nữ mà chống đỡ một mảnh trời, phụ nữ thể kéo chân mới .”
Quan Hy Nguyệt ánh mắt dò xét của Vu thị, khỏi trêu chọc nàng , : “Thái thái cực đúng! Vậy nên, đại nãi nãi hãy đưa của hồi môn của cho Chu gia .”
Vu thị theo phản xạ nhanh chóng : “Sao thể chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt vui của Chu thái thái, Vu thị vội vàng bù đắp: “Trong nhà làm cần chút của hồi môn của chứ? Chút của hồi môn đó của chẳng qua là để tự trợ cấp chút son phấn thôi.”
Quan Hy Nguyệt thong dong : “Chính thế, trong nhà làm cần chút của hồi môn của chứ?”
Vu thị công khai bày vẻ khinh thường mặt: “Ngươi nào của hồi môn? Ngươi chẳng qua là Chu gia mua về với hai mươi lạng bạc, còn của hồi môn gì chứ. Hơn nữa, cái bộ dạng nhà ngươi nghèo đến mức cả nhà mặc chung một cái quần, còn thể cho ngươi của hồi môn ?”
Quan Hy Nguyệt xòe tay: “Vậy Chu lão gia và Chu thái thái vì tơ tưởng đến chút đồ của chứ?”
Vừa thấy Vạn thị sắp nổi giận, Quan Hy Nguyệt vuốt ve nàng : “Thái thái cần lo lắng, tuy việc bán bí phương là do suy nghĩ chu , nhưng xem, món thịt kho tàu của họ cũng sẽ hot mấy ngày . Bởi vì nguyên liệu của họ nhanh sẽ dùng hết.”
Vu thị kinh ngạc há to miệng, thịt kho tàu!
Nàng đương nhiên cũng phong phanh, Đông Khang Lâu món mới, nàng cũng sai hầu mua về, quả thực ngon, hương vị khác hẳn với những món thịt ăn đây.
Không ngờ, bí phương của món mới là do Quan di nương mấy nổi bật bán .
Vừa nghĩ đến lợi nhuận lâu dài mà món thịt kho tàu mang , nàng khỏi giận dữ trợn mắt: “Hay cho Quan di nương nhà ngươi, ngươi đúng là phản chủ, dám đem đồ của nhà , trắng trợn tặng cho ngoài.”
Câu trúng tim đen Vạn thị, cũng khiến Quan Hy Nguyệt một nữa chứng kiến sự trơ trẽn của những . Sao thể tự mâu thuẫn đến !
Vốn dĩ còn tưởng thể khiến Vu thị đồng cảm một chút, dù đối với chuyện tài sản tư hữu của hồi môn , lập trường của các nàng hẳn là giống .
Không ngờ, đối với của hồi môn của chính , nàng đương nhiên dốc sức bảo vệ; đối với tài sản riêng của Quan Hy Nguyệt, rõ ràng coi đó là tài sản của Chu gia các nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-11.html.]
Đáng buồn , chính , một tiểu địa vị, quả thực cũng thuộc về tài sản của “chủ nhà”.
Trước khi rời khỏi Chu gia, vẫn dựa dẫm nơi . Quan Hy Nguyệt làm mềm giọng: “Ta sớm dạy phương pháp cho lão Vương trong bếp , chỉ là nguyên liệu, nên làm món . Không tin thì thái thái thể hỏi . Ngoài , nguyên liệu của Đông Khang Lâu cũng sắp dùng hết , thái thái và lão gia cần lo lắng.”
Quan Hy Nguyệt cùng Vu thị rời khỏi chính viện, Vu thị nghĩ đến bí phương của nàng, chút cảm giác nguy cơ.
Tiểu thật sự đáng ghét, đội danh “phúc tinh” mà cửa, may mà dung mạo bình thường.
Rõ ràng thể coi gì, nào ngờ còn bày cái bí phương gì đó nữa. Giống như đậu phụ rơi tro bụi, thổi mà cũng đ.á.n.h .
Cảm giác thể tùy tiện nắm thóp nàng , khiến nàng bực bội.
May mà, tiểu ngày nào cũng mặc đồ lòe loẹt, béo, mặt như cái bánh.
Dù làn da nàng trắng nõn, nhưng ánh mắt bất cứ ai qua đều sẽ đập chiếc cằm đôi của nàng tiên, tuyệt nhiên thể nảy sinh ý niệm tơ vương nào.
Quan Hy Nguyệt đương nhiên suy nghĩ của Vu thị qua ánh mắt chán ghét của nàng , song hề bận tâm. Tất cả đều là khách qua đường, đều là bàn đạp. Nàng thầm nhủ trong lòng.
“Đại nãi nãi, tháng lương của là bao? Lĩnh ở ?”
Quan Hy Nguyệt bỗng cất tiếng, Vu thị giật , vẻ chán ghét càng sâu đậm: “Công thức bí truyền của ngươi tự dưng dâng cho khác, giờ còn nghĩ đến việc đòi tháng lương. Vốn tám trăm đồng tiền lớn, nay còn. Ngươi hết đến khác chọc giận thái thái và lão gia, quả là bất hiếu. Tháng lương ba tháng đều tịch thu hết.”
Quan Hy Nguyệt vốn chẳng mong nhận tiền từ Chu gia, chỉ là buồn chán nên tiện miệng hỏi về lương tháng của tiểu mà thôi.
Mới tám trăm đồng tiền lớn, chỉ đủ ăn thịt kho tàu ở Đông Khang Lâu hai ba . Chậc chậc chậc! Toàn là lũ tư bản vô lương tâm!
Quả nhiên như Quan Hy Nguyệt liệu , món thịt kho tàu của Đông Khang Lâu nổi tiếng, nhưng cũng chỉ nổi ba ngày.
Ba ngày , còn bát giác nữa.
Lòng nhà Chu gia cuối cùng cũng thấy cân bằng phần nào. dù chỉ kiếm ba ngày, họ cũng thu về một khoản nhỏ. Bốn miệng ăn nhà Chu gia đều nhất trí cho rằng Quan Hy Nguyệt là một “kẻ phản phúc thể nuôi dưỡng”.
Quan Hy Nguyệt lười nhác vật giường, chẳng giữ chút hình tượng nào, một lòng chỉ nghĩ cách rời khỏi Chu gia.
Nàng khế, thể bán thẳng tay. Chế độ hộ tịch thời nghiêm khắc, hễ là phận nô bộc, thì trốn cũng thoát, một khi trốn là phạm tội.
Huống hồ, dù may mắn trốn thoát, cũng chẳng thể xa, cần lộ dẫn và văn thư liên quan. Dù ở , cũng chứng minh hộ tịch trong sạch.
Trong mắt Tiểu Vân, Quan Hy Nguyệt từ ổ gà bay lên ổ vàng, nàng thật sự hiểu tại Quan di nương chịu lấy lòng lão gia và thái thái, để nàng cũng thể nâng cao địa vị.
Thấy Quan Hy Nguyệt chẳng còn chút ý chí phấn đấu nào, nàng cũng càng thêm lười biếng.
May , bất kể là nhà nào, những thích bàn tán chuyện phiếm luôn ít.
Quan Hy Nguyệt từ miệng mấy nha đầu, bà già rằng Vạn thị định mấy ngày nữa sẽ đạo quán quyên tiền nhang đèn, cầu nguyện gia trạch bình an, và tạ ơn thần linh.
Nàng lập tức nhận đây là một cơ hội .